Chén và muỗng Thẩm Nghê không dọn ra, Tần Trăn nghi ngờ nhìn về phía Dương Tố, "Người đâu ạ?"
Dương Tố khó chịu liếc mắt nhìn Tần Thế Hoa, "Hỏi ba con."
"Haizz." Tần Thế Hoa mới gấp miếng cà rốt muốn ăn, đành phải đặt đũa xuống,
"Cô con nói nhớ thằng bé, đón thằng bé ở hai ngày, có gì đâu mà mẹ con keo kiệt
như thiếu mất miếng thịt vậy."
"Cô con? Khi nào nói đón đi?"
"Ngày hôm qua gọi điện thoại đến."
Dương Tố hừ lạnh, "Em gái anh gọi điện thoại đến chẳng qua là muốn tiền, lấy
Thẩm Nghê ra làm cái cớ thuận tiện thôi. Trực tiếp cho cô ta tiền không được à, điểm này từ trước giờ em có nói gì không? Ngược lại anh tốt rồi, sáng sớm vội vàng đưa thằng nhỏ đi, thằng bé còn chưa tình ngủ. Mẹ ngăn đều ngăn không được! Hơn nữa Tần Anh biết chăm sóc đứa bé à, em đưa Thẩm Nghê quần áo lại thức ăn tin hay không đến lúc đó cầm về nguyên xi? Anh xem cô ta có chăm sóc qua Nghê Linh từ nhỏ đến lớn không, chớ nói chi đứa trẻ tuổi này!"
Vốn dĩ Tần Thế Hoa bị Dương Tố oán giận cả ngày, lúc này lại nghe cô ở trước mặt con trai quở trách em gái mình không phải, trong lòng cũng bốc lửa, giọng nói không khỏi to lên, "Hiện tại Tần Anh có một mình, anh không giúp nó em để nó đi tìm ai? Huống hồ nó rốt cuộc là bà ngoại ruột của Thẩm Nghê, còn có thể hại thằng bé ư? Từ huyết thống mà nói, Thẩm Nghê vốn là ruột thịt với em ấy, tương lai em ấy mang người không phải không thể, đến lúc đó em ngăn được à!"
Dương Tố bị rống một trận, vừa tức vừa tủi thân, vả lại hai năm nay mang Thẩm Nghê bên người đã mau quên thằng bé thủy chung là con của người khác, trong lúc nhất thời một xô nước lạnh tạt qua đầu, làm cô cực kỳ khó chịu, "Lúc đầu tôi đã nói tôi không mang thằng bé, đòi tôi mang, hiện tại lại nói với tôi những lời này!"
Tần Trăn bị cha mẹ từ đó giờ hòa thuận cãi nhau làm sợ hết hồn, vội vàng hòa giải, bắt tay vào khuyên Dương Tố, chỉ nói cô yên tâm, "Đêm nay mẹ ngủ sớm, ngày mai dậy trễ chút, con dậy rồi đi tiếp Thẩm Nghê về, cam đoan mẹ vừa mở mắt ra là có thể thấy người!"
Tần Thế Hoa còn muốn nói tiếp gì đó, lại thấy dáng vẻ con mắt đỏ lên của Dương
Tố, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng.
Ba người không nói lời nào nữa mà ăn cơm, Tần Trăn chủ động rửa chén, Tần Thế Hoa buồn bực trở về phòng sách là việc.
Trước khi ngủ Dương Tố lại tới gõ cửa phòng Tần Trăn, nói với anh buổi tối ý nghĩ của bản thân quá kích động, không cần Tần Trăn phải gấp gáp, trễ mấy ngày
đi đón người cũng không quan hệ. Tần Trăn dạ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng lại không tán thành.
