Chương 1: Bệnh phổi hoa

01

Trời vào hè, bầu không khí ngày càng trở lên nóng bức khó chịu. Đã hơn bốn giờ chiều mà cả thành phố dường như vẫn đang trong một lò hấp ngột ngạt.

Trên vỉa hè, Đỗ Vũ ngồi hơi ngửa ra sau chiếc ghế nhựa, tay hắn cầm ấm trà vừa pha, rót xuống khay đá lạnh rồi bê lên tu ừng ực, đoạn hắn đặt xuống thở một hơi dài ra chiều thoả mãn lắm. Chiếc quạt cây bên cạnh đã bật hết công suất, thổi từng luồng gió qua thân hình phì nộm của hắn rồi tới cái lò nướng, trên đó có khoảng năm sáu con vịt đang dần chuyển sang mầu vàng sậm. Chốc chốc lại có vài giọt dầu mỡ rỏ xuống lớp than hoa phát ra những tiếng: "Xèo...xèo..." Làm bùng lên từng làn khói xanh thẫm theo luồng gió cuốn lên không trung, nơi đó có một tấm biển ghi chữ "Vịt Quay Gia Truyền". Hắn vuốt mồ hôi trên mặt, lau vào cái tạp dề đang dần chuyển xang mầu nước. Ngồi nhìn những chiếc lá vừa rơi xuống đã khô cong sao mà thấy nhớ mùa đông đến thế?!

Đỗ Vũ làm công việc này đã ba năm rồi, nối tiếp sự nghiệp tầm thường của bố hắn sau khi ông qua đời vì bệnh ung thư phổi. Tiệm vịt quay này được ông cụ mở từ hơn mười năm trước, theo thời gian quán ngày càng đông khách, phần vì ông là người rất chăm chỉ chịu khó, nhưng phần lớn là nhờ hương vị thơm ngon rất có tính gây nghiện của món vịt quay ông làm. Đến đời hắn thì việc làm ăn kém hơn thấy rõ, nhưng hắn cũng không quá buồn vì điêù ấy! Hắn hiểu để có được hương vị thơm ngon chết người kia, khi tẩm ướp bố hắn đã thêm vào vài gói hương liệu được ghi bằng những chữ tượng hình. Chắc do làm lụng vất vả, cộng với việc hít ngửi khói than và hoá chất trong thời gian dài đã làm ông bị ung thư chăng!? Hẳn là vậy rồi!

Những ngày phải nghỉ học để vào viện chăm bố ốm. Trông thấy ông xơ xác, co rút mình trong từng cơn ho máu khiến hắn vừa thương, vừa thấy sợ! Sau chừng bốn tháng nằm viện và năm lần xạ trị, kèm theo đó là toàn bộ tiền bạc gom góp mấy năm trời, rồi ông cũng phải ra đi, bỏ lại vợ con cùng với những khoản nợ không tên. Năm đó Đỗ Vũ đang học lớp mười hai cùng mẹ và em gái trải qua nỗi đau thương mất mát đầu đời. Hắn cố lấy cái bằng tốt nghiệp cấp ba, rồi bỏ đấy xin mẹ cho thay bố mở lại tiệm vịt như bây giờ.

Năm đầu tiên công việc khá tốt, tuy kém xa bố hắn lúc xưa nhưng cũng chấp nhận được với một kẻ mới mười tám tuổi, vừa chân ướt chân ráo bước vào đời. Sáng nghỉ chiều làm, ngày cũng dư ra được hơn nửa triệu, đủ lo cho em gái ăn học, phần còn lại hắn phụ mẹ trả bớt nợ nần.

Hai năm tiếp theo thì việc buôn bán kém hơn thấy rõ, trước thì ngày làm hai chục vịt, nay mỗi buổi dăm sáu con mà nhiều hôm vẫn còn ế. Không phải tại hắn ham chơi khiến hàng quán vắng khách mà đa phần cả xã hội đều bị như vậy.

Từ đầu năm ngoái, căn bệnh phổi hoa bùng phát trên toàn thế giới làm đảo lộn cuộc sống của rất nhiều người. Thủ phạm là một loài nấm lạ - Nhiều người tin rằng nó được tạo ra từ một phòng thí nghiệm sinh học nào đó. Chúng xâm nhập vào phổi, khiến người bệnh ho sốt, suy hô hấp rồi tử vong rất nhanh sau vài ngày phát bệnh. Đặc điểm nhận dạng là khi chụp X - Quang, phổi bệnh nhân có nhiều mảng lớn mầu trắng sữa, soi dưới kính hiển vi sẽ thấy vô số sợi lấm li ti bám vào từng phế nang, khi trưởng thành chúng nở bung ra tựa như những bông cúc trắng.

