Chương 24: Doanh số bùng nổ

Sau khi đăng bài cô gái mới bắt đầu ăn, tiếp đó lập tức ngạc nhiên thốt lên.

Giây tiếp theo linh hồn quảng cáo bùng nổ, cô lập tức mở trang cá nhân ra.

“Quá quá quá ngon luôn! Trạm tàu điện ngầm Quách Gia Trang, tới nhanh!!!”

Rất nhanh sau đó, bên dưới đã có người bình luận.

“Thật hay giả thế? Hay là cậu không muốn mình cậu làm kẻ ngốc nên kéo thêm đệm lưng đấy?”

“Thật đó thật đó, ăn ngon lắm luôn! Tớ xin thề!”

Cô gái vừa ăn vừa gõ chữ.

“Vừa rồi có hai cha con mua tận năm cái!”

“Nhưng trạm tàu điện ngầm Quách Gia Trang xa quá, bên ngoài lại đang nắng, bây giờ ra cửa da sẽ đen, hay cậu mua về giúp tớ đi.”

“Tớ cũng muốn.”

“+1, tớ cũng muốn thử, ăn mà không ngon tớ sẽ đánh cho cậu một trận.”

Mấy bình luận bên dưới gần như đều là bạn cùng ký túc xá với cô. Cô gái nghĩ, dù sao mang một cái cũng là mang, mang mười cái cũng là mang.

Lỡ như có người muốn ăn lại không nhìn thấy bài đăng này, không mua chắc chắn sẽ trách cô. Vì thế, cô quyết định gửi tin nhắn thoại vào nhóm trò chuyện ký túc xá.

“Bánh nhân thịt cực cực ngon, mười tám tệ một cái, có ai muốn mua không, tớ mang về luôn cho?”

“Ha ha ha ha, Tiểu Hầu Tử, cậu định làm shipper à?”

“Tớ thấy cậu ấy và ông chủ đã thông đồng với nhau từ trước, chuẩn bị thu tiền của chúng ta rồi chia đôi với nhau á.”

Một cô gái trước đó vừa bình luận ở dưới bài đăng trêu chọc.

“Ăn rồi các cậu sẽ biết! Nếu không ngon, tớ mời các cậu uống trà sữa!”

“Không phải chứ? Ghê vậy! Vì trà sữa, tớ cũng muốn lấy một cái, dù sao đến lúc đó cứ nói không ngon là được. Cười trộm.jpg.”

Cuối cùng, năm người còn lại trong phòng ký túc xá 205 nhất trí quyết định mua.

Tiếp đó, cô gái có biệt danh Tiểu Hầu Tử bèn đi tới trước quán bán bán nhân thịt, nói với Mã Lục: “Ông chủ, cho tôi thêm 5 cái, à, 6 cái nữa.”

Tiểu Hầu Tử vừa nói mới phát hiện nhóm WeChat lại bắn ra một tin nhắn.

“Giai Giai cũng muốn, cậu ấy vừa sang phòng bọn mình chơi.”

“Đợi chút, tôi lấy tổng cộng bảy cái bánh nhé.”

Mã Lục không ngờ vừa tiếp đón hai vị khách mà đã bán ra được mười ba cái bánh nhân thịt.

Hơn nữa rất nhanh sau đó, cái thứ mười ba cũng được đặt trước.

Anh trai người Hà Nam đang đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng vừa xảy ra. Cùng lúc đó, những người đang xem livestream cũng chứng kiến quán bán bánh nhân thịt bỗng trở nên đông khách.

Lúc này, số người xem livestream đã đột phá một trăm, rất nhiều người đều khuyến khích anh trai người Hà Nam mua một cái ăn thử.

Thậm chí còn có người nóng vội tặng cả quà. Tuy chỉ là một que kẹo, nhưng điều này cũng nhắc nhở những người khác. Tiếp đó, có người tặng kẹo, trái cây, cũng có người tặng hoa, còn có người donate một chùm pháo hoa năm trăm chín mươi chín tệ.

Dù trừ đi số tiền phải chia cho app, số tiền nhận được vũng đã vượt qua giá của một cái bánh nhân thịt, thế nên anh trai người Hà Nam không có lý do gì không mua.

