Trước cửa chính tiểu học Thư Viện là một đoạn cầu thang thật dài kéo hướng xuống phía dưới. Các phụ huynh vì an toàn tránh cho tạo thành quấy nhiễu học sinh thông thường không đi lên trên. Tất cả mọi người tự giác đứng ở phía dưới cùng. Lần đầu tiên Tần Trăn làm phụ huynh tới đón người, vừa nghĩ trộn lẫn trong đám người an toàn, vừa lo lắng Thẩm Nghê không thể thuận lợi tìm tới mình. Lúc đang tìm chỗ đi gặp phải một dì nhiệt tình bên cạnh nói với anh, "Còn trẻ như vậy con đều học tiểu học? Có phải đi sai chỗ không, nhà trẻ lại qua một giao lộ, tiếp một con đường." Nói xong còn muốn lướt qua vai Tần Trăn chỉ phương hướng cho anh.
Tần Trăn lúng túng cười cười, "Đón cháu nhỏ của con, lớp sáu rồi."
Lúc này Tần Trăn vốn là đã thi nhưng đổi phương hướng học nghiên, trong đó khúc chiết cũng không ít. Bốn năm Tần Thế Hoa thật vất vả tiếp thu con trai học chuyên ngành không liên quan nguyện vọng mình chút nào, cũng chuẩn bị chờ anh tốt nghiệp xong liền nhờ người đưa vào bộ đường sắt thành phố, hoặc là ủy ban hoặc là sở kế hoạch, treo chức vị nhỏ, như thế nào cũng có một công việc ổn định. Tần Thế Hoa dù sao cũng là người làm chữ nghĩa, da mặt mỏng, có thể làm quyết định như vậy đúng là không dễ. Nhưng Tần Trăn lại thấy tư tưởng Tần Thế Hoa cổ hủ, tác phong lạc hậu, lại cực kì không tín nhiệm mình, vì vậy lần thứ hai nghịch ý của hắn. Chỉ thông báo với Dương Tố, gạt Tần Thế Hoa miễn thi tham gia chuyên ngành quy hoạch và quản lý giao thông của đại học C. Anh một lòng nghĩ đến tương lai vào viện thiết kế hoặc là quen biết tiền bối, bạn bè làm công ty cố vấn, nói chung như vậy mới có thể làm anh cảm thấy được tự chủ tự do, mà không phải bị cha áp chế hoàn toàn.
Dần dần có học sinh từ cổng lớn tuôn ra, Tần Trăn bước nhanh tìm nơi dễ thấy mới vừa dừng lại liền nhìn thấy Thẩm Nghê và Chu Thái Mão song song đi tới, một người nói chuyện không ngừng, một người phối hợp gật đầu, rất thân mật. Nói đến mấy năm qua, Dương Tố cũng thỉnh thoảng nói giỡn với nhà thầy Chu, tình cảm hai đứa nhỏ tốt như vậy, tương lai làm thông gia cũng không gây chuyện trở ngại gì. Chu Thái Mão chưa bao giờ mập mờ, mỗi lần đều hào phóng tán thành Dương Tố, chọc cho người lớn cười to. Hỏi cô có nhớ tới chuyện khi còn bé tuyên bố lớn lên phải gả cho Tần Trăn hay không, Chu Thái Mão lắc đầu liên tục, tuyệt không thừa nhận. Tần Trăn nhớ tới lần nào đó anh đã từng hỏi đùa với Thẩm Nghê, lớn lên muốn cùng chị gái nhỏ của nhóc ở bên nhau à, như vậy có thể mỗi ngày cùng nhau chơi điều khiển việt dã từ xa, không cần tiếp tục chạy lầu trên lầu dưới. Thẩm Nghê chống cằm suy tư rất lâu, mới ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt tràn đầy ướt át, Thẩm Nghê hỏi anh, "Cậu cũng nguyện ý chơi với con hả? Nếu như vậy, con và cậu ở bên nhau cũng không cần chạy lầu trên lầu dưới."
Tần Trăn đang cố gắng nhớ lại câu trả lời lúc đó của mình, ý nghĩ liền bị vật nặng nhào vào đánh gãy.
"Cậu nhỏ, sao cậu lại tới đây!" Tần Trăn mặc áo thun trắng thêm sơ mi đỏ đen, một áo jacket xanh sẫm không quân, cái đầu cao cao đứng ở trong đám người vừa đẹp trai vừa thẳng tắp, dễ thấy cực kỳ. Hơn mười mét Thẩm Nghê đã nhìn thấy anh, cũng không quan tâm Chu Thái Mão nói cái gì, nhấc chân chạy đi. Tần Trăn gần đây bận việc, tuần trước không về nhà, tính ra cũng có nửa tháng chưa thấy Thẩm Nghê. Đây cũng là tại sao ngày hôm nay anh chủ động xin đi giết giặc tới đón tan học, trong lòng vẫn luôn không khỏi nhớ nhung nhìn thấy tự nhiên vui vẻ, kéo mông Thẩm Nghê ôm cậu lắc hai lần.
Chu Thái Mão đi lên phía trước chào hỏi Tần Trăn, liền lắc đầu với Thẩm Nghê, "Em thật trẻ con, chị bảy tuổi đã không cần người ôm. Bà mợ em không tới, chị đi mua bánh mù tạc, cùng đi chứ?" Nói xong nhấc chân sắp đi.
