Tuần này Tần Trăn bớt chút thời gian về vì Dương Tố gọi điện thoại hối thúc. Cuối tuần là tết trung thu, Dương Tố đã đặt trước nhà hàng, chuẩn bị tiếp đón người nhà hai bên đoàn tụ. Sức khỏe cha mẹ Tần Thế Hoa khỏe mạnh, nhà ở lại gần, tự mình đi qua nói hai vợ chồng nơi hẹn. Cha mẹ Dương Tố lại ở xa một chút, cần người tiếp nhưng Tần Thế Hoa đã sớm định ra buổi sáng làm trợ lý phiên dịch giúp người bạn quốc tịch nước ngoài phỏng vấn huấn luyện viên trung tâm gôn, thực sự không phân thân được. Vì vậy nhiệm vụ đón hai người liền rơi vào Tần Trăn.
Dương Tố đến gọi rời giường, sớm biết hai người bên trong ngủ say như chết, cô khỏi gõ cửa trực tiếp bước vào. Đi chưa được hai bước lại đạp phải vật mềm, vừa cúi đầu xuống nhìn thì ra là mền lạnh của Thẩm Nghê. Cô thở dài nhặt lên, một bên vỗ bụi vừa nhìn hai người trên giường sao có thể ngủ thành dáng vẻ thảm không nỡ nhìn như vậy. Vừa nhìn không hề gì lại làm Dương Tố giật mình, Tần Trăn luôn luôn kéo cao mền đều che khuất nửa khuôn mặt, Thẩm Nghê chui trong chăn của anh đừng có để cho nóng hỏng thì tốt. Dương Tố nhanh đi lại trước, kéo ra lại buồn cười, thằng nhỏ cong lưng mặt hướng vào Tần Trăn, tay chân cuộn tròn chui trong ngực anh, khuôn mặt dán vào ngực Tần Trăn, như mèo nhỏ, cún nhỏ.
Ăn bữa sáng xong ra ngoài, Tần Trăn ban đầu định mang Thẩm Nghê đi cùng, cũng có người bầu bạn, nhưng Dương Tố giả bộ ghen tị nắm tay Thẩm Nghê đi phòng ngủ nói muốn cậu ở lại chọn váy cho mình. Thẩm Nghê ngước cổ ngắm Tần Trăn, Dương Tố lôi cậu hai lần, Thẩm Nghê chỉ có thể quay đầu lại nhìn Dương Tố nắm tay cậu, không khỏi nắm chặt chút.
Lúc đầu Tần Trăn không hiểu, chẳng qua tiếp được ông ngoại bà ngoại của anh bỗng nhiên mới hiểu ánh mắt tỏ ý của Dương Tố.
Anh chở hai cụ đến nơi hẹn, ông ngoại hỏi chút tình huống học tập sinh hoạt gần đây, như thường lệ khen ngợi cổ vũ, còn bắt đầu nói về chuyện nhà ông bạn cũ chia tài sản. Nhất thời tinh thần bà ngoại tỉnh táo, đỡ chỗ điều khiển ghế ngồi lại, gập người về trước, dáng vẻ muốn nói với Tần Trăn chuyện quan trọng. Tần Tùng từ trong kính chiếu hậu nhìn bà, nhắc nhở bà ngồi tốt chú ý an toàn. Bà ngoại xua tay mặc kệ, hiển nhiên tiếp tục nói kinh nghiệm của cuộc đời bà, vẫn là mấy câu thường nghe như "Bao giờ cũng không cần tiện nghi uổng phí Thẩm Nghê, cháu và mẹ cháu phải cảnh giác", "Không nên xem thường trẻ con bây giờ, tâm mắt (1) nhiều", "Bà thấy nó luôn mặc đẹp, không thiếu tiêu tiền như rót nước đi!", "Cháu có đối tượng thích hợp thì nên lập gia đình, ba cháu như thế sẽ quan tâm nhiều hai vợ chồng cháu". Ông ngoại rốt cuộc nhìn không được cắt đứt, "Nó chẳng qua ăn mặc tự nhiên ngay ngắn, đầu năm nay trẻ con bẩn thỉu đi nơi nào tìm được." Nói như vậy Tần Trăn nghe sắp bắt đầu đóng kén, trong lòng cực kì chẳng biết làm sao. Thẩm Nghê có thể nói là anh nhìn lớn lên, tính cách ôn hòa ngoan ngoãn. Ngay cả ba anh sắp xếp sách và tạp chí đều có thể cẩn thận tỉ mỉ nhìn xong, cũng bằng lòng hiếu thuận Dương Tố, còn kiên trì nhiều hơn mình lúc nhỏ. Chỉ có thể hiểu là người già đối với cậu bé quá mức phòng bị và thành kiến.
(1)"Tâm mắt": người có khả năng thấu hiểu người khác, cũng như có tầm nhìn sâu rộng.
