12
Chiều xuống, bóng nắng đã đổ nghiêng lên từng vạt cỏ, thi thoảng dòng sông lại toả ra hai bờ những vệt sóng thật dài khi có con thuyền nào đó lướt qua. Lão Chột đứng dậy, bước ra gỡ mảnh lụa đã khô xuống rồi cẩn thận gói lại buộc lên mái lán, lúc này lão đã trở lại bình thường tuy trông còn có vẻ hơi trầm lặng.
...
Đỗ Vũ đưa tay rút hai cái lao cá lên, trên đó có bốn con cá ngạnh đang giãy đành đạch, làm vương ra không trung những giọt nước vàng óng dưới ánh trăng đêm mười bốn. Lão Chột nhìn hắn đầy vẻ tán thưởng:
_ Haha! Nghỉ ở đây thôi! Đi có một canh giờ đã đầy mịa nó bao rồi! Mai phải mua thêm cái bao nữa mới được.
_ Lão tham nó vừa thôi! Phải để dành cho con cháu sau này còn có cái mà bắt chứ!?
_ Mịa! Bốn đời nhà mày cũng chả bắt hết cá ở cái sông Hồng này đâu mà lo hão.
Từ mấy hôm trước Đỗ Vũ đã bảo lão Chột làm thêm một cây lao, mỗi tay cầm một cái đâm cá cho nhanh. Ban đầu thì có phần hơi gượng ép, nhưng sau một hai hôm làm quen đến nay hắn đã dễ dàng phóng lao từ cả hai tay một lượt, thành ra việc bắt cá hiệu quả tăng lên gấp đôi. Cầm hai cây lao gác lên mái lán trong lòng hắn thầm cám ơn lão Chột, nhờ việc quần ẩu mỗi sớm làm cho cảm giác của hắn ngày một linh mẫn, hành động cơ thể nhanh nhẹn đến mức chính hắn cũng phải ngỡ ngàng.
Lót dạ xong một con cá nướng, Đỗ Vũ bước ra ngoài đầu bè nằm xuống ngắm ánh trăng khuya, không hiểu sao từ lúc đến nơi này hắn thấy vầng trăng thật là đẹp, phơi thân trần để ánh trăng ve vuốt làm cho cơ thể hắn có cảm giác thư thái rất dễ chịu. Hắn nghĩ tới truyền thuyết về những con trai ngọc thành tinh dưới đáy biển sâu, cứ mỗi đêm rằm lại há miệng cho viên ngọc được hấp thụ ánh trăng... Bất giác hắn đưa tay sờ xuống phía hạ bộ mình mà cười thầm: "Ta cũng có tới hai viên ngọc, kém mịa gì lũ trai tinh". Hắn mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ...
"Ùm...!"
Đỗ Vũ cảm giảm giác có gì không ổn liền muốn né mình sang một bên, nhưng vừa động đã bị lão Chột đá văng xuống sông, hắn vuốt mắt nhìn thấy vầng trăng khuya vẫn còn đó liền gắt lên:
_ Mịa lão! Nửa đêm gọi tôi dậy làm cái méo gì thế!?
_ Ái dà! Cũng chỉ một canh giờ nữa là sáng thôi mà! Dậy sớm một chút cũng có sao đâu? Há há.
_ ...!
_ Đùa tý thôi! Bây giờ mày cầm đoạn dây thừng này đi lên bờ rồi kéo cái bè này về phía thượng nguồn.
_ Để làm cái gì vậy lão?
_ À! Ngược sông chừng năm dặm là tới bến Bạch Đằng! Hôm này tao cho mày đi chơi phố! Sướng nhá!?
_ Năm dặm là tám cây số đấy! Kéo đến méo bao mới tới!?
_ Kệ mẹ mày! Nhanh chân lên không tới được đó trước bình minh thì biết tay ông!
Đỗ Vũ cầm một đầu dây thừng bước lên bờ, đợi lão Chột buộc đầu kia vào bè rồi chạy về phía thượng nguồn, ban đầu chiếc bè cứ chầm chậm trôi đi nhưng sau một lúc tích đủ lực gia tốc nó lao đi vun vút trên mặt nước, lão già ngồi trên đầu bè cầm sào nhanh tay đẩy các vật cản trên mặt sông miệng hét lên:
_ Mịa! Mày chạy chậm thôi! Va vào cục gỗ trôi vỡ bố nó bè bây giờ!
_ Đấy là việc của lão! Có ngon thì xuống đây mà kéo tôi lên trông bè cho! Ha ha.
_ Bố quân phản phúc! Tao nguyền rủa cái chim của mày cả đời này chỉ dùng để đi đái nhá! Há há.
_ Lão già mất nết!
