03
Nhìn theo bóng lưng mẹ tiễn bốn người ra về, Đỗ Vũ gật đầu với em gái rồi đi lên phòng riêng trên gác. Hắn bần thần giây lát rồi gấp vài bộ quần áo, kiểm tra lại ví tiền với mấy thứ linh tinh đoạn cho hết vào ba lô.
Xong việc Đỗ Vũ cầm theo cái gối đi ra ngoài ban công ngồi hóng mát, lấy cái điện thoại 4x trong túi ra hắn lên mạng online như một thói quen mỗi tối. Chẳng phải để tám chuyện với người yêu mà là lướt Voz giải sầu. Đỗ Vũ cũng có hẹn hò một vài người rồi, nhưng vỡ mộng chỉ sau lần gặp đầu tiên vì chả ẻm nào muốn gặp lại hắn lần thứ hai nữa! Lướt mạng một lượt hắn thấy hôm nay có khá nhiều tin tức đáng chú ý: Bắc Giang ghi nhận số ca bệnh kỷ lục, hội nghệ sỹ đấu tố tiền từ thiện, một người đàn ông bị gãy của quý khi cho dê ăn cỏ...
_ Ồ! Đêm nay có mưa sao băng, phải thức xem mới được...
Gió mát trăng thanh, Đỗ Vũ ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Từng làn gió hiu hiu thổi làm đung đưa mấy chiếc mắc áo, thi thoảng lại va vào nhau lạch cạch. Bầu không khí đêm hè trở lên tươi mát, cả không gian như đang phủ đầy một lớp phấn vàng nhạt dưới ánh trăng mười bốn.
Trời về khuya, làn sương đêm làm cho bầu không khí trở lên ẩm ướt. Đỗ Vũ tỉnh giấc, hắn cảm thấy thân mình lành lạnh liền muốn trở lại phòng. Vươn vai đứng dậy, ngáp một hơi thật dài rồi thở ra từng làn sương mỏng. Đưa bàn tay lên dụi đôi mắt cay xè vì chưa no giấc, chợt nơi khoé mắt hắn thấy thấp thoáng một bóng hình mơ hồ bên dưới gốc cây. Lạ nhỉ? Ngõ này bị phong toả rồi cơ mà? Sự tò mò thôi thúc hắn bước tới, nhẹ nhàng nắm thành lan can rồi căng mắt ra nhìn...
Phía bên dưới, trong một mảng không gian mờ ảo vầng trăng khuya đã lấn át ánh đèn đường, Đỗ Vũ thấy có một thân hình gầy dộc, đang đi xung quanh gốc cây như đang tìm một thứ gì đó? Ồ!... Chị Ngọc-kv bán trái cây đây mà!? Lúc tối bị "bế" đi rồi sao giờ vẫn còn lang thang ra đây nhỉ? Thấy khó hiểu hắn muốn cất tiếng hỏi nhưng bỗng khựng lại, như có linh tính mách bảo hắn nheo mắt nhìn lại cho thật rõ ràng... Thân hình ấy dường như đang lướt đi chứ không phải bước? Ánh trăng xuyên qua từng khóm lá, rồi hắt xuống nền đường tạo thành những mảng xám lung lay, mà lạ thay những nơi thân hình đó lướt qua thì không hề để lại một dấu vết nào... Chị ta không hề có bóng!
Đỗ Vũ như chết lặng, một cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn thân, da gà nổi lên từng đợt khiến tóc gáy hắn dựng đứng. Theo bản năng hắn bước lùi lại phía sau, bàn chân hắn vô tình đạp phải một thứ gì đó?!
"Xoạt...!"
_ Nải chuối ai để đây nhỉ?... À là mình!
Đỗ Vũ chới với rồi ngã ngửa về phía sau, hai tay hắn vung lên quờ quạng vào không trung như muốn níu lại một thứ gì đó?! Nhưng không kịp nữa rồi, thân hình mỡ màng rất nhanh đổ xuống, hắn nghe thấy âm thanh cơ thể mình đập xuống nền gạch...tiếng xương vỡ...một dòng nước ấm phía sau gáy... Ánh mắt hắn mờ dần...sau đó là bóng đêm!
...
Đỗ Vũ mơ màng, cảm giác thân thể đang bồng bềnh lơ lửng tựa như cánh diều chơi vơi trong gió. Khẽ mở mắt thấy mình dường như đang bay lên! Sợ hãi! Hắn vung hai tay quờ quạng ra bốn phía... May quá! Hắn chạm phải thứ gì đó lành lạnh? À...à... thì ra là sợi dây phơi.
