Chương 11: Đóng thuế

11

Chừng chín giờ sáng, bên bờ tả ngạn sông Hồng. Nghe thấy tiếng gọi, lão Chột mới từ trong lán chậm dãi bước ra, chắp tay cúi đầu nói:

_ Dạ! Cháu chào cụ tiên chỉ! Cháu chào ông lý trưởng! Không biết năm nay nhà cháu phải đóng bao nhiêu tiền ạ?

_ Mỗi suất đinh là hai đồng bạc! À còn thằng kia nữa...

Lão lý trưởng vừa nói tay vừa chỉ về phía Đỗ Vũ rồi tiếp lời:

_ Là người nhà của lão hả? Ừ! Vậy vị chi cả thẩy là bốn đồng bạc.

_ Năm trước có một đồng sao năm nay lại là hai ạ?

_ Quan trên bảo thế! Người ngụ cư cũng phải tính một suất thuế thân, tao cứ theo nhẽ ấy mà làm.

_ Dạ bẩm ông! Nhưng năm nay con yếu lắm, đau ốm suốt, cả năm nay chả làm ăn được gì! Gom góp mãi mới để ra được một đồng bạc, mong ông lý nhận cho ạ.

_ Lão không phải văn vở! Dân Chử Xá này ai mà chẳng biết cứ độ hai tuần lão lại mang một bao cá khô đi bán, mỗi lần được cả đồng bạc chứ ít gì?!

Lão lý trưởng đưa tay nhúm lấy đồng bạc rồi lại nói tiếp:

_ Đó là chưa kể có người còn nhìn thấy lão lột đồ của mấy cái xác chết trôi! Trong túi đám đấy thể nào chả có vài đồng nhỉ?! Hừ.

Nói đoạn lão lý quay lại gọi ba trai đinh phía sau:

_ Thằng Cối, thằng Mục, thằng Xuân! Ba đứa mày xuống bè lục soát cho ông! Thấy tiền thì chỉ lấy thêm ba đồng thôi còn đâu trả lại! Chúng ta làm việc nhà quan phải thật công chính.

Ba tên tên tuần đinh lần lượt nhảy xuống bè, tìm quanh một lượt thằng Xuân lên tiếng:

_ Bẩm cụ lý! Con tìm được một bao cá khô tầm hai chục cân.

_ Được! Mang lên đây! Tính cho nhà lão Chột một đồng bạc - Lão lý trả lời.

Thằng Cối nhắc chum gạo lên lắc lắc rồi cũng nói vọng ra:

_ Bẩm cụ lý! Con tìm thấy một chum gạo phải hơn chục cân đấy ạ.

_ Được! Đổ ra túi vải mang lên đây! Tính cho nhà lão thêm một đồng bạc nữa.

Thấy chướng mắt quá, Đỗ Vũ toan bước ra ngăn thằng Cối lại thì lão Chột đứng chắn ngang, khẽ lắc đầu. Lúc này từ trên bờ có một giọng già nua cất lên:

_ Ông trời có đức hiếu sinh! Các anh lấy cá thì lấy! Còn gạo thôi để lại cho người ta.

_ Cụ nói thật là phải đạo.

Lão lý trưởng gật đầu với cụ tiên chỉ xong nhìn xuống thằng Cối nói:

_ Mày nghe cụ cử Hạ nói rồi đấy! Bớt lại cho nhà lão hai bát gạo đủ ăn cháo mấy hôm! Còn lại mang hết lên đây.

Ông cụ tiên chỉ khẽ nhăn mặt lại nhưng cũng không nói gì thêm. Lúc này thằng Mục lần trên mái lán rút ra cây lao cá, nhìn thấy chả đáng tiền liền nén xuống sàn. Lát sau nó gỡ ra một tệp giấy gió được buộc chặt trên mái cọ, gã ta hí hửng cầm chạy ra đầu bè.

_ Chắc lão Chột giấu tiền ở đây cụ lý ạ!

_ Mày mở ra xem! Có tiền thì khỏi cần lấy cá, lấy gạo nữa mang vác cho mệt xác! Ngoài ba đồng thuế ra mày lấy thêm một đồng, phạt tội lão già này không trung thực.

Thằng Mục cẩn thận mở từng lớp giấy gió ra, phía trong lại có một lớp giấy dầu gấp vuông vắn, mắt gã sáng lên. Thằng Cối thằng Xuân đặt cá với gạo xuống cũng xúm lại nhìn xem.

Liếc thấy bàn tay lão Chột bỗng hơi run rẩy, lão lý trưởng khẽ nhếch mép cười hả hê:

_ Hừ! Rồi để xem lão còn nói hết tiền được nữa không?!

Thằng Mục mở gói giấy dầu thật nhẹ nhàng như sợ tiền sẽ bay mất, sau khi từng lớp giấy đươc mở ra thì mắt gã bỗng tối lại: Trong lớp giấy dầu được gói kỹ càng không phải tiền mà là một khăn lụa mỏng, đã cũ sờn và có vài vết rách.

_ Con mịa nó! Tưởng gì quý lắm?

