Chương 5: Sao băng

05

Linh hồn Đỗ Vũ lao vút lên không trung thoáng chốc đã bay vào bầu khí quyển. Từng luồng gió đêm táp vào linh thể khiến hắn hơi lạnh, nhìn xuống bên dưới cả thành phố chỉ còn là những chấm sáng mơ hồ.

_ Mình đang bay lên thiên đường hay cõi niết bàn gì đó chăng?! - Hắn thì thầm.

Một vệt sáng từ thinh không lao vút về phía hắn... "Ồ! Là sao băng!" Không biết do vận may nghịch thiên, hay vận rủi cùng cực mà mảnh sao băng kia có vẻ sẽ lao thẳng vào người hắn. Chết lặng giây lát rồi như chợt nhớ tới điều gì, hắn hét lớn:

_ Tôi Uớc Được Sống Lại!!!

Linh hồn Đỗ Vũ nghe vẳng vẳng bên tai âm thanh kêo gào lẫn trong tiếng sấm sét, vệt sao băng lướt qua lồng ngực kéo linh thể của hắn lao vút đi rồi tan biến nơi cuối chân trời.

...

Cảm giác thân thể đang bị kéo đi trên mặt cỏ khiến Đỗ Vũ tỉnh lại, chưa kịp mở mắt đã thấy mình bị hất xuống một cái hố đất. Trong khi còn băn khoăn không rõ chuyện gì đang xảy ra, thì những xẻng đất lên tục hất lên người làm hắn không thể động đậy. Một lát sau, tưởng chừng như không còn thở nổi thì tiếng xúc đất mới dừng lại.

_ Thôi thế là được rồi đấy! Về nhà lão lý lĩnh tiền đi mày.

_ Xúc thêm tý nữa kẻo chó nó ngửi thấy mùi bới ra thì tội.

_ Đấy không phải là việc của mình! Đận này người ăn xin ở đâu ra mà nhiều thế không biết?! Thằng chả may mắn chết giữa chợ lên được mang chôn, chứ chết bờ chết bụi thì người ta thây kệ.

_ Ừ thôi vậy!... À mà đợi tao một tý!

Gã tìm chung quanh được một cành hoa dại rồi cắm xuống ụ đất thì thầm:

_ Thôi kể như cũng qua một kiếp người, tạo chúc kiếp sau mày được đầu thai vào nhà khá giả, để khỏi phải đi ăn xin nữa!

...

Tiếng bước chân xa dần, Đỗ Vũ định đạp bung lớp đất trên người nhưng chân hắn không thể nhắc lên nổi. Định thần lại, hắn lấy tay đẩy từng cục đất nhỏ ra một, bắt đầu từ vùng mặt rồi tới toàn thân.

Trên một bãi sông Đỗ Vũ bần thần ngồi dậy, dưới ánh trời chiều hắn nhìn rõ cơ thể gầy ốm của mình. Hắn không thể hiểu tại sao với mớ da bọc xương này người ta có thể sống được? Hắn nhớ tới vòng eo mỡ màng trăm phân có dư trước kia, nay nhìn cái bụng teo tóp như có thể nắm trọn trong một bàn tay mà não lòng!

Đỗ Vũ bước dần về phía bờ sông trong cơn đói và khát, hắn vơ tạm mấy búi rau má bên đường bỏ vào miệng nhai rồi cảm thấy cũng khá là...ngon!

Ngâm mình trong làn nước mát gột rửa sạch bụi đất Đỗ Vũ bước lên bờ, trên tay còn cầm theo một mảnh vải cũ nát, hắn vắt khô mảnh vải rồi mắc lên một cành cây bụi để phơi. Nằm xuống một vạt cỏ nhìn hoàng hôn dần xuống, trong lòng vẫn đói cồn cào nhưng hắn cũng chưa biết mình nên làm gì? Đi đâu, về đâu?...

...

"Xoạt...xoạt...!"

Có ai đó lại đang cầm chân hắn lôi đi?

_ Đừng Chôn Tôi! Đừng Chôn Tôi! - Hắn giật mình hét lên.

Bàn tay thô ráp đó chợt buông chân hắn ra. Đỗ Vũ hé mắt nhìn thì trước mặt là một lão già cỡ tuổi lục tuần, trông xa lạ và dị hợm. Lão cao chừng mét tám, tay bên trái bị cụt mất bốn ngón, miệng lão ngậm một cây lứa khô đang cháy, một bên mắt lão lập loè theo ánh lửa, bên còn lại chỉ là một hõm đen cùng vết sẹo dài vắt ngang gương mặt. Lão buông lại một câu rồi quay đi:

_ Tưởng chết rồi để làm mồi nhử cá! Haiz!... Mai quay lại vậy.