Đỗ Vũ chạy như lướt trên bờ sông, băng qua vô số số bụi gai bờ cỏ trên bàn chân đã chi chít những vết gai cào ứa máu, nhưng mặc kệ, hắn cứ dùng hết sức mình lao về phía trước muốn kiểm tra xem sức mình có thể chịu được đến đâu?! Trên bè lúc này lão Chột đầu tóc đã rối bù, miệng thì há hốc không nói lên lời, tay trái tỳ chặt xuống bè, tay phải đang cầm sào tre chọc trái chọc phải, tựa như hoàng đế đang rút kiếm chỉ điểm giang sơn!
Trên bờ sông vài chỗ có thuyền bè neo đậu, sợ lão Chột không đỡ kịp, hắn liền nhảy bổ lên từng cái thuyền một mà kéo qua, có người thì thò đầu ra chửi đứa mả mẹ nào phá thuyền, người nhát chết thì lật đật quỳ xuống khấn vái xin hà bá tha cho. Chạy chừng nửa giờ thì lão Chột trên bè hét to:
_ Tới rồi! Tới rồi! Dừng lại ngay!
Nói xong lão nằm vật ra sàn mà thở dốc:
_ Con mịa nhà nó chứ!? Còn mệt hơn chạy giặc.
Đỗ Vũ lúc này cũng đang thở bằng cả hai tai, hắn buông sợi đây thừng tìm một vạt cỏ rồi ngửa người cho thân hình tự rơi xuống. Một lát sau, hồi thần lại hắn mở mắt ra: Trên bầu trời kia, vầng trăng tròn vẫn còn chưa kịp lặn...
Chừng một khắc sau Đỗ Vũ ngồi dậy, cách đó không xa đã có léo nhéo những tiếng gọi sang đò. Nhìn bắp chần đầy vết gai cào máu còn vương vãi, hắn chậm dãi bước xuống sông tắm rửa cho sạch, lão Chột thấy vậy thì cũng lăn mình xuống nước theo. Ngâm nước một lúc lão mới bò lên bè rồi nhìn xuống sông nói:
_ Mày cầm dây thừng kéo bè bơi sang bên kia sông, để ở đây lại phải mất mấy xu đi phà.
Đỗ Vũ buộc dây thừng ngang lưng rồi bơi qua con sông kiếm một chỗ vắng vẻ táp vào, cách đó không xa lắm có đỗ mấy con tầu thép chở đầy than đá và xi măng. Sau khi chiếc bè đã được cột chặt vào bờ sông, lão Chột mới mở ống tre ra lấy vài tờ giấy bạc nhét vào cạp quần rồi chỉ bao cá khô nói với Đỗ Vũ:
_ Mày vác bao cá này đi theo tao!
Men theo lối mòn hai thầy trò bước lên bờ đê được trải bê tông nhựa khá rộng, hai bên đường là những cây xà cừ to cỡ bắp đùi trông rất mát mắt, nhìn xuống thấy dưới lòng đường còn vương đầy những vệt than đen, quay ra phía mé sông nơi có vài thân tàu đang đậu hắn nói nhỏ:
_ Đây chắc là khu cảng phà Đen rồi!
_ Ồ! Mày đi qua đây rồi à?
_ Dạ không! Cháu đoán vậy thôi.
_ Hê hê! Mày thấy phố Hà Nội đẹp không?
_ ... Đẹp!
Buổi sớm nên đường khá vắng vẻ, lác đác vài chiếc xe chạy qua và mấy người phụ nữ gánh hàng đi vội vã, đi được chừng nửa giờ đồng hồ thì người đi đường đã bắt đầu nhộn nhịp. Hai người bước tới cổng chợ, phía trước mặt có một quảng trường khá rộng, trên đó đỗ vài cái xe hơi, hơn chục xe kéo tay, xích lô và lố nhố cả trăm bóng người đứng ngồi, có cả ăn xin lẫn những người đợi được thuê mướn. Ngay trước lối vào chợ là hai tên lính khố xanh, chắc để ngăn cản không cho những người ăn xin đi vào trong chợ gây rối. Lão Chột bước tới chỗ hai người lính đó rồi nói:
_ Các quan cho lão với thằng cháu này vào bán ít cá khô?!
Nhìn lão già chột mắt, mặt sẹo da ngăm vận mỗi chiếc quần lửng, phía sau là một thanh niên mình trần, bắp chân thì đầy những vết gai vẫn còn rướm máu. Một tên lính thấy vậy tằng hắng:
_ E hèm! Không phải hai thằng mày giả vờ bán cá để vào trong chợ ăn cắp đồ chứ?!
_ Bọn tôi nào dám! Hai quan cứ kiểm tra ạ.
Tên lính còn lại nhìn vào bao vải Đỗ Vũ vừa đặt xuống thấy đầy ắp cá khô liền phẩy tay:
_ Vào bán hàng thì phải nộp thuế năm xu! Còn không thì xéo.
Lão Chột lần trong cạp quần, lôi ra tờ bạc năm xu dí vào tay một tên lính gác cổng, đoạn hai thầy trò đường hoàng bước vào phía trong.