Anh có thể lý giải Dương Tố, cũng biết Dương Tố và Tần Anh từ trước đến nay
không hợp nhau. Trước đây nghe Dương Tố nói qua, lúc còn trẻ Tần Anh đối với
cô thật sự lãnh đạm, lúc đó Tần Anh đang quen với một người bạn trai có tiền, đối với anh trai chị dâu chỉ có thu nhập ổn định thì xem thường. Thậm chí lúc cô và Tần Thế Hoa kết hôn, Tần Anh mặc áo khoác đen đi đến. Trừ lần đó ra, lùi lại
mười năm sau, khi đó hai nhà qua lại coi như gần gũi, Tần Thế Hoa đối với mẹ con Tần Anh nhiều chăm sóc, nghỉ lễ luôn ăn chung một chỗ, Tần Anh mãi mãi đều là kén cá chọn canh, không hài lòng rất nhiều, đủ loại như thế, Dương Tố cực kỳ nhìn không quen. Đây cũng đồng dạng tạo thành trong tiềm thức của Tần Trăn không thích không tín nhiệm người cô này. Anh nằm trên giường trở mình mấy lần, cực kỳ lo lắng Thẩm Nghê.
Đêm này Tần Trăn ngủ thật sớm, ngày thứ hai đúng 8 giờ mở mắt, cầm địa chỉ Tần Thế Hoa cho ra ngoài.
Bây giờ Tần Anh thuê một căn phòng sinh hoạt ở khu ngoại ô, giá phòng tiện nghi, nhưng ăn mặc vui chơi không thiếu gì cả. Tới nơi mới 9 giờ rưỡi, Tần Trăn đếm số nhà tìm được số 1212, ấn hai lần chuông cửa, một chút động tĩnh cũng không có, anh không thể làm gì khác hơn là gõ cửa. Tay mới vừa gõ cuống, cửa liền mở ra, Thẩm Nghê ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trợn tròn, hiển nhiên là bộ dạng vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ. Tần Trăn đi vào nhìn thấy bên chân Thẩm Nghê có một chiếc ghế đẩu tứ giác, hỏi bé, "Cái này để làm gì?"
Thẩm Nghê giơ tay xuỵt với anh, lại chỉ chỉ mắt mèo, nhỏ giọng nói, "Vừa rồi cậu nhấn chuông cửa phải hông, cái đó không kêu, nhưng cậu gõ thật dùng lực, con đều nghe, tưởng người xấu không à." Nói xong chính mình lại cười rộ lên.
Tần Trăn vỗ vỗ vai nhóc đi vào trong, nhìn xung quanh bốn bước là có thể nhìn khắp phòng khách, lại thấy cửa phòng ngủ đóng chặt, "Bà ngoại con còn ngủ à?"
Thẩm Nghê gật đầu, dẫn anh ngồi ghế sô pha, hỏi anh uống nước không, Tần Trăn xua tay nói không cần, anh sẽ không để ý. Chỉ lấy ly tùy thân của mình, lại từ trong túi tìm ra thuốc nấm pha có ích cần phải uống sáng sớm mà Dương Tố mang cho, Tần Trăn đứng dậy lấy, hai ba lần bỏ bao bì ra, "Nước nóng ở đâu?"
"Bình thủy trong phòng bếp."
"Nhóc còn thật lợi hại, cả đêm liền thăm dò ra."
Thẩm Nghê không để ý tới chỉ đi sau mông Tần Trăn hỏi anh, "Cậu còn chưa nói sao cậu đến đây à nha?"
"Mẹ cậu nhớ con đến nỗi rơi nước mắt, cậu có thể không tới à."
"Thật vậy ạ?" Thẩm Nghê nhất thời hồi hộp, "Vậy làm sao giờ, con có thể phải ở đây vài ngày." Nhóc lại vùi đầu trầm mặc một lát, "Con cũng rất nhớ bà mợ."
Tần Trăn đưa ly nước cho bé, "Nhóc ăn sáng chưa mà uống cái này?"
"Dạ ăn rồi, hai cái bánh mì nhỏ."
Tần Trăn gật đầu, lại nhìn nhóc, "Làm sao bà ngoại con còn ngủ mà con đã dậy rồi?"
"Bà ngủ muộn."
"Sao vậy?"
Thẩm Nghê suy nghĩ một lát nói không biết, Tần Trăn trừng nhóc, lúc này mới bằng lòng khai báo: "Tối hôm qua bà ngoại đi đánh bài, rạng sáng mới về."
