Chương 8
Lúc Tần Trăn đi, Thẩm Nghê xin nghỉ nửa ngày để đi sân bay tiễn anh. Lúc này Thẩm Nghê chẳng cười nổi nữa, chỉ nắm chặt ống tay áo của Tần Trăn khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum, làm như sinh ly tử biệt chẳng bằng. Tần Trăn cảm thấy mất mặt ôm nhóc trong ngực cam đoan đủ loại rằng nhất định sẽ thường trở về thăm nhóc, làm cho Tần Thế Hoa và Dương Tố vừa không nỡ vừa buồn cười.
Thế nhưng hiện thực và kế hoạch luôn mâu thuẫn với nhau. Cuộc sống đại học của Tần Trăn phong phú chặt chẽ hơn nhiều so với suy nghĩ của anh, hoặc là tham gia hoạt động, kết bạn bè mới, hoặc là hoàn thành bài tập, một cái đinh ốc cũng phải vẽ ra nhiều bức tranh góc độ khác nhau, vô cùng vội vàng. Mãi tới tháng mười hai, Dương Tố nói chuyện với anh, Thẩm Nghê ghé vào bên cạnh nói với anh sinh nhật vui vẻ, anh mới nhớ ra đã quên sinh nhật của Thẩm Nghê. Ngược lại Thẩm Nghê vô cùng rộng lượng, cách điện thoại nói không có gì. Tóm lại sau khi lỡ mất ngày Quốc Khánh, anh mới về nhà lúc gần năm mới.
Tần Trăn xuống xe cách nhà một đoạn đường, kéo hành lý mua khoai lang nướng cho Thẩm Nghê. Trong lòng nghĩ trẻ nhỏ hay quên, không gặp lâu như thế nếu như Thẩm Nghê không nhớ rõ mình, ở trước mặt anh ngay ngắn ăn xong, tham ăn chết nhóc. Nhưng mà anh vô cùng hài lòng là mới vừa tới cửa liền thấy bóng dáng xa xa kêu cậu nhỏ, như đĩa bay chạy tới anh. Trời lạnh, Thẩm Nghê mặc áo lông thật dày, nhóc đội mũ trên đầu, vừa lớn vừa mềm, trên đỉnh còn có hai lỗ tai lông xù, vừa nhìn là biết thành phẩm của Dương Tố. Thẩm Nghê vừa chạy vừa nắm mũ, cố gắng không để lộ mặt ra. Dương Tố cũng xoa tay đi qua, muốn nhận hành lý thay anh. Tần Trăn nói đồ đạt nặng, không cần, một tay kéo, một tay ôm Thẩm Nghê.
Kết quả có thể tưởng tượng được, không ôm được, Thẩm Nghê phê bình anh, "Cậu biến ngốc rồi."
Tần Trăn phản bác, "Là nhóc mập hơn đấy."
"Là con mặc đồ nhiều chứ bộ." Thẩm Nghê không phục nói lại.
"Được rồi, cậu nhỏ của con mới về còn mệt, đừng kêu cậu ôm." Dương Tố vỗ vỗ sau lưng Thẩm Nghê.
Tần Trăn kín đáo đưa khoai nướng cho nhóc, "Quà năm mới."
Ánh mắt Thẩm Nghê sáng lên, vui mừng mà nhận lấy, Tần Trăn lắc đầu với Dương Tố, "Làm sao nuôi thằng bé tốt như vậy, về sau người khác tùy tiện đưa hai viên kẹo là có thể lừa gạt về."
"Thằng bé khôn lắm đấy." Dương Tố cười.
Vào phòng, Tần Thế Hoa thấy Tần Trăn hiếm có mà lộ ra nụ cười, Tần Trăn cách 10 cm, dáng vẻ như cực kì miễn cưỡng mà ôm ba anh. Thẩm Nghê ở bên cạnh sột soạt cởi áo khoác xuống, đứng trước mặt Tần Trăn, tràn ngập mong đợi nhìn anh. Tần Trăn tưởng nhóc muốn ôm, đưa tay bế nách nhóc, Thẩm Nghê vặn vẹo tránh né, "Con để cậu xem con không chỉ không có béo lên, còn cao hơn nữa đó!" Lại ngẩng đầu hỏi Tần Thế Hoa, "Ông cậu, ngày hôm trước chúng ta đo là bao nhiêu vậy ạ?"
Tần Thế Hoa trả lời, "131cm."
Tần Trăn mắt nhìn từ trên xuống dưới quan sát Thẩm Nghê, đã cao tới thắt lưng mình rồi. Vì vậy gật đầu, miễn cưỡng đồng ý.
"Trẻ con nhanh lớn." Tần Thế Hoa cười cảm khái, "Trước đây con cũng nhỏ như vậy, nhìn giờ còn cao hơn ba."
Mặt Tần Trăn hời hợt, không quen sến súa, thế là mượn cớ để Thẩm Nghê lại cho ba anh, chính mình chuồn lẹ.