Sau khi nhận bánh, hắn còn cầm điện thoại quay đủ ba trăm sáu mươi độ để người xem đều nhìn thấy rõ ràng, sau đó mới đưa bánh vào trong miệng.

Một giây sau, ba câu nói kinh điển của hắn lập tức được kích hoạt.

“Ôi, ngon, ngon thật! Bánh nhân thịt này thật sự ngon lăm luôn á!”

Anh trai người Hà Nam làm ra động tác nuốt, lỗ chân lông toàn thân hắn như giãn ra theo. Người đang xem livestream cũng phải nuốt nước bọt, có người nhắn.

“Đừng chỉ lo ăn, miêu tả hương vị đi!”

Nhưng anh trai người Hà Nam không phải food reviewer chuyên nghiệp, nghĩ nửa này cũng chỉ nghẹn ra được vài chữ như thơm, giòn, ngọt.

Cũng may cuối cùng hắn còn biết tổng kết lại.

“Bây giờ tôi cảm thấy, mười tám tệ thật sự không đắt. Nhưng nếu muốn tôi bỏ tiền ra mua thì tôi thật sự không dám.”

Lúc này, quán bánh nhân thịt đắt khách cũng thu hút ánh mắt của những người qua đường khác.

Có điều vừa nghe thấy giá, phần lớn người lập tức lắc đầu rời đi. Nhưng đã có nhiều người, luôn có dũng sĩ không thiếu tiền.

Mà chỉ cần là người bỏ tiền ra mua thử, đều sẽ không chỉ mua một cái.

Hơn nữa, nhiều người vây quanh nơi đó ăn bánh nhân thịt vẫn rất có sức mê hoặc, tương đương với quảng cáo cho quán. Đến hai giờ chiều, Mã Lục và Lão Vương đã bán được tổng cộng ba mươi chín cái bánh.

Có điều sau giờ cơm trưa, số lượng khách giảm xuống rõ rệt. Sau đó lại khôi phục trạng thái mấy chục phút chưa chắc đã bán được một cái.

Mã Lục nhân cơ hội này nghỉ ngơi một lát. Hắn mở ghế gấp rồi lấy một lọ nước khoáng ra.

Nước khoáng hắn đã để vào tủ lạnh từ sáng, lúc ấy bỏ năm bình vào, lúc ra ngoài cất vào thùng xốp giữ tươi nguyên liệu nấu ăn, lúc nào khát có thể lấy ra uống như bây giờ, ăn thêm hai cái bánh nhân thịt xem như bữa trưa luôn.

Còn Lão Vương là sinh mệnh silicon nên chỉ cần sạc là được, không có nhu cầu ăn uống.

Một buổi trưa cứ thế trôi qua, bọn họ chỉ bán được mười cái bánh nhân thịt, trong đó có năm cái là người xem livestream mua. Mã Lục thấy thế bèn tới quảng cáo một phen.

Tiếc là người xem livestream của anh trai người Hà Nam có hạn, người cùng thành phố, hơn nữa còn muốn chạy tới ăn lại càng ít hơn.

Cũng may là sau năm giờ, người đã bắt đầu nhiều hơn. Một lượng lớn người đi làm ùa ra khỏi tàu điện ngầm hoặc đi từ phía lối vào.

Mã Lục cũng nhân cơ hội này đẩy ra hoạt động ăn thử, bắt đầu mời chào khách hàng.

Hiệu quả cũng rất rõ ràng.

Chỉ cần là người ăn thử, dù đối mặt với giá cả hơi cao, cũng cốm hơn nửa số người bỏ tiền ra mua. Hơn nữa khách hàng tăng lên sẽ hình thành hiệu ứng đám đông, thu hút càng nhiều khách mới hơn.

Cộng thêm việc Mã Lục liên tục mời chào, quán bánh nhân thịt chẳng những thành công tái hiện sự phồn vinh giữa trưa, mà số lượng bánh còn sánhmg lập kỷ lục mới. Tính đến tám giờ tối đã có hơn một trăm mười cái bánh nhân thịt được bán ra, làm chủ quán những quán ăn vặt bên cạnh vô cùng hâm mộ.