Chương 2: Cách ly

02

Trời dần tối, vài cửa tiệm đã bắt đầu lên đèn. Đỗ Vũ trông qua thấy xe trái cây của chị Ngọc đã vơi đi quá nửa, một hai người khách vẫn đang chăm chú lựa chọn từng quả ưng ý trong số trái cây ít ỏi còn lại. Nhìn chị ta bán được nhiều vậy gã cũng cảm thấy hơi vui lên một chút.

Chị Ngọc dạt về khu này từ cuối năm trước. Ban đầu chị làm gái đứng đường, buổi tối ra mấy gốc cây vẫy khách. Mặc áo hai dây, son phấn loè loẹt, nhưng cũng chả có mấy người ghé lại mua tình. Cũng phải thôi, nhìn chị như con nghiện đói thuốc lâu ngày thế kia thì ai mà "lên" cho được. Thời gian sau chị kiếm đâu được chiếc xe đạp rồi ra chợ Long Biên lấy ít ổi ít xoài - Mùa nào thức ấy! Vậy là có một tiệm trái cây lưu động quanh đây.

Chiếc xe máy từ xa ghé vào rồi dừng trước mặt Đỗ Vũ. Một người đàn ông bước xuống đưa tay chỉnh lại khẩu trang rồi nói:

_ Béo! Chặt cho anh nửa con vịt.

_ Cả con đi anh, em lấy trăm rưỡi thôi?!

_ Nửa con là hơi bị hoang rồi đấy! Tháng này làm có bẩy mươi phần trăm lương, không biết có trụ qua được đợt dịch này không nữa...

Đỗ Vũ cũng không mời thêm nữa, gỡ một con vịt trên lò, rồi nhanh tay lấy dao tách làm hai nửa. Đôi bàn tay chai sần của hắn đã quen mùi lửa nóng nhịp nhàng lên xuống, chỉ chừng hai phút sau nửa con vịt đã được chặt thành từng miếng vừa ăn, xếp ngay ngắn trong một khay giấy xốp...

Vị khách lên xe lướt đi rồi nhanh chóng hoà mình vào dòng người hối hả. Nhìn những ngọn đèn đường vừa được bật lên, Đỗ Vũ nghĩ giờ này chắc mẹ cũng đang trên đường về rồi. Mẹ hắn làm công nhân cho công ty Môi Trường Đô Thị, gọi vậy cho sang mồn chứ công việc hàng ngày của mẹ là đi gom rác mà thôi! Cô em gái thì đang nấu bữa tối trong nhà, mới học chạy dịch xong chương trình lớp bẩy, giờ ngày hai buổi học hè online.

Nhìn nửa con vịt đặt trên thớt, trong lò hai con vẫn còn nguyên. Đỗ Vũ chán nản nghĩ thầm: "Bữa nay chắc ế rồi...thôi làm người tốt một hôm vậy!" Với tay cầm nửa con vịt đưa dao tách một bên đùi rồi chặt ra từng miếng nhỏ, lấy thêm gói nước chấm kèm ít rau thơm cho vào hộp đóng lại. Để ra một góc, đợi lát chị Ngọc dọn hàng về thì hắn sẽ đưa cho.

Trời đã tối hẳn, ánh đèn xe lướt qua loang loáng.

_ Á á á...!

Một giọng đàn bà thét lên, kèm theo âm thanh đổ vỡ làm Đỗ Vũ giật thót. Quay qua nhìn thấy chiếc xe đạp đã đổ kềnh trên vỉa hè, trái cây văng tứ tung làm mấy người đi đường phải chạy xe chậm lại né tránh. Phía gốc cây, chị Ngọc đã gục xuống, bên lề đường một cô mua hàng đang đứng la hét, đoạn ả vứt túi trái cây lại rồi lên xe máy lao vút đi, mặc kệ mấy người đi đường dừng lại chỉ trỏ nhìn theo. Như một bản năng, Đỗ Vũ liền đứng dậy chạy ra đỡ chị Ngọc xem bị làm sao? ... Nhưng chợt nhớ tới khuyến cáo của Bộ Y Tế vẫn nhắn tin hàng ngày, hắn liền dừng lại, lấy điện thoại nhấn 115.

_ Alo! Ngõ mười chín đường...xxx. Dạ có bị ho ho sốt ạ!

Chừng 15 phút sau xe cứu thương đã tới. Ba người mặc đồ bảo hộ bước xuống, hai người nhanh chân tiến tới sơ cứu chị Ngọc, người còn lại nhìn quanh, rồi lấy chiếc loa cầm tay đưa lên miệng hô lớn:

_ Chú ý, chú ý! Mọi người ai về nhà nấy, nghiêm cấm tụ tập đông người. Những ai từng tiếp xúc với bệnh nhân, tuyệt đối không được đi khỏi nơi cư trú...

...

Một lúc sau chiếc xe cứu thương cũng mang chị Ngọc lên xe lao vút ra khỏi con ngõ. Đỗ Vũ thẫn thờ giây lát, sau đó hắn cùng với em gái - hồi nãy cũng đi ra đây hóng hớt - dọn hết tất cả đồ đạc vào trong nhà. Làm xong việc thì mẹ cũng vừa về tới, hắn bèn kể lại sơ lược sự tình, hai mẹ con nhìn nhau ánh mắt không dấu được sự lo lắng bất an. Lát sau như chợt tỉnh, mẹ lấy chổi quét sạch phía trước hiên rồi hai người cùng vào nhà, đóng quán.

Tắm rửa xong, Đỗ Vũ nặng nề bước ra, liếc qua nải chuối cảm thấy hơi chột đạ, hắn liền mang lên ban công để tạm đó, đợi sáng mai xe rác đi qua sẽ bỏ vào. Hắn bước xuống nhà, vừa lúc mâm cơm được dọn ra với một tô canh mùng tơi và đĩa thịt vịt thật lớn. Đang ăn chừng lưng bữa thì ngoài đường tiếng còi xe hú lên từng hồi, hắn buông đũa, đứng dậy đi ra cửa ngó đầu ra xem bên ngoài có chuyện gì?

Từ đầu ngõ một chiếc xe quân dụng đang tiến vào. Hai chiến sỹ binh chủng hoá học cầm vòi khử trùng xịt khắp xung quanh tạo lên những cuộn sương khói phủ kín hai bên đường. Tới chỗ chiếc xe đạp của chị Ngọc họ phun thật kỹ, đoạn ra hiệu cho hai chiến sỹ phía sau mặc đồ bảo hộ tiến lên dọn sạch, rồi cho tất cả lên thùng xe.

Đỗ Vũ đóng cửa quay vào nhà, chẳng còn muốn ăn tiếp nữa, trong lòng hắn rộn lên một cảm giác chẳng lành...

_ Có chuyện gì vậy con? - Mẹ hắn hỏi.

_ Người ta đang đi khử trùng, chắc xét nghiệm thấy chị Ngọc kia bị bệnh Phổi Hoa rồi.

_ Haizzz...! Độ này chắc phải đóng cửa ở nhà nửa tháng rồi.

_ Không phải đâu mẹ, bây giờ cách ly tận hai mốt ngày cơ?! - Cô em gái xen vào.

_ Sau đận này con tính đóng quán đi học sửa điều hoà, mùa nóng này chắc cũng khá.

Mẹ ngước lên nhìn gã, thoáng lặng người giây lát, vầng trán lưa thưa vài sợi tóc bạc hơi nhăn lại rồi rãn ra.

_ Tùy con, làm gì thì làm, trời sinh voi sinh cỏ, lo gì?!

Đang lúc mấy mẹ con nói chuyện thì có tiếng loa phường chói tai phát lên từ ngoài ngõ:

_ Uỷ ban nhân dân quận X, quyết định phong toả ngõ mười chín, đường Hàn Vũ do phát hiện người dương tính với...xxx... Chủ tịch đã ký Nguyễn Văn Y.

"Cộc...cộc"

Có tiếng gõ cửa, lần này mẹ hắn ra mở, ba nhân viên Y Tế mặc đồ bảo hộ bước vào theo sau là bác tổ trưởng dân phố. Người đi đầu liền lên tiếng:

_ Chào toàn thể gia đình, chúng tôi tới lấy mẫu xét nghiêm. Qua điều tra ban đầu, anh Đỗ Vũ sinh năm 2000, có tiếp xúc gần với bệnh nhân số 9825 vào buổi chiều ngày hôm nay, mong gia đình hợp tác.

Một người mở cuốn sổ ra ghi chép. Người thứ hai cầm dụng cũ lấy mẫu, tuần tự lấy dịch trong khoang mũi từng người trong gia đình, lấy xong liền đưa cho người còn lại đặt vào ống nghiệm ghi mã số. Họ thao tác thật gọn gàng và nhanh chóng. Xong việc người cầm cuốn sổ nhìn hắn nói:

_ Theo nguyên tắc phòng chống dịch bệnh thì hiện anh đang là F1, thuộc diện nguy cơ lây bệnh cao. Đề nghị anh tự cách ly trong phòng riêng và chuẩn bị hành lý. Sáng mai khoảng 6 giờ 30 phút sẽ có xe tới đón, đưa anh tới khu cách ly tập trung.