Đỗ Vũ nhìn theo bóng lưng trần của lão rồi kêu lên:

_ Ông gì ơi! Cứu cháu với!

_ Một năm có cả vạn người chết, tao cứu mày có lợi ích chó gì?

Lão không hề ngoảnh lại vừa nói vừa bước tiếp. Cuống quá Đỗ Vũ đành kêu lên:

_ Cháu biết nấu ăn! Cháu là đầu bếp!

Lão thoáng ngần ngừ rồi quay lại, đưa tay tóm eo Đỗ Vũ xách lên rồi mang đến bè tre ở nơi mép nước. Sau khi lên bè, lão nhả cây đuốc vào bếp rồi đặt hắn dựa vào một tấm phên tre.

Một mùi tanh tràn ngập trong không khí, dưới ánh lửa lập loè Đỗ Vũ đảo mắt nhìn quanh. Chiếc bè được làm bằng hai ba lớp tre luồng to như cái phích nước, kết nối với nhau bằng chốt tre và dây mây. Bè rộng khoảng ba mét, dài chừng tám, chín mét. Ở giữa là một cái lán dựng bằng cọc tre đực, lợp lá cọ và được bao quanh bởi mấy tấm phên tre. Những sợi dây mây giăng mắc khắp lán, trên đó buộc từng chùm thịt cá phơi khô.

Ở giữa lán để một cái mâm sành bên trên đặt một cái bếp làm bằng đất nung. Lúc này lão già xoay hai con cá đang nướng trên bếp. Đoạn thấy có vẻ cá đã chín lão vứt một con về phía Đỗ Vũ rồi bảo:

_ Mày ăn đi.

Dường như đã quá đói nên hắn thấy mùi cá nướng này thơm đến lạ lùng?! Không khách sáo nữa, hắn liền cầm con cá lên ăn ngấu nghiến. Chỉ một loáng, con cá nướng nặng chừng nửa cân đã bị lóc sạch từng mảng thịt, chỉ còn lại ít xương và đoạn ruột to kềnh.

Bây giờ lão già mới từ tốn lấy một nhúm muối trắng cho ra miếng gỗ, rồi gỡ thịt cá chậm dãi ngồi thưởng thức. Nhìn lão già ăn nước miếng Đỗ Vũ lại trào ra, trông xuống đoạn ruột cá to như ngón chân người kia cảm thấy tiếc rẻ, hắn bèn nhặt lên mang ra bếp tính nướng ăn tiếp. Thấy vậy lão già liền lên tiếng:

_ Thứ đấy bẩn lắm! Mày không nên ăn đâu.

_ Ruột cá là đặc sản đấy ông ơi! Nhìn cũng sạch mà có bẩn gì đâu nhỉ?!

Lão ngừng ăn, nhìn Đỗ Vũ khẽ nhếch mép, đoạn rút từ thắt lưng ra một con dao nhỏ thẩy về phía hắn.

_ Mày cắt ra mà xem.

Đỗ Vũ đưa một đường đao bén cắt đôi khúc ruột cá, một dòng nước tanh hôi phọt ra bắn xung quanh văng cả lên mặt hắn, bên trong đoạn ruột cá là một nhúm bầy nhầy mầu tai tái không rõ là thịt con gì? Hắn lấy sống dao nhấn xuống thì một ngón tay người nham nhở trồi ra...

_ Là Thịt Người!

Một cảm giác nhờn nhợn nơi cổ họng, hắn bò ra ngoài muốn nôn mọi thứ vừa ăn xuống sông, nhưng cái dạ dày đói bao ngày lại không nghe lời hắn - Nó không muốn nôn ra. Trong lán lão già cười lên sằng sặc.

_ Hahaha! Con cá nó ăn chứ có phải mày ăn thịt người đâu mà sợ! Mà kể ra có ăn thịt người thật cũng đã làm sao?!.

...

Cũng đã nửa đêm, tiếng côn trùng kêu lên rả rích, lão già phủi mông nằm lên tấm dát tre rồi đi ngủ. Đỗ Vũ nhìn lão ngập ngừng muốn hỏi vài điều nhưng rồi lại thôi. Tìm một góc lán hắn nằm xuống, làn gió khuya khẽ miên man cơ thể, lúc này hắn mới để ý thấy mình ở truồng từ chiều đến giờ.... Thôi kệ! Hắn ngủ thiếp đi trong những suy tư... "Sao mình lại ở đây? Đây là đâu? Thân xác này là của ai?!"