Chương 4: Tiểu quỷ

04

Linh hồn Đỗ Vũ bay lên, hắn dang tay tóm lấy sợi dây phơi ôm chặt. Nhìn thân xác mình một thoáng, lúc này ý chí cầu sinh đã dần nguội lạnh, hắn ở đây chỉ với hy vọng được thấy mẹ và em gái lần cuối rồi ra đi. Nhớ tới những câu chuyện hay được nghe kể, là khi chết sẽ có người thân tới đón đi? Hắn nhìn xung quanh một vòng rồi kêu lên thật to:

_ Bố ơi! Ông ơi! Bà ơi! Có ai ở đây không?

Không có ai trả lời hắn, chỉ có một chấm nhỏ tựa con đom đóm vẫn nhấp nháy trong đêm. Hắn nhìn theo rồi gọi khẽ:

_ Chị Ngọc ơi!

Như có một phép mầu, chấm nhỏ đó dần sáng lên tạo thành một vầng hào quang rực rỡ. Mảng lá khô trên đường theo làn khói trắng cuốn bay lên rồi xoay vòng quanh vầng sáng ấy, linh hồn chị Ngọc từ trong đó dần dần hiện ra, trông xơ xác và đầy những vết chắp vá chưa liền. Chị lại ngồi khóc, bên cạnh đó những chiếc lá đã mất động lực vẫn đang từ từ rơi xuống.

_ Sao chị không bị bay lên nhỉ? - Hắn tò mò hỏi.

Linh hồn chị Ngọc ngừng khóc nhìn hắn có vẻ băn khoăn.

_ Cũng chẳng biết nữa! Lúc tỉnh dậy ở trong bệnh viện đã như vậy rồi, vì sợ tốn tiền nên chị len lén trốn đi, ở đó có mấy người cụt chân, cụt tay nhìn kinh lắm! Nhớ tới cái xe đạp liền chạy ra đây tìm.

_ Trên đường đi chị có gặp ai không?!

_ ... Hình như là có! Nhưng chị không để ý lắm.

_ ...?!

Giữa lúc ấy chợt có âm thanh trẻ con từ xa vọng lại:

_ Mẹ ơi! Mẹ ơi! Chúng con tìm thấy mẹ rồi! Haha...

Từ đầu ngõ hai cái bóng mầu đỏ nhạt đang lướt đến. Tới gần thì thấy đó là hai khối thịt hình đứa trẻ không trọn vẹn, đứa lớn thì đầu bằng cỡ trái dừa xiêm, trên người đầy những vết chỉ khâu, chạy cà nhắc cà nhắc trên tay còn cầm theo một đoạn cẳng chân - Chắc nó chạy nhanh quá nên rụng ra? Đứa bé trông còn kinh dị hơn, nó chỉ là một đám thịt bầy nhầy to cỡ quả trứng ngỗng kéo theo một đoạn ruột như ruột gà lướt đi trên đường. Tới chỗ linh hồn chị Ngọc, đứa lớn đặt cái chân đứt xang một bên rồi lao vào ôm gối chị mà nức nở:

_ Mẹ nhớ con không? Con là thằng Đỏ bị bỏ ở Đồ Sơn lúc bốn tháng tuổi. Con to quá họ phải lấy dao cắt rồi lôi ra... Con đau lắm mẹ à...huhu.

_ Mé oy! Mé oy! - Cục thịt còn lại kêu lên.

_ À! Đây là cái Đỏ, em gái con, nó mới học nói. Mẹ bỏ ở bên Gia Lâm, nó còn nhỏ nên người ta chỉ việc hút ra thôi à...

Có một sợi dây liên kết vô hình đó chính là tình mẫu tử, khiến người thân dù xa muôn trùng vẫn tìm thấy được nhau. Sau thoáng bối rối, bản năng người mẹ khiến linh hồn chị Ngọc ôm trọn hai thân hình bé bỏng vào lòng rồi vỗ về an ủi. Dường như có một phép mầu nhiệm, linh thể chị đã trở lên rõ ràng, những vết chấp vá đang dần biến mất!

_ Mẹ ơi! Bọn con đói lắm! Mẹ cho bọn con ăn đi.

Nói xong hai đứa rúc vào ngực chị Ngọc hút hai bầu vú căng tròn đã mở ra từ bao giờ?! Âm thanh sồn sột vang lên, bầu ngực chị dần nhỏ lại rồi biến mất!? Chỉ một thoáng thằng Đỏ chân tay đã liền lại, trông như một bé trai ba tuổi. Đám thịt bầy nhầy của đứa em cũng đang dần mọc ra tay chân, nhìn rất quái dị! Từ hai vong hồn sơ sinh đáng thương, giờ nhìn chúng chẳng khác gì hai con quỷ nhỏ. Lúc này hình bóng mẹ chúng đã dần mờ ảo, dường như chỉ chạm khẽ là có thể lại tan ra.