Mà lúc này Thẩm Nghê đang mở ra tập môn kí họa của cậu cho cha mẹ Tần Thế Hoa xem, trong đó có một bức là thầy Chu đầu trọc, hai tay giao nhau, ngồi nghiêng bắt chéo chân trên băng ghế dài, vẻ mặt trợn mắt dựng râu, vô cùng buồn cười. Cửa phòng bị người phục vụ đẩy ra, đám người Tần Trăn và Tần Thế Hoa trước sau đi vào. Thẩm Nghê ngay lập tức từ đùi ông Từ nhảy xuống, cung kính chào hỏi cha mẹ Dương Tố. Rốt cuộc người già là người đã trải đời, đương nhiên ngay trước mặt người nhà Tần Thế Hoa và Thẩm Nghê sẽ không nói chuyện vụn vặt này, thay đổi nụ cười, một bữa cơm cực kỳ náo nhiệt.
Giữa trưa Tần Thế Hoa và Dương Tố chuẩn bị tiễncha mẹ sau đó đi dạo phố, mua thêm quần áo mùa thu. Tần Trăn nói thừa dip khó có thời gian muốn dẫn Thẩm Nghê đi xem điện ảnh, có bộ hoạt hình hot đang chiếu. Tần Thế Hoa khó có được không ngăn cản, tùy bọn họ đi. Đến rạp phim, Tần Trăn đi mau đồ uống. Thẩm Nghê ngồi trên ghế ở sân khấu lớn đợi anh, trong tay cầm điện thoại của Tần Trăn chơi. Phía trên bỗng nhiên nhảy ra một tin nhắn tới, tên là Đoàn Hoa Lửa Nhỏ, nội dung chỉ có một icon ôm nhau. Thẩm Nghê cảm thấy tò mò, thoát khỏi trò chơi muốn mở ra nhìn, ngón tay sắp chọt vào lại rút về. Cậu dường như cảm thấy đây là hành động không tốt, cùng Dương Tố xem lén nhật ký của cậu là một tính chất. Vì vậy vẫn tiếp tục chơi trò chơi như cũ, thẳng đến khi Tần Trăn trở về mới đưa điện thoại cho anh, bắt chước buổi trưa nghe tiếng nhắc của ông Tần nói, "Ngài có tin nhắn kìa!"
Tần Trăn đưa sữa nóng cho cậu, nhận điện thoại nhìn thoáng qua, không biểu tình gì mà trả lại Thẩm Nghê, "Tiếp tục chơi đi!"
"Là ai dạ?"
"Bạn."
Thẩm Nghê không nói nữa, Tần Trăn vô cùng ngạc nhiên nhìn cậu, "Sao vậy?"
Thẩm Nghê thở dài, "Cậu lớn rồi có bí mật nhỏ."
Tần Trăn cười ra tiếng, lúc này mới giải thích, "Là Ninh Diễm, còn nhớ rõ chứ? Khi còn bé con gặp một lần."
Thẩm Nghê ngậm ống hút uống sữa, tận lực nghĩ một lát, dạ vài tiếng, cảm giác đáp án ở bên miệng, "Ồ, mợ nhỏ!"
Tần Trăn nghe xong ngẩn ra, hơi xấu hổ, không nghĩ đứa trẻ này lại nhớ kỹ chuyện này rõ ràng như thế, Tần Trăn sờ mũi, "Là cậu ấy, nhưng không phải mợ nhỏ, không cho kêu như vậy."
Thẩm Nghê sáng tỏ nói: "Con biết nè, bởi vì anh ấy là nam." Nói xong lại nghĩ đến cuộc nói chuyện sâu sắc với Chu Thái Mão ở cửa hàng bánh một ngày trước, "Nhưng con trai vì sao lại không được ạ?"
Vấn đề này làm Tần Trăn gay go rồi, bản thân anh trái lại còn chưa rõ. Chỉ là Thẩm Nghê đang ở giai đoạn vỡ lòng, lúc này nói cho cậu quan điểm sẽ tạo thành ảnh hưởng phi thường sâu với cậu, không thể không qua loa, "Là bởi vì cậu không thích cậu ấy, tương lai người cậu thích mới là mợ nhỏ của con."
Tần Trăn nhìn Thẩm Nghê cái hiểu cái không mà gật đầu, rốt cục thở dài nhẹ nhõm, đối diện nhóc 5 giây, rất sợ cậu bé lại hỏi vấn đề gay go nào đó, tay mắt lanh lẹ nắm bỏng ngô, nắm cằm Thẩm Nghê mà bỏ vào miệng cậu, còn gãi cậu hai cái, "Tới, chúng ta chuẩn bị vào rồi."
Thẩm Nghê giơ tay ô ô kháng nghị một lát, cuối cùng vẫn nhảy xuống chỗ ngồi tung ta tung tẩy kéo tay Tần Trăn.