Tần Trăn vừa nghe, ngay lập tức không hài lòng, "Vậy tối hôm qua nhóc ăn gì?"
"Canh móng heo đóng gói ở nhà hàng, ăn ngon lắm!"
"Còn 'ăn ngon'." Tần Trăn nhại theo giọng của bé, lại liếc nhìn bé, "Ngu đột xuất."
Thẩm Nghê không đáp lại anh, ôm ly nước uống ừng ực ừng ực. Tần Trăn nhìn bé hai phút lại mở miệng, "Hôm nay cậu tới đón con, muốn về không?"
Thẩm Nghê vừa định nói đã đoán được rồi, cửa phòng ngủ liền mở ra, Tần Anh vuốt đầu tóc đi ra, cô bảo dưỡng rất tốt, giương mắt nhìn Tần Trăn, lộ ra nụ cười, "Tần Trăn tới à."
Tần Trăn đứng dậy chào hỏi cô, "Đánh thức cô rồi."
Tần Anh xua tay nói không sao, "Cô vừa ở trong đó tập giãn cơ, sớm tỉnh rồi."
Tần Trăn và cô khách sáo vài câu, lại nói rõ ý đồ đến đây của mình, quả nhiên Tần Anh một chút cũng không biểu hiện ra không nỡ. Chắc là chỉ có Tần Trăn ở đây, ngay cả làm dáng cũng keo kiệt, chỉ hỏi Tần Trăn chuyện gần đây trong nhà liền vào phòng vệ sinh rửa mặt chải đầu.
Toàn bộ quá trình Thẩm Nghê ngồi không nói lời nào, Tần Trăn nhìn ở trong mắt, càng cảm thấy một phút đồng hồ đều không nán lại được, chịu nhịn tính tình cáo biệt Tần Anh, dẫn Thẩm Nghê rời khỏi.
Dọc theo đường đi Thẩm Nghê chưa từng chủ động tìm Tần Trăn nói chuyện, lúc đầu Tần Trăn nghĩ là nhóc đau lòng, nhưng nhìn kĩ sắc mặt của cậu nhóc như đang suy nghĩ điều gì đó, trong lòng cảm thấy buồn cười, bảy tám tuổi có thể có tâm sự gì cơ chứ.
Đến nhà đã qua giờ cơm, chỉ có Tần Thế Hoa một mình đang nấu mì ở phòng bếp, Tần Trăn đưa túi xách cho Thẩm Nghê, để bé cất xong, duỗi đầu hỏi ba anh, "Mẹ con đâu?"
Tần Thế Hoa quay đầu lại nhìn Tần Trăn, lập tức có tinh thần, đặt muỗng xuống, hỏi hắn, "Thẩm Nghê về chưa?"
Tần Trăn gật đầu chỉ chỉ bên ngoài, "Mẹ con đâu?"
"Còn ngủ, nhanh đi nói cho mẹ con biết."
Tần Thế Hoa vội đẩy Tần Trăn đi ra ngoài, "Mẹ con giận ba, cơm cũng không chịu nấu."
Tần Trăn dở khóc dở cười, "Vậy con để Thẩm Nghê đi."
Buổi chiều tâm trạng của Dương Tố quả nhiên chuyển tốt, ăn mặc một phen chuẩn bị mang Thẩm Nghê ra ngoài. Nguyên nhân là hai người Thẩm Nghê và Tần Trăn qua loa, toàn bộ sữa bột và ly nước đều quên nhà Tần Anh, nhưng Dương Tố không chịu nói anh quay lại lấy nữa, trực tiếp dẫn đi siêu thị. Tần Trăn xung phong đảm nhận đi theo làm sức lao động, lại nháy mắt ra hiệu với ba anh. Tần Thế Hoa lập tức lĩnh hội, mặc áo khoác đi lấy xe, cố gắng biểu hiện tốt.
