Chương 25: Đổi địa điểm

22:35 chiếc bánh nhân thịt cuối cùng của quán được bán cho một thanh niên lập trình viên tăng ca.

Có lẽ là do đồng loại thu hút nhau, Mã Lục còn chưa kịp đứng dậy tiếp đón, người đó vừa nhìn thấy Lão Vương đã không tự giác được mà dừng bước.

Hơn nửa số quán ăn vặt xung quanh đều đã dọn quán, ngay cả anh trai người Hà Nam cũng đã kết thúc buổi livestream và về nhà vào nửa tiếng trước.

Mã Lục ngáp một cái, cảm giác mệt mỏi lập tức ập đến. Vì quán ăn vặt do hai người hợp tác, hắn chỉ phụ trách đón khách, không cần nấu nướng nên không cảm thấy mệt như một mình phải làm hết mọi việc. Nhưng nếu tính cả thời gian ra ngoài mua đồ, hắn đã không ngủ hơn một ngày rồi. Có điều, nhìn thu nhập trên WeChat và Alipay, Mã Lục lại cảm thấy sự vất vả này có giá trị.

Trừ đi bốn cái cắt ra cho khách hàng ăn thử, bốn cái hắn ăn lúc nhàn rỗi cùng với một cái khách hàng không cầm chắc rơi xuống đất, ngày đầu tiên khai trương, bọn họ đã bán được tổng cộng một trăm bốn mươi mốt cái bánh. Giá bán một cái là 18 tệ, tổng thu nhập hôm nay là 2538 tệ.

Trừ những khoản chi giai đoạn đầu, mua xe ba bánh mất 629 tệ, túi bóng đã đặt nhưng chưa giao đến mất 59.4 tệ, bình gas 115 tệ, bếp gas 40 tệ, túi giấy dầu 60 tệ, nguyên liệu đi kèm và gia vị 86 tệ, 30 tệ cửa hàng Hai Tệ cùng với 3 tệ tiền in giấy, khoản lợi nhuận ròng đã lên đến 1515.6 tệ.

Với một tay mới, thành tích này có thể nói là cực kỳ xuất sắc. Hơn nữa Mã Lục cảm thấy không gian phát triển cũng không nhỏ.

Lúc về nhà, hắn đi đường vòng lấy hơn chín trăm túi giấy dầu mua trên Nhàn Ngư. Sau đó tắm rửa, ngủ tới tận mười giờ sáng ngày hôm sau.

Mã Lục đẩy cửa phòng ngủ, Lão Vương đã bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn hôm nay phải dùng, còn ghi lại những thứ phải bổ sung vào Vòng Tay Lữ Nhân.

Mã Lục nhìn rồi nói với Lão Vương: “Hôm nay làm thêm một trăm cái, không, làm tròn luôn thành một trăm năm mươi cái bánh đi.”

Lão Vương không hỏi vì sao. Hắn khẽ gật đầu, sau đó đổi mới danh sách những thứ cần mua.

Lần này Mã Lục chỉ mất nửa tiếng đã mua xong hết đồ. Trong thời gian chờ Lão Vương làm nhân thịt, hắn còn xuống cửa hàng photocopy dưới tầng làm lại tấm biển hiệu.

Ban đầu hắn còn định đặt là “Bánh nhân thịt ngon nhất vũ trụ”, nhưng nghĩ đến chuyện sau này sẽ không chỉ bán bánh nhân thịt, mà chắc chắn sẽ bán thêm những món khác, hắn lại đổi thành “Quán ăn vặt ngon nhất vũ trụ”. Bên dưới còn bổ sung thêm một dòng chữ nhỏ là “số lượng có hạn!!!”

Biển hiệu nền trắng chữ đen đơn giản mất 38 tệ của Mã Lục. Tiếp đó, hắn xé cái cũ xuống, dùng keo dán cái mới lên.

Chờ hắn làm xong những việc này, Lão Vương cũng đã chuẩn bị đủ nguyên liệu nấu ăn. Hai người lại ngồi trên con xe ba bánh xuất phát. Nhưng mục tiêu lần này không còn là Quách Gia Trang nữa .

Tuy dòng người ở lối ra vào tàu điện ngầm khá nhiều, đặc biệt là vào thời gian đi làm và tan làm, nhưng ngày hôm qua chỉ một trăm năm mươi cái đã bán cố rồi. Số lượng hôm nay nhiều gấp đôi, dù có khách hàng cũ mua lại cũng chưa chắc đã bán hết được.

Hơn nữa dòng người ở lối ra vào tàu điện ngầm thay đổi rõ ràng theo thời gian, lúc vội thì chân không chạm đất, hết giờ cao điểm cả tiếng cũng không bán được một cái, hoàn toàn là lãng phí thời gian.

Những quán bán hàng rong gặp được ở tòa nhà lúc trước đã đánh thức Mã Lục. Người, chung quy lại phải có tổ chức, tốt nhất là có thể hoạt động trên địa bàn mình quen thuộc. Vậy nên hôm nay, hắn quyết định dẫn Lão Vương về trường học cũ của mình.

Trong buổi lễ tốt nghiệp, Trần Mộng Tiệp - sinh viên tốt nghiệp đại diện cho chuyên ngành Quản Lý đã từng nói, “Hôm nay trường học dạy dỗ chúng ta, sau này chắc chắn chúng ta sẽ báo đáp công ơn của trường học.”

Mã Lục rất đồng tình với ý kiến trên, hơn nữa đã kêu gọi Trần Mộng Tiệp thực hiện hành động. Đó chính là tìm một khu đất trống ngoài cổng phía Tây, dựng sẵn quán.

Nhà ăn của trường học phát huy ổn định nên ngành ăn uống ở khu vực gần đây phát triển rất phồn thịnh. Trên phố vẫn luôn có rất nhiều quán và tiệm cơm nhỏ.

Mã Lục vừa chiếm chỗ xong đã có người đi tới. Nhưng người đó không tới mua bánh, mà tới để nói với hắn và Lão Vương rằng, “Tránh ra, chỗ này có người rồi.”

“Được, vậy tôi sang chỗ đối diện.”

“Đối diện cũng có người rồi.” Người nọ lườm Mã Lục.

“Đợi người tới tôi nhường chỗ là được mà.”

Mã Lục nhận ra người đàn ông vừa bước tới là anh trai bán mực nướng ngoài cổng trường. Vì hương vị ngon và thái độ phục vụ nhiệt tình nên cực kỳ được sinh viên hoan nghênh, thậm chí còn thu hút sinh viên của trường bên cạnh tới ăn, được đặt biệt danh là anh Mực.

Hơn nữa, người này không kiếm tiền một mình mà sau đó còn lôi kéo không ít người cùng thôn tới thành phố B bày quán. Việc này còn từng được radio bản địa đưa tin.

Nhưng từ sau khi người của thôn bọn họ nhiều lên, những người bán rong khác lại ít đi, đặc biệt là người mới.

“Tôi không cò kè mặc cả với cậu.” Anh Mực nói với vẻ không kiên nhẫn.

“Rốt cuộc cậu có đi không?”

Mấy người cùng quê khác ở gần nghe thấy những lời nói này, chỉ cần là quán đang vắng khách thì đều dừng việc trên tay, nhích tới gần bên này.

Mã Lục thấy thế lại không hề hoang mang, thậm chí hắn còn lấy ghế gấp ra, gõ xuống đất.

“Không phải anh tưởng, chỉ các anh mới có hội nhóm đấy chứ?”