Chửi đổng một câu thằng Mục tiện tay ném luôn mảnh vải đi, lão Chột nhanh chân phóng ra tóm lấy rồi rơi ùm xuống sông. Một lúc sau, lão mới từ dưới sông bước lên bè thân mình còn hơi run rẩy, bàn tay lành lặn vẫn đang nắm chặt mảnh lụa kia như sợ người ta cướp mất.

Đỗ Vũ thấy vậy, ngỡ lão bị cảm lạnh liền chạy đến định đỡ nhưng lão gạt tay ra. Trên bờ lúc này thằng Cối, thằng Xuân đã vác bao gạo, bao cá lên vai chuẩn bị theo ông lý và cụ tiên chỉ ra về. Tay lý trưởng tằng hắng một cái rồi hướng lão Chột nói to:

_ E hèm! Vậy vị chi cả thảy là ba đồng bạc! Còn thiếu một đồng nữa hôm nào sẽ ra đây thu nốt!

Nói đoạn lý trưởng quay xang cụ tiên chỉ lễ phép nói:

_ Mời cụ đi trước ạ!

Thằng Mục thấy hai đứa bạn ai cũng có đồ mang về còn mình thì tay không, gã bực lắm! Nhìn thấy lão Chột vẫn cầm khư khư cái khăn rách như báu vật, gã liền quay người lại chống nạnh vừa cười vừa nói:

_ Mịa lão già chết tiệt! Có miếng rẻ chùi đít thôi mà làm như báu vật gia truyền ấy! Bố mày ỉa vào! Ha ha.

Đỗ Vũ thấy con mắt lão Chột đã vằn lên thành mầu đỏ máu, viết sẹo dài trên mặt khẽ run lên bần bật, một luồng sát khí lan toả ra xung quanh khiến hắn sợ hãi, có cảm giác lão như một ác ma mới chui ra từ địa ngục vậy. Nhẹ nhàng đặt mảnh lụa xuống, lão đưa tay cầm lấy cái lao cá. Đỗ Vũ nhìn thấy dự cảm có điều gì đó chẳng lành liền lao tới ngăn lại, nhưng hắn chỉ kịp chạm nhẹ vào tay lão trước khi cây lao được phóng đi.

"Xoạt...!"

Bóng lao xẹt qua khuôn mặt, tiếng cười hô hố của thằng Mục chợt tắt, một vệt máu đỏ hiện ra trên má kéo qua vành tai thủng, mảnh thịt nhỏ theo cây lao cuốn bay ra phía xa xa. Miệng gã ta cười chưa kịp khép lại đã trở lên méo mó, có một dòng nước vàng vàng đang chảy ra nơi đũm quần. Gã đưa tay, ôm lấy một bên mặt rồi chạy vụt về phía trong làng miệng không ngừng kêu lên thảm thiết:

_ Cứu tôi! Giết người! Lão Chột muốn giết tôi!...

Tay lý trưởng lúc này mặt cũng xanh như tầu lá, nhìn khuôn mặt như ma quỷ của lão Chột mà gã cũng thấy lạnh run:

_ Thôi!... Thôi!... Lão Chột cứ bình tĩnh! Còn một đồng tôi xí xoá cho lão đấy! Chúng ta về thôi.

Nói xong, lão lý trưởng chả thèm nhường cụ tiên chỉ nữa mà chạy vụt lên phía trước, thằng Cối thằng Xuân cũng hì hục chạy theo sau. Ông cụ tiên chỉ khẽ lắc đầu rồi cũng chậm dãi bước đi.

Nhìn bóng họ xa dần, lão Chột lúc này có vẻ đã bình tâm lại, lão chậm dãi cúi xuống nhặt mảnh lụa cũ lên mang ra rửa sạch rồi cẩn thận treo lên phơi. Đỗ Vũ thấy vậy cũng không làm phiền lão, bèn tự mình nhảy lên bờ đi tìm cái lao hồi nãy lão phóng đi: "Còn may là mình kịp chạm vào tay lão, không thì cái lao kia đã ghim thẳng mặt thằng Mục xuống đất rồi, lão già thật là đáng sợ, có lẽ cũng giết không ít người rồi nhỉ!?"

Tìm một hồi, Đỗ Vũ cũng thấy cây lao đang cắm xuyên qua một thân cây dại, cẩn thận rút ra định quay trở lại bè nhưng rồi lại thôi. Hắn cầm cây lao đi ra chỗ bãi đất, kiểm tra đám rau thì là vừa trồng tuần trước xem đã tốt chưa? Chợt bàn chân hắn đạp phải thứ gì mềm mềm chơn chơn?... Nhìn xuống thì ra là một con rắn cạp nia to cỡ cổ tay, nó đang há miệng muốn đớp vào bắp chân mình, tiện có lao trong tay hắn đâm xuống thật nhanh... Khi miệng con rắn chỉ cách bắp chân hắn chừng ba phân thì mũi lao đã ghim chặt đầu nó xuống mặt đất. Trông con cạp nia nặng chừng ba cân vẫn đang quằn quại, hắn cười lớn:

_ Ha ha! Đúng là lộc trời ban! Hôm nay lại có mồi ngon rồi.