Chương 27: Tuyên truyền

Chờ bánh nhân thịt được gắp ra khỏi nồi, các thành viên câu lạc bộ Thơ Cổ lại xúm lại, Thẩm Nguyệt ước lượng trọng lượng trên tay rồi lẩm bẩm.

“Như này cũng chỉ hơn hai lạng một tí, không biết có được một lạng thịt không nữa. Đúng là bào tiền mà, ăn lần này rồi đoạn tuyệt quan hệ với đàn anh thôi.”

“Nói gì đó?” Giọng nói của Mã Lục vọng tới từ đằng sau.

“Em có nói gì đâu. Em đang bảo là trông ngon ghê á.”

Thẩm Nguyệt nói rồi cắn thử một miếng, sau đó bỗng ngạc nhiên thốt lên: “Ồ quao!”

“Có độc hả bay?” Một thành viên hỏi.

“Có độc cái quần què. Đàn anh chỉ thèm tiền thôi chứ đâu có lý do gì lấy mạng chúng ta.” Một người khác vừa nói vừa cắn một miếng, giây tiếp theo lập tức thốt lên một câu cùng kiểu với người trước.

“Trời ạ, món này là mỹ vị nhân gian gì thế? Nào nào, mọi người ăn thử nhanh lên!”

Không cần hắn nhắc nhở, những người khác cũng đã bắt đầu ăn. Bởi vì bọn họ đều có mắt, đều nhìn thấy Thẩm Nguyệt đang vùi đầu điên cuồng gặm bánh như mấy ngày không được ăn cơm.

Ngay sau đó, tiếng hô vang lên hết đợt này tới đợt khác.

“Ăn ngon thật đó, khó trách chủ nhiệm tập trung ăn như vậy!”

“Đây là bánh nhân thịt ngon nhất mà em từng ăn! Đàn anh, sao anh không bày quán sớm hơn!”

“Đáng giận, một cái căn bản không no, em muốn ăn thêm cái nữa!”

“Bình tĩnh đã nào, không phải tuần này mày mới đi Nhật Bản với bạn gái, tiêu hết tiền rồi à? Ăn nữa thì không còn mì tôm mà gặm đâu.”

Khi mọi người đang rối rắm, không biết có nên mua hay không vì giá cả hơi đắt thì Thẩm Nguyệt - người đã ăn hết một cái bánh nhân thịt đã nhanh chân bước tới trước xe ba bánh, duyên dáng nói to: “Đàn anh, em muốn ăn nữa cơ!”

“Hờ hờ, không định cắt đứt quan hệ với tui nữa hả?”

“Đấy là ai nói chứ không phải em! Em cắt đứt quan hệ với ai cũng sẽ không cắt đứt quan hệ với đàn anh. Hơn nữa, em tốt nghiệp còn phải tới quán anh rửa chén nữa mà.” Thẩm Nguyệt cười nịnh nọt.

Mã Lục nhớ lại lý do lúc trước mình giao tương lai của câu lạc bộ Thơ Cổ vào trong tay người trước mắt. Chính là vì coi trọng tính co được dãn được của cô ấy, rất thích hợp để kéo tài trợ.

Điều hắn không ngờ là, sau khi lên làm chủ nhiệm, mức độ mặt dày của Thẩm Nguyệt còn có thể nâng cao một bước.

Nhưng nếu vậy thì có một số việc sẽ đơn giản hơn nhiều.

Chỉ cần một ánh mắt, Thẩm Nguyệt đã ngầm hiểu. Cô hạ giọng, nói: “Năm trăm hai mươi tư. Câu lạc bộ Thơ Cổ hiện có năm trăm hai mươi tư thành viên. Em sẽ tổ chức cuộc thi làm thơ về chủ đề bánh nhân thịt. Như vậy là có thể sử dụng kinh phí hoạt động mua cho mỗi người một cái. Xong việc, anh tặng em mười cái, không, hai mươi cái bánh nhân thịt là được.”

“...” Mã Lục cạn lời.

“Nghĩ gì vậy, anh chỉ định nhờ em tuyên truyền với câu lạc bộ thôi, chứ không bảo em lạm dụng chức quyền, lấy việc công làm việc tư. Hơn nữa, ăn hai mươi cái để vỡ bụng à?”

“Em có thể chia ra ăn, mỗi ngày ăn hai cái mà.” Thẩm Nguyệt chưa từ bỏ ý định.

“Thế thì thôi.”

“Đừng đừng đừng, em tuyên truyền miễn phí cho anh. Không chỉ tuyên truyền ở mỗi câu lạc bộ Thơ Cổ, còn ở lớp em, lớp khác có thể tìm người quen… Nếu anh cần, em còn có thể kéo băng rôn trong trường. Nể tình em trung thanh và tận tâm, xin anh hãy bố thí cho em mấy cái bánh nhân thịt đi mà.” Thẩm Nguyệt cầu xin.

Mã Lục vươn ba ngón tay, nói: “Ba mươi người, nếu em có thể lôi kéo ba mươi người tới trong vòng nửa tiếng, anh sẽ tặng cho em một cái.”

Thẩm Nguyệt nghe vậy không nói nhiều nữa, lập tức bắt đầu gọi điện thoại.

“Alo, Lộ Lộ à, tớ vừa phát hiện ra một tiệm ăn vặt thần tiên, ngon tới nỗi như muốn bay lên. Chỉ cần một tờ vé xem phim, tớ sẽ nói cho cậu biết…”

“Tiểu Cửu, không phải cậu thích ăn gà rán à? Tớ biết một quán bán bánh nhân thịt ăn ngon hơn gà rán gấp mười lần. Ngày mai điểm danh giúp tớ, tớ sẽ nói cho cậu biết địa chỉ… Cái gì? Cậu đang ở cổng phía Tây á? Sao cậu biết chỗ đó? Từ Đại Vĩ nhắn trong nhóm chat?”

Thẩm Nguyệt cúp máy rồi vội vàng mở nhóm WeChat câu lạc bộ Thơ Cổ. Quả nhiên là có người đi trước cô ấy một bước. Bây giờ mọi người trong nhóm đều đang bàn tán về bánh nhân thịt của Mã Lục.

Thẩm Nguyệt chỉ có thể cắn răng lôi kéo người ngoài câu lạc bộ.

Rất nhanh sau đó, sinh viên nghe tin đến đã bu kín quán ăn vặt, làm anh Mực và đồng hương của hắn ta vô cùng hâm mộ.

Ai nói thời buổi này học đại học cũng không làm được gì xin bước ra đây. Nhìn kia kìa, lúc bày quán bằng tốt nghiệp sẽ phát huy tác dụng, đãi ngộ giữa người là bạn cùng trường với người không phải bạn cùng trường hoàn toàn khác nhau đó.

Anh Mực thấy Mã Lục và Lão Vương vừa bày quán đã đầy khách chỉ có thể âm thầm ghen tị, tự an ủi bản thân rằng đây chỉ là ngày đầu tiên, mọi người nể mặt chủ nhiệm cũ mua ăn thử mà thôi.

Vẻ mặt khoa trương sau khi ăn của nhóm Thẩm Nguyệt vừa nhìn đã biết là diễn, giả trân tới nỗi không thể giả trân thêm được nữa.

Bây giờ ấy à, người trẻ tuổi không học hành cho đàng hoàng, chưa bước ra khỏi cổng trường đã biết a dua nịnh hót rồi.

Nhưng bán đồ ăn không giống những ngành nghề khác, không ngon chính là không ngon. Chờ mấy ngày sau, giá cao như vậy chắc chắn sẽ không còn ai mua.