Sau phút hoảng loạn, định thần lại Đỗ Vũ thấy thân mình dường như không hề có trọng lực, còn nhẹ hơn cả không khí... Cảm giác như có một dòng điện xẹt từ đỉnh đầu rồi xuyên xuống sống lưng, một ý nghĩ kinh khủng xoáy vào tâm trí hắn: "Mình Đã Chết!!!" Sợ hãi tột cùng, hắn lấy một tay nhéo vào hông xem đây là mơ hay thực:
_ Ồ! Cũng đau nhưng sao người mình mềm thế nhỉ?!
...
Nhìn linh thể của mình như được dệt lên từ những sợi bông gòn mỏng manh Đỗ Vũ hiểu mình đã chết. Phía dưới chừng hơn hai mét chính là thân xác hắn, một thân hình phì nộm đang nằm ngửa ra sàn, mắt nhắm lại trông tựa như đang ngủ, sau gáy vẫn còn một vũng máu chưa khô.
Lần theo sợi dây phơi bò xuống trong đầu linh hồn Đỗ Vũ vẫn thôi thúc một khát vọng cầu sinh mạnh mẽ: "Mình phải chui vào lại thân xác kia...chui vào mình sẽ sống lại!" Bò xuống tới lan can đôi mắt hắn vô thức hướng về phía gốc cây... Chị Ngoc-kv vẫn còn ở đó!. Lúc này chị ta trông rất khác lạ, một thân hình dong dỏng cao, khoác một bộ áo trắng tinh, nhẹ nhàng bước đi với đôi bàn chân chần trắng hồng dưới ánh trăng lấp loáng. Trong đầu linh hồn Đỗ Vũ chợt hiện lên dòng thông tin: "Nguyễn Thị Ngọc, sinh năm 1989, tử năm 2021,..."
Linh hồn chị Ngọc như cảm thấy có ai đang theo dõi liền ngước mặt lên nhìn. Đỗ Vũ hoảng hốt giật thót mình, rồi liền bình tâm lại, hắn thấy chị ta trông không hề đáng sợ như những gì đã nghe trong các câu chuyện ma: Một gương mặt trái xoan trắng hồng, đôi mắt to tròn lúng liếng đầy vẻ phong tình quyến rũ.
_ Em có thấy chiếc xe đạp của chị đâu không? - Linh hồn chị Ngọc nói mà miệng không hề mấp máy.
_ Lúc tối sau khi chị đi mấy anh cán bộ tới dọn dẹp và mang đi rồi... Mà cái xe nát đấy có đáng bao nhiêu tiền đâu chị?
Trả lời xong Đỗ Vũ mới ngớ ra: "Chết con mịa nó rồi còn quan tâm chuyện cái xe làm méo gì nhỉ?!"
_ Hức...hức... Trên yên xe chị giấu 2 cây vàng định cuối năm về quê sửa cho bu cái nhà! ... Hu hu! Biết đi đâu mà tìm lại bây giờ?!
_ Không tìm lại được đâu! Chị chết mịa nó rồi tìm lại thế méo nào được nữa!?
Linh hồn Đỗ Vũ đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng, nói xong hắn mặc kệ chị ta, hắn tiếp tục bò về phía xác mình.
_ Á Á Á! Không Thể Nào? Tại Sao Lại Chết Được?! HuHu!
Tiếng thét não nùng xé toang đêm vắng. Hắn nhìn lại thấy linh hồn chị Ngọc đang ôm mặt gào thét, khuôn mặt chị ta tái đi, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ, những vết rạn nứt từ từ đỉnh đầu lan ra toàn thân... Lớn dần... Lớn dần... Rồi vỡ nát! Linh thể chị ta tan dần ra như làn khói trắng trong tiếng khóc xé lòng, chỉ để lại nơi đó một chấm hồng nhấp nháy!
...
Cuối cùng thì cũng bò được tới gần thân xác của mình. Linh hồn Đỗ Vũ hít một hơi thật sâu - Dòng không khí từ mũi cuộn một đường rồi bay ra phía sau gáy! Một...hai...ba! Hắn lấy đà rồi lao mạnh về phía cái xác.
_ Ha ha ha! Ta đã thành công... Hả!
Niềm vui ngắn chẳng tày gang. Một sức mạnh vô hình nào đó kéo linh hồn Đỗ Vũ ra khỏi thân xác... Hắn lại bay lên!