Thẩm Nghê vội vã gọi lại cô, lại hỏi Tần Trăn có muốn không, Tần Trăn lắc đầu, buông Thẩm Nghê xuống, nhận hai chiếc cặp sách, hai người liền lạch bà lạch bạch chạy đi.
"Em không thể luôn gọi cậu nhỏ của em ôm." Chu Thái Mão xếp trước Thẩm Nghê, chống eo nghiêm túc nói với cậu.
"Tại sao?" Thẩm Nghê một mặt móc tiền một mặt không để ý hỏi.
"Em đều 11 tuổi rồi, em như vậy sẽ không trưởng thành, mấy người lớn chưa bao giờ như vậy."
Thẩm Nghê không phục, "Ngày hôm qua ở cửa trường học ủy viên thể dục của lớp chị còn ôm chị, chị đã mười hai tuổi rồi đó."
"Này! Nhỏ giọng cái coi!" Chu Thái Mão kêu lên sợ hãi, "Em đáp ứng chị không nói mà."
Thẩm Nghê thầm nghĩ bà mợ em đều nhìn thấy, chị phải đến uy hiếp không để cho bà nói.
Chu Thái Mão thấy cậu không trả lời, cho là đuối lý, bắt ngay sau đó nói, "Cậu ấy là bạn trai chị, cậu ấy đương nhiên có thể nhẹ nhàng ôm chị, thế nhưng em cho cậu nhỏ của em ôm đây là quá trẻ con, trừ phi anh ấy là bạn trai em."
"Nhưng em là nam."
"Đây là đúng rồi, cho nên không được nha." Chu Thái Mão hài lòng gật đầu.
Thẩm Nghê cảm thấy được không đúng, còn muốn nói gì đó, đội ngũ đã đến phiên hai người họ. Chu Thái Mão giành trước trả hai phần tiền, đánh ngực vang lên tiếng trầm thấp, "Chị mời em."
Tần Trăn cúp điện thoại, Dương Tố lo lắng anh làm việc không thuận lợi, căn dặn anh vô luận không đón được hai người đều phải gọi điện thoại báo. Thẩm Nghê và Chu Thái Mão giơ bánh tráng còn to hơn mặt của một người đứng đằng trước chờ anh. Chu Thái Mão cắn từng miếng, trên tay Thẩm Nghê còn nguyên, cậu giơ lên để Tần Trăn ăn trước. Trong lòng Tần Trăn cực kỳ cảm động, mặc dù không thích vẫn khom lưng cắn một miếng lớn. Nào biết vừa ngước mắt thì thấy ánh mắt Thẩm Nghê cực kì đau lòng dõi theo anh ăn bánh mù tạc.
Chu Thái Mão cười ha ha, thay Thẩm Nghê bất bình giùm, nói với Tần Trăn, "Dì Dương không cho em ấy ăn những thứ này, lần trước ăn vẫn là tháng trước chú Tần tới đón em ấy. Ngày hôm nay em ấy nhìn thấy anh vui vẻ, khách khí với anh một chút, anh vậy mà cắn một miếng to như vậy."
Tần Trăn không cách nào khác, tâm tư của trẻ con thật là khó hiểu, chính anh cũng rất oan ức, lại không thể làm gì khác hơn là hứa hẹn với Thẩm Nghê, sau đó tranh thủ mỗi tuần tới đón cậu một lần, bảo đảm không nói chuyện này cho Dương Tố. Thẩm Nghê ngay lập tức liền hài lòng, Tần Trăn chỉ cảm thấy chính mình lại cho bản thân trăm bận thêm phiền toái, chẳng qua may mà là cái phiền phức ngọt ngào.
Buổi tối Thẩm Nghê một tay ôm chăn, một tay ôm Ông chủ Bĩ hứng thú bừng bừng đi tới phòng Tần Trăn, Dương Tố đuổi theo phía sau cậu nói, "Giường của con quá dày, hai người ngủ chung sẽ nóng." Thẩm Nghê không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt đưa đám lui về, chờ Dương Tố thay đổi mền lạnh cho cậu.
Thẩm Nghê nằm ngửa, tay nhỏ chân nhỏ mở lớn, đầu lông xù gối lên cánh tay Tần Trăn, xung phong nhận việc phải kể cho Tần Trăn câu chuyện Khăn phù của tiểu thần long. Nhưng mà ngày hôm nay Tần Trăn thức dậy sớm về nhà, buổi tối lại bị Tần Thế Hoa bắt lấy uống mấy chén rượu, sớm rửa mặt lên giường, lúc này đã buồn ngủ, nhưng vẫn kiên trì lên dây cót tinh thần ừ một tiếng.
Thẩm Nghê nghe giọng nói anh rất thấp, vươn mình nhìn xem mới phát hiện đôi mắt Tần Trăn buồn ngủ đến nỗi mở không ra. Thẳng thắn quyết định không nói nữa, vì vậy lướt qua Tần Trăn tắt đèn giường. Giống như lúc thường Dương Tố dỗ cậu ngủ vậy, dịu dàng hôn Tần Trăn một cái, thay anh nhét lại chăn, nhẹ nhàng vỗ mấy lần, chính mình ngủ trước. Cậu không biết đến cái hôn kia làm Tần Trăn dường như liền sắp tỉnh lại, Tần Trăn ở trong bóng tối mở mắt ra, nháy mấy cái, cười hừ một tiếng, mới chậm rãi ngủ.