Sự thật chứng minh, lựa chọn quan trọng hơn cố gắng.
Một trăm năm mươi cái bánh nhân thịt bán ở lối ra vào tàu điện ngầm ngày hôm qua, mãi đến tận nửa đêm Mã Lục với Lão Vương mới bán xong. Hiện giờ số lượng gấp đôi, chưa đến năm giờ chiều đã được dọn quán về nhà rồi.
Trong đó, sự tuyên truyền mạnh mẽ của nhóm Thẩm Nguyệt phát huy tác dụng không nhỏ, mang đến nhóm khách hàng đầu tiên cho Quán ăn vặt đứng đầu vũ trụ. Nhưng quan trọng nhất vẫn là Bánh nhân thịt sói lửa chiên đủ ngon.
Từ đó, người đã ăn sẽ trở thành người lan truyền, quảng cáo cho bạn bè người thân của mình. Một truyền mười, mười truyền trăm, làm lượng khách tiếp theo cuồn cuộn không ngừng.
Trên đường về nhà, Mã Lục cũng đã tính toán số tiền kiếm được trong ngày hôm nay.
Trong đó, tổng doanh thu đã tăng từ 2538 lên 5364 tệ.
Mà tiền vốn lại giảm từ 1022.4 xuống 165.7, bên trong còn bao gồm cả một hộp cơm Thẩm Nguyệt mua ở căn tin trường, hắn lấy để ăn trưa.
Cho nên lợi nhuận hôm nay là khoảng 5198.3 tệ.
Con số này lập tức làm đôi mắt Mã Lục sáng ngời.
Khi hai người đi ngang qua siêu thị, hắn dừng lại, vào trong khiêng một két bia, còn mua hai cân đồ kho sẵn, định về nhà mở tiệc chúc mừng.
Hắn còn hỏi Lão Vương muốn mua gì không, Lão Vương nói: “Giai đoạn hiện tại, tôi cần dụng cụ làm bếp có thể nhanh chóng hong khô nguyên liệu nấu ăn.”
“Lò nướng.”
Mã Lục búng tay, nói: “Lát nữa tôi sẽ mua. Nhưng tôi không hỏi cái này, tôi muốn hỏi xem ông muốn tự thưởng cho bản thân mình như thế nào?”
“Sạc pin.”
“Ngoài sạc pin ra thì sao? Việc làm ăn của chúng ta đang rất là tốt, đã kiếm được tiền thuê nhà tháng sau. Vấn đề sinh tồn đã được giải quyết, có thể thả lỏng một chút mà. Nếu không, chúng ta làm việc vất vả như vậy là vì cái gì chứ?”
“Vì thăm dò và giữ gìn vẻ đẹp của vũ trụ.”
“Tốt! Ông tiến bộ nhanh đó, đều biết kể chuyện cười rồi cơ à?”
“Không, tôi nói nghiêm túc.”
Lão Vương nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Tôi và người trong tộc vẫn luôn coi đó là sứ mệnh, đây cũng là ý nghĩa tồn tại của chúng tôi.”
“Ờm, vậy được rồi… Thật ra tôi đang nghĩ đến chuyện mua một bộ máy chơi game cầm tay, lúc rảnh chúng ta có thể chơi game với nhau, ông sẽ hiểu hơn về vũ trụ này dưới một góc nhìn khác, không chừng còn có thể tìm được vẻ đẹp của vũ trụ ở trong đó.” Mã Lục đề nghị.
Lão Vương suy nghĩ trong giây lát rồi gật đầu, nói: “Cũng được.”
…
Hai ngày sau đó, Quán ăn vặt đứng đầu vũ trụ tiếp tục bán ở phía Tây cổng trường. Ngoài bánh nhân thịt, Mã Lục còn đẩy ra hai món mới là Thịt sấy khô cùng Thịt viên chưng.
Nhưng vì nguyên liệu sử dụng đến là Chuột Chù Voi Xám, Chuột Nhảy và Gà Ức Đen có hạn nên cuối cùng chỉ làm được mười hai cân thịt khô, thịt viên cũng chỉ có ba mươi tư viên.
Hai món cộng lại cũng chỉ bán được hơn một nghìn tệ. Hơn nữa tới ngày thứ tư, lượng thịt sói dự trữ cũng đã thấy đáy.
Mã Lục mở tủ lạnh ra nhìn. Bên trong chỉ còn lại hai con Rắn Đen Tốc Độ, một con Cừu Dương Sa và hai mươi ba con Ấu Tích Lửa.
Những món làm từ mấy thứ này đều không thích hợp mang ra bán, hơn nữa số lượng cũng không đủ nhiều.
Mã Lục nghĩ rồi quyết định để lại ăn.
Sau bốn ngày, tổng lợi nhuận của Quán ăn vặt đứng đầu vũ trụ đã lên tới 14764.3 tệ. Đẻ giải thích vì sao lợi nhuận lại đáng sợ như vậy, thì ngoài việc sử dụng xe ba bánh, không cần tiền thuê mặt bằng và thuê đầu bếp, còn vì tất cả nguyên liệu thịt đều do Mã Lục mang về từ một vũ trụ khác nên không tốn tiền.
Phần lớn phí tổn là tiền điện.
Bản thân Lão Vương chính là đối tượng hợp tác chiến lược của nguồn điện quốc gia, bây giờ lại thêm một quả trứng trùng, mỗi lần khởi động để phải bổ sung năng lượng.
Chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi, một người một trứng đã tiêu hết hơn hai nghìn tệ tiền điện.
Nhưng so với cống hiến của bọn họ thì khoản chi này vẫn rất đáng giá.
Mã Lục thấy sắp đến ngày đi, bèn trả trước tiền thuê nhà tháng sau, sau đó lại lên Pinduoduo mua một cái tủ đông năm trăm lít, định đặt ở ban công.
Chiếc tủ lạnh hắn đang sử dụng là đồ chủ nhà để lại. Tủ lạnh chỉ có một cánh, dung tích chỉ có hai trăm lít. Với một người bình thường không nấu cơm, chỉ dùng để đựng đồ uống, đồ ăn thừa gì đó thì đủ, nhưng trông chờ nó có thể cấp đông nguyên liệu nấu ăn thì không được.
Chỉ mỗi đống thịt lần trước hắn mang về thôi đã chồng chất tới mức phòng bếp không đủ chỗ để, càng không thể nhét vào tủ lạnh.
Cuối cùng lại phải ném vào trong Túi Thu Thập, dùng bao nhiêu lấy bấy nhiêu. Theo cách nói của Lão Vương thì hiệu quả giữ tươi của Túi Thu Thập còn hơn cả tủ lạnh.
Nhưng theo số lần Mã Lục ra ngoài tăng lên, chủng loại nguyên liệu nấu ăn thu thập được cũng sẽ tăng theo, khó tránh khỏi sẽ gặp phải nguyên liệu tạm thời không thể nấu hoặc không phù hợp nấu, trong nhà vẫn phải có một cái tủ đông mới được.
Cuối cùng, cũng là chuyện quan trọng nhất.