Có được loại thịt mới đương nhiên là phải nếm thử mùi vị chứ.
Đầu tiên Lý Dương nấu một nồi cháo, nghe theo lời nhị thúc, hắn cắt một miếng nhỏ thịt mãnh thú khô, thái thành mảnh vụn, rồi bỏ vào nồi cháo.
Một miếng nhỏ như vậy, có lẽ năng lượng đối với bọn hắn hẳn là sẽ khá dư thừa, nhưng hương vị thì chắc chắn là sẽ không có bao nhiêu.
Bởi vậy hắn lại chặt thêm thịt của một con chuột bỏ thêm vào, như vậy cháo mới có mùi vị.
Đến lượt miếng thịt đổi từ họ Thạch chiến sĩ thì đương nhiên không thể vẫn làm như thế.
Mặc dù chỉ là bình thường thú thịt, nhưng đây là thịt tươi, nhìn độ tươi hẳn là mới săn về chưa lâu.
Theo Lý Dương biết đây là thịt của một loại dã hươu, thịt đỏ tươi, sức đàn hồi rất tốt, hương vị hẳn cũng rất ngon.
Lý Dương cắt một miếng to để nấu, còn lại cất giữ.
Miếng thịt này hắn định thái mỏng, rồi cho vào xào.
Lửa lớn cho mỡ nóng lên, sau đó đổ thịt đã thái vào đảo đều, chờ thịt săn lại thì cho vào một ít muối tiêu, một ít bột hương dây leo.
Tiếp tục đảo, không có bao lâu thì mùi thơm đã lan tỏa khắp nơi.
Thực sự là chịu không được, nước bọt mất khống chế chảy ra.
Chờ thịt vừa chín tới Lý Dương liền dừng lại, từng miếng thịt cong cong như là từng miếng bánh phồng tôm vậy.
Không kịp chờ đợi, hắn liền gắp lên một miếng.
Phù... Phù...thổi, rồi trực tiếp bỏ vào miệng nhấm nháp.
Cảm giác này!
Ừm.... Thật giòn, thật ngon!
Nhìn thấy khuôn mặt Lý Dương đầy vẻ thưởng thức như vậy, mấy tên tiểu đệ của hắn vốn đã không nhịn được, lập tức thì cũng mỗi người một miếng nếm thử.
Người nào cũng vừa ăn miệng vừa hô ngon.
Cứ thế mấy người bọn hắn nếm thử hết miếng này tới miếng khác, chẳng mấy chốc thì toàn bộ ăn xong.
Thấy vậy A Sơn liền đề nghị.
" Đại ca, hay là thái tiếp một miếng cho vào nấu."
Những đứa khác cũng miệng không hết thòm thèm mà gật đầu.
" Không được!"
Mặc dù cũng rất tâm động nhưng Lý Dương vẫn kiên quyết từ chối.
Này là hắn dự bị đồ ăn, nếu như không có người nào tiếp tục đổi thịt cho hắn, vậy đây là miếng duy nhất, chờ khi nào ăn chán thịt chuột hắn còn có cái thay đổi khẩu vị, làm sao có thể lãng phí, một lần thì ăn hết.
Hắn cũng nói thẳng như vậy, thế là bọn nó liền lặng lẽ.
" Thế nào không muốn ăn thịt chuột nữa, mới ăn có một hôm liền đã chán rồi à?"
Lý Dương cảm thấy thịt hươu này cũng rất ngon, nhưng cũng không hơn thịt chuột bao nhiêu, mỗi thứ mỗi vị đi.
"Làm sao sẽ, đại ca!"
"Đúng thế! Đúng thế!"
Bọn này tiểu đệ vội vàng phủ nhận.
" Đại ca, ta thích nhất là thịt chuột nướng!"
A Mãnh vẻ mặt thèm ăn.
Lý Dương thưởng thức nhất là tên này nhỏ nhất tiểu đệ, vị giác thật tốt.
Lý Dương cũng cảm thấy thịt chuột bôi lên mật đằng rồi quay nướng thật hợp vị.
Nếu như cho thêm một ít quả mọng vào bụng nó rồi nướng vị hẳn là càng tốt hơn.
Chỉ tiếc mùa này còn chưa phải mùa quả mọng chín.
"Được rồi hôm nay sẽ nướng hai con chuột, không chỉ thế ta còn làm thử món mới."
Nói rồi Lý Dương lấy hai con chuột ra, tẩm ướp tốt rồi để cho A Mãnh với A Tráng đi nướng.
" Có làm được ăn ngon hay không thì phải xem các ngươi."
Hắn đã sớm muốn đào tạo bọn này tiểu đệ trợ thành một đám đầu bếp, để bọn chúng phục vụ mình, chứ thân làm đại ca nhưng suốt ngày phải phục vụ chúng nó như vậy cũng thật mệt mỏi.
" A Dũng, A Sơn, hai đứa mày đi hỏi xem mấy nhà xung quanh đây xem có ai muốn nội tạng chuột thì mang cho họ, hôm nay cũng quá nhiều, làm rất mất công, lại không giữ lâu được."
Nghe thấy hắn nói vậy chúng nó lập tức đi ngay.
Còn hắn lấy ra một con chuột, chuẩn bị chế biến món mới.
Hai hôm nay cộng lại thu được không ít mỡ, hắn định cho thịt chuột vào chiên vàng.
Đầu tiên chặt nhỏ thịt chuột, rắc lên bên ngoài một ít tinh bột, sau đó lắc đều.
Cho mỡ vào chảo, lửa lớn đun nóng.
Chờ mỡ đã nóng cho thịt vào chiên.
Chỉ một lúc, thịt đã bắt đầu chuyển sang màu vàng