Hắn vừa nói xong đã thấy một nhóm sinh viên chạy ra khỏi cổng, vừa chạy còn vừa gọi: “Chủ nhiệm, chủ nhiệm, anh đang ở đâu thế?”
Trong đó có một người tinh mắt phát hiện ra Mã Lục. Vì thế, đám người đó lại hùng hục chạy tới.
“Chủ nhiệm, sao hôm nay anh lại có thời gian rảnh về trường chơi thế…”
“Chủ nhiệm ơi! Hu hu hu, anh vừa đi, đám người hỗn láo của Hội Học Sinh đã tới gây chuyện với bọn em rồi…”
“Chủ nhiệm, em xin lỗi vì đã phụ sự tin tưởng của anh, mấy em khoá dưới xinh xắn đều bị câu lạc bộ Trượt Ván với câu lạc bộ Nhiếp Ảnh cướp đi rồi.”
“Được rồi được rồi.” Mã Lục cắt ngang lời bọn họ.
“Anh tốt nghiệp rồi, mọi người đừng gọi anh là chủ nhiệm nữa, cứ gọi đàn anh là được.”
Tiếp đó, hắn lại khẽ vỗ vai một nữ sinh có mái tóc màu hạt dẻ, mặc áo bóng chày, nói: “Thẩm Nguyệt, em đã làm rất tốt rồi. Còn nữa, đừng có cả ngày nghĩ đến việc trêu chọc đàn em xinh đẹp nữa, câu lạc bộ Thơ Cổ phải nghiên cứu thơ cổ nhiều vào.”
“Hứ, lúc trước anh tiếp nhận câu lạc bộ nhỏ này, mà chẳng phải lôi kéo quan hệ với điên cuồng kéo tài trợ mới có được huy hoàng ngày hôm nay sao?”
Thẩm Nguyệt không cho là đúng. Cô nói: “Người ngoài đều gọi chúng ta là câu lạc bộ quan hệ, có người gọi là câu lạc bộ ăn không trả tiền. Đây mới là tiền vốn của câu lạc bộ chúng ta.”
Cô vừa nói vừa nhìn về phía anh Mực đang đứng bên cạnh, hỏi: “Chà, anh là anh Mực đúng không? Vừa nãy hai người đang nói gì thế?”
“Không nói gì, không nói gì cả.” Đối diện với học sinh, anh Mực lập tức nở nụ cười. Bọn họ đều là áo cơm, là cha mẹ của hắn ta đó.
Hơn nữa sau khi bày quán ngoài cổng trường một thời gian, hắn ta cũng đã nghe nói tới danh tiếng của câu lạc bộ Thơ Cổ. Hắn ta biết được đây là câu lạc bộ lớn nhất trường đại học, nhân số vượt qua năm trăm người. Mỗi lần tổ chức hoạt động, đi liên hoan là có thể bao trọn cả quán. Nếu đắc tội với nhiều sinh viên như vậy, hắn ta đừng nghĩ tới chuyện bày quầy ở đây nữa.
Một người biết dẫn đồng hương ra ngoài buôn bán cũng không phải kẻ ngốc. Anh Mực lập tức nhận ra mình đã đá trúng ván sắt. Sau đó cũng không hề chần chờ, lập tức nhận lỗi, vỗ ngực nói với Mã Lục: “Sau này nơi đây chính là vị trí riêng của cậu. Nếu có người nhân lúc cậu không ở bày quầy, tôi sẽ đuổi bọn họ đi giúp cậu!”
“Anh làm vậy em ngượng lắm.”
“Không có gì, đều là người một nhà cả, việc nên làm thôi.” Khuôn mặt anh Mực treo nụ cười thật thà.
Lúc này, nhóm Thẩm Nguyệt cũng chú ý tới chiếc xe ba bánh phía sau Mã Lục. Chủ nhiệm hiện giờ của câu lạc bộ Thơ Cổ khẽ chọc vào tay Mã Lục, thì thầm: “Chủ nhiệm.”
“Hả?”
“Tình hình kiếm việc bây giờ khó lắm hả?” Thẩm Nguyệt khiếp sợ.
“Cũng tàm tạm, không thể so sánh với mấy năm trước, nhưng hẳn là dễ hơn mấy năm sau.” Mã Lục an ủi.
“Trời ạ, vậy chờ em tốt nghiệp chẳng phải xong đời rồi à!”
Khuôn mặt Thẩm Nguyệt lộ vẻ tuyệt vọng, cô nói: “Điểm tích lũy của em còn thấp hơn anh kia kìa.”
“Không sao. Chờ em tốt nghiệp, chắc anh cũng mở cửa hàng rồi. Đến lúc đó, nếu em thật sự không tìm được việc thì có thể tới rửa bát.”
“Ha, anh tự tin quá nhỉ! Đàn anh, anh vừa bày quán một ngày đã tính đến chuyện mở cửa hàng rồi cơ. Chậc chậc chậc, còn đặt tên là Quán ăn vặt đứng đầu vũ trụ nữa chứ. À đúng rồi, ông chú này là?” Thẩm Nguyệt dời mắt sang phía Lão Vương.
“Bạn cùng phòng kiêm đối tác của anh, là một vị đầu bếp cực kỳ giỏi. Có điều tính cách của ông ấy hơi quái gở, không thích nói chuyện lắm.”
“Em biết ngay mà. Đàn anh đâu biết nấu ăn, tại sao lại đột nhiên mở quán ăn vặt, hóa ra là ôm đùi. Vậy thì em phải ăn thử mới được”
“Cả bọn em nữa!” Mấy người khác nghe vậy cũng sôi nổi lên tiếng, lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã trả tiền.
“Mười tám tệ một phần.”
“Phụt!” Bàn tay Thẩm Nguyệt run rẩy, điện thoại suýt rơi xuống đất.
“Anh tới bày quán hay đi ăn cướp thế? Bán gì mà sao đắt vậy?”
“Hình như là bánh nhân thịt.” Bên kia Lão Vương đã làm nóng dầu xong, có người nhìn thấy ông ấy thả bánh nhân thịt vào.
Thẩm Nguyệt cũng ghé sát lại, sau đó nói: “Kích cỡ của cái bánh này… Hơi quá đáng rồi đó. Đàn anh, bào tiền người quen cũng không đến nỗi thế đâu. Tuy lúc trước đúng là mọi người dùng tiền anh lôi kéo được ăn không ít bữa, nhưng bây giờ đâu thịnh hành quay về mua vé bổ sung đâu.”
“Yên tâm đi, tuyệt đối ngon bổ rẻ. Hơn nữa lần này mấy đứa không ăn, lần sau không biết bao giờ mới được ăn.” Mã Lục chỉ vào bốn chữ ‘số lượng có hạn’ trên tấm biển.
Thẩm Nguyệt không tin: “Đàn anh, bán được mà anh còn không bán á?”
“Mục tiêu của anh là mở cửa hàng nên phải thử nhiều món. Hơn nữa nguyên liệu anh sử dụng cũng đều là đồ ngon, không dễ kiếm đâu.”
“Được rồi, được rồi, em ăn là được.”
Thẩm Nguyệt nhanh chóng quét mã trả tiền. Khuôn mặt cô bỗng hiện ra một nụ cười đáng khinh, “Khà khà khà, vậy em đành phải nhận lấy lần đầu tiên của đàn anh rồi.”
Mã Lục mặc kệ cô ấy. Những người khác thấy chủ nhiệm xung phong dẫn đầu cũng không cam lòng lạc hậu, sôi nổi trả tiền.
Chưa đầy ba phút, quán ăn vặt đứng đầu vũ trụ đã bán được bảy đơn.