Vốn dĩ Dương Tố không muốn mua nhiều vật nặng, nhưng đã có cu li cớ sao lại không mua. Tần Thế Hoa theo sát cô, hai người đi quanh khu rau quả hải sản tươi mới và các loại thịt. Bên này Tần Trăn dẫn Thẩm Nghê đi chọn đồ ăn vặt, trên đường gặp phải nhiều đứa nhỏ ngồi trong xe, người lớn đẩy đi. Tần Trăn thấy người ta vui vẻ, chỉ cho Thẩm Nghê nhìn, hỏi bé muốn thử không, Thẩm Nghê nhìn không chớp mắt, "Đó là thứ mấy đứa trẻ con mới thích."
Tần Trăn sờ mũi, mình ấy vậy mà bị từ chối rồi?
Sau khi hai bên hợp lại, Dương Tố kiểm tra xe đẩy, cô liếc mắt nhìn là biết bên trong hơn phân nửa là Tần Trăn lấy, gì mà bánh gạo cay rồi khoai tây vị gà trống, kỳ kỳ quái quái như vị gấu mèo nhỏ, cũng biết nên nói gì, lại nhìn thấy một vật gì đó nhảy ra chặn chân mình, như là ragdoll, "Đây là gì?"
Thẩm Nghê cười híp mắt, cẩn thận từng li từng tí xách nhồi bông ra từ một đống đồ vật, cầm hai tay cho Dương Tố nhìn, "Cậu nhỏ nói tặng con á!"
Tần Trăn nói thêm vào, "Ở chỗ bán giảm giá."
Tần Thế Hoa nhìn kỹ, màu xanh lá cây, cao gầy, hai bên đầu có hai cái tua, trên mặt chỉ có 1 con mắt, "Có ngại bề ngoài hay không?"
Thẩm Nghê nghe xong lắc đầu liên tục, dáng vẻ cực kỳ thích.
Dương Tố hảo tâm thay chồng giải thích, chẳng qua trong giọng nói cũng mang theo ghét bỏ, “Đây là nhân vật Ông chủ Bĩ (Plankton Sheldon) trong Chú bọt biển tinh nghịch (Spongebob), buổi sáng Thẩm Nghê xem là đài trung ương chiếu lại bộ phim đó.”
Vừa nói hai mắt vừa nhìn, thật sự buồn cười, vì vậy ngẩng cằm hối bọn họ đi tính tiền. Lúc này Dương Tố nhất định sẽ không nghĩ đến rất nhiều năm sau đó con gấu bông mà cô thấy xấu muốn đòi mạng này sẽ kiên trì thật lâu đặt bên gối Thẩm Nghê.
Buổi tối, Tần Trăn thừa dịp Dương Tố bồi Thẩm Nghê chơi cờ nhảy, tiến vào thư phòng đem những gì mình nghe thấy nhìn thấy cảm thấy sáng nay tỉ mỉ miêu tả một lần với Tần Thế Hoa, cứ việc vài chỗ thêm mắm dặm muối một chút. Dù sao anh đã là người trưởng thành rồi, lời nói cũng chịu Tần Thế Hoa tham khảo. Liên tưởng ngay đến phản ứng ngày đó của Dương Tố, Tần Thế Hoa cảm thấy trước đó bọn họ không để mắt đến một vấn đề khó giải quyết, đó chính là quyền giám hộ Thẩm Nghê.
Nghê Linh qua đời, Thẩm Trung ngồi tù, cha mẹ Thẩm gia không rõ, tuy rằng quyền giám hộ trên danh nghĩa hiện nay ở trong tay Tần Anh, mà hộ khẩu Tần Anh cũng chuyển đến danh nghĩa của mình. Nhưng Thẩm Trung vẫn có nghĩa vụ giám hộ bình thường như cũ, một khi tương lai hắn giảm nhẹ hình phạt ra tù, e rằng Thẩm Nghê còn chưa thành niên, hoặc là bị hắn mang đi, hoặc là bị hắn dùng đòi lấy Tần gia, những chuyện đó đều chưa biết chừng.
Tần Trăn vì thế lo lắng hai ba ngày, lên mạng tìm tòi không ít án lệ, còn hỏi thăm bạn bè ở trường học chính pháp, được đến kết quả lác đác không có bao nhiêu. Dù sao tuổi trẻ lại qua một quãng thời gian, chuyện này liền bị ném ra sau đầu.