Phải nói Trương Đậu thực sự là tin tức linh thông, Tần Trăn trở về ngày thứ ba đã bị cậu ta bắt được, đòi gặp mặt nói Hứa Tư Gia và Ninh Diễm đều đi, còn thiếu một mình anh. Lúc này Tần Trăn mới đáp ứng, vả lại lâu rồi chưa thấy Ninh Diễm, bạn bè cũng phải tụ họp.
Ngày thứ hai tỉnh ngủ rời giường rửa mặt, Tần Trăn ngậm bàn chải đánh răng đi quanh nhà một vòng, phát hiện Tần Thế Hoa và Thẩm Nghê không ở trong nhà, không chừng lại bị bắt tới chỗ nào học tập. Vì vậy chỉ có thể chào hỏi với Dương Tố đang xịu mặt ngồi trong phòng khách rồi đi.
Bữa cơm này Trương Đậu làm chủ hẹn ở quán lẩu thường xuyên đến lấy mục đích an ủi Tần Trăn xa quê hương lên Bắc Kinh học tập ăn uống không có mùi vị gì hết. Trời lạnh thế này ăn lẩu là thích hợp nhất. Bàn cơm vẫn náo nhiệt như xưa, hơn nửa năm không thấy cũng không làm bạn cũ mới lạ, Hứa Tư Gia nói nhiều, tâm trạng kích động ríu ra ríu rít nói ân oán tình cừu trong phòng ngủ của cô, còn đòi mọi người cùng cô lên án người mà chưa từng thấy qua. Toàn bộ quá trình Trương Đậu khá phối hợp, liều mạng phụ họa, đợi cô nói mệt mỏi mới đến phiên ba người Tần Trăn. Tần Trăn trêu ghẹo nói đất khách không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người họ. Trương Đậu đáp lời lại nói hai người các cậu cũng không phải vậy ư, đừng cho là tớ không phát hiện vừa rồi lúc Hứa Tư Gia nói chuyện, hai người mắt đi mày lại ghét bỏ cô ấy đâu. Tần Trăn phản xạ có điều kiện nhìn vẻ mặt Ninh Diễm, phát hiện cậu ấy không lộ ra điều gì không hài lòng, vẫn cười như cũ, trong lòng yên tâm một chút lại nghe cậu ấy nói: "Trương Đậu cậu chú ý cách dùng từ nhé, ảnh hưởng không tốt đâu."
"Ồ đúng đó đúng đó." Trương Đậu vỗ ót, cười hi hi rồi nói, "Thằng nhóc của cậu là người đã có bạn gái rồi."
"Bạn gái?" Tần Trăn vô cùng kinh ngạc, anh cảm thấy hơi ngẩn ra.
"Cậu không biết à?" Trương Đậu vỗ tay cười to, "Tớ không phải người cuối cùng biết chuyện này, quá tốt rồi!"
Hứa Tư Gia cắn môi quan sát sắc mặt Tần Trăn, chen miệng nói, "Ngày đó chúng tớ hẹn với cậu ấy mới biết."
Tần Trăn cười chen vào nói, "Tìm cơ hội mang đến cho mọi người quen biết."
Ninh Diễm đáp ứng lại nói bạn gái ngại ngùng, đến lúc đó mọi người đừng quá nhiệt tình mà hù đối phương. Sau đó bốn người nói về gì đó, Tần Trăn không nhớ rõ nữa, nói chung đều là vài chuyện vụn vặt.
Ăn cơm xong Trương Đậu tạm thời có việc, Hứa Tư Gia cũng không tiện một mình chơi với hai người bọn họ, mọi người liền giải tán. Tần Trăn uống khá nhiều, nhưng còn thanh tỉnh, chỉ là gió lạnh thổi ngang qua hơi choáng váng. Ninh Diễm hỏi có cần đưa anh về hay không, Tần Trăn từ chối.
Việc đầu tiên khi về nhà đó là ngủ mê mệt.
Một giấc tỉnh dậy mới nhìn thấy vài cuộc điện thoại nhỡ, đều là Hứa Tư Gia gọi tới. Rột cuộc con gái cẩn thận, nhưng Tần Trăn chỉ kiểm tra không gọi lại. Ngược lại trong lòng khổ, tương phản anh chả cảm thấy khó chịu cỡ nào. Một năm này, từ lúc phát hiện bản thân mình lệch lạc, đến an ủi mình, thuyết phục mình, tiếp thu mình. Sau đó chuẩn bị bước ra khỏi nó, con đường này đã ngừng hẳn rồi, tiếc nuối không phải giả, nhưng cảm giác như trút được gánh nặng vậy mà càng thêm mãnh liệt.
Tần Trăn xoay người ngồi dậy, công tác tư tưởng cho bản thân mình, tự nói với mình không sao cả, xuống giường rửa mặt ăn cơm, nghỉ ngơi một lát ra ngoài đi dạo với Thẩm Nghê, chuyện gì cũng không có cả.
Nhưng chờ anh lên bàn ăn mới phát hiện, Thẩm Nghê lại không ở.