_ Thôi em! Bú nữa mẹ tan mất! Phải tìm gì tẩm bổ cho mẹ thôi.

Con quỷ em buông mẹ ra, thân hình nó nhún nhảy như đang tập làm quen với đôi chân mới. Đoạn hai con tiểu quỷ đi loanh quanh đưa mũi ra hít hít...

_ Có mùi người mới chết quanh đây - Thằng quỷ anh lên tiếng.

Thằng quỷ anh bỗng ngửa mặt lên nhìn về phía linh hồn Đỗ Vũ bằng đôi mắt đỏ rực, nhe răng cười rồi ngoắc đứa quỷ em:

_ Lên bắt thằng mập đó! Nó mới chết chưa thông linh còn ngu lắm chúng ta ăn được.

Hai con quỷ nhỏ cung kiêng nhau bám vào tường rồi leo lên, linh hồn Đỗ Vũ thấy vậy thì vừa sợ vừa bực mình. Nhìn bọn chúng hắn hét lên:

_ Con mịa nó! Đứa nào lên đây bố đấm chết luôn!

Hai con quỷ nhỏ có vẻ không để ý lời đe doạ lắm, bọn chúng như hai con thạch sùng bám vào tường chỉ một loáng là bò tới lan can. Thằng Đỏ ra hiệu gì đó cho con em rồi lấy đà nhẩy lên không trung, linh hồn Đỗ Vũ đưa chân ra đạp vào mặt thằng Đỏ, nhưng thân thể phì nộm lại làm hắn thất vọng - Nó quá chậm!

Thằng Đỏ ôm chặt chân linh hồn Đỗ Vũ muốn kéo hắn xuống, lúc này con nhóc quỷ em cũng lao lên ôm chặt cái chân còn lại. Hắn buông một tay thò xuống đấm thẳng vào mặt thằng quỷ anh:

_ Bố đấm chết cả lò nhà mày này!

_ Á á á...!

Đó không phải tiếng kêu của thằng quỷ anh, mà đó là tiếng hét của linh hồn Đỗ Vũ. Khi nắm tay hắn chạm vào gương mặt thằng quỷ anh nó vỡ tan ra như dòng nước va vào tường đá, hắn đau đớn la hét, còn thằng Đỏ vẫn nhe răng cười!

Không chịu nổi sức nặng của hai con quỷ nhỏ, cộng vưới cơn đau làm hắn buông tay ra. Ba linh thể cuốn lấy nhau đập vào lan can rồi rơi xuống vỉa hè.

_ Á! Nhíu em! Nhíu em!

Con quỷ em bị linh thể Đỗ Vũ đè lên kêu lên đau đớn. Thằng Đỏ thấy vậy liền lật Đỗ Vũ đè xang một bên rồi khoá chặt tay hắn lại. Nhìn thằng quỷ anh chỉ như con khỉ mà khoẻ kinh hồn - Nó đè hắn không thở nổi. Con quỷ em lật đật ngồi dậy, đưa hai tay lên nắn nắn lại cái đầu hồi nãy rơi xuống bị méo. Thấy linh hồn Đỗ Vũ chỉ còn vẫy đạp trong vô vọng, thằng Đỏ nhếch miệng cười rồi quay qua gọi:

_ Mẹ ơi! Ra đây ăn cùng bọn con!

_ Chú ấy khi còn sống là người tốt! Các con hãy tha cho chú ấy! - Giọng của linh hồn chị Ngọc yếu ớt cất lên.

_ Ở đây không phân biệt tốt xấu, chỉ có mạnh và yếu! Mẹ không ăn thì thôi.

Thằng Đỏ chưa nói xong thì con em đã há miệng táp vào đùi hắn một miếng thật to, một mảng thịt bị nó gặm ra mà không hề có máu chảy? Thằng quỷ anh lúc này cũng há cái miệng đỏ lòm ra, rồi nhìn về phía cổ Đỗ Vũ muốn đớp xuống! Linh hồn Đỗ Vũ lúc này đã kinh hãi tột cùng, vô thức hắn la lên trong tuyệt vọng:

_ A Di Đà Phật! Thánh Ala Giê-su Ki-tô Cứu Con! Amen!

Chẳng rõ có phải lời cầu cứu của hắn linh ứng hay không mà hai con tiểu quỷ khựng lại, chúng sợ hãi nhìn quanh rồi chạy lại ôm mẹ lao ra khỏi con ngõ.

Linh hồn Đỗ Vũ thờ phào thầm nghĩ: "Cũng may là mình sống tốt đời đẹp đạo nên được các ngài bề trên che chở!" ... Chưa kịp vui mừng thì lúc này vì không còn gì níu giữ nữa, linh thể của hắn lại tiếp tục bay lên!