Bệnh phổi hoa này cực kỳ đáng sợ, nguy hiểm hơn cả là nó rất dễ lây nhiễm ra cộng đồng. Còn may là bào tử loại nấm này rất nhạy sáng, không thể tồn tại quá 15 phút dưới ánh nắng mặt trời, nên cũng hạn chế phần nào việc phát tán ra không khí.

Cũng vì vậy mà từ đầu năm ngoái, cứ vài ba tháng lại nổ ra từng đợt dịch bệnh bùng phát trên cả nước. Ban đầu là Vĩnh Phúc - Hải Dương sau đó là Sài Gòn - Đà Nẵng, gần đây là mạn Bắc Hà. Đi cùng các đợt dịch bệnh bùng phát là những chỉ thị của Chính Phủ như: "Giãn cách xã hội" hay "Phong toả cộng đồng", làm cho hàng hoá ứ đọng, lưu thông trở lên khó khăn, tình trạng thất nghiệp ngày một gia tăng, đa phần người dân phải thắt chặt chi tiêu và dần ngại phải ra đường.

_ Khụ...khụ...!

Bỗng gần đấy có một tràng tiếng ho vang lên. Đỗ Vũ nhìn sang phía đó: Duới gốc cây bên cạnh, một thân hình gầy như que củi lọt vào tầm mắt hắn - Thì ra là chị Ngọc-kv. Một tay chị cầm chai nước đục thủng lỗ tưới lên mẹt trái cây đặt trên yên xe đạp, tay còn lại thì đang bụm miệng che tiếng ho khan. Thấy vậy hắn liền lên tiếng:

_ Bà chị ốm sao không nghỉ ở nhà cho khoẻ, phơi mình ra đấy tính làm món thịt người một nắng à!?

Chị Ngọc nhìn hắn một thoáng rồi chậm dãi trả lời:

_ Hàng chị mới vừa lấy hôm kia, vẫn chưa bán được, nếu nghỉ vài ngày...thì hỏng mất, lỗ hết cả vốn...

Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, hắn thấy đời mình cũng có hơn gì người ta đâu? Ơ! Mà hơn chứ nhỉ? Hắn có nhà mặt đường này, tuy chỉ hai mét rưỡi bề ngang nhưng hơn hẳn chị ta phải đi ở trọ. Hắn có gia đình ở bên cạnh, hắn có sức khoẻ - Tuy có thừa mỡ nhưng tốt hơn "bó củi" kia là cái chắc rồi!

Nghĩ đoạn Đỗ Vũ lấy một cục than, nhặt miếng bìa cứng viết lên bốn chữ thật to "Xả Hàng Nghỉ Dịch", rồi nặng nề bước sang đặt trước xe hàng của chị Ngọc.

_ Hà hà... Bà chị xem! Em đảm bảo từ giờ tới tối là đám trái cây lỡ thì của chị sẽ ra đi không còn một mống nào.

Chị Ngọc im lặng cúi đầu ra chiều cảm ơn. Đỗ Vũ liếc qua, tuy không nhìn thấy miệng thị sau lớp khẩu trang nhưng qua ánh mắt, hắn biết chị ta đang mỉm cười! Đôi gò má chị nhô cao, phía dưới hai hốc mắt thâm xì mầu thịt chết, nơi đuôi mắt còn có vài vết chân chim khô khốc, tựa như đã không còn mồ hôi để chảy! Đoạn hắn cầm một nải chuối một vài chỗ đã có những chấm đen rồi nói:

_ Thằng em ủng hộ bà chị nải chuối này, bao nhiêu tiền thế?

_ Mười nghìn em ạ, lấy vốn thôi đấy... À! Mà thôi.... Không cần trả tiền đâu, lát còn dư thì cho chị cái cổ vịt... Cả tuần nay ăn mì rồi, làm bữa cải thiện vậy... Hì hì!

Chị Ngọc cười trừ, dường như muốn che bớt đi phần nào sự xấu hổ ngượng ngùng. Giọng cười nghe còn muốn thảm hơn cả khóc! Đỗ Vũ gật đầu không nói gì thêm nữa, hắn cầm nải chuối vào nhà thả vào trong chậu nước, đoạn rửa lại tay thật sạch như một thói quen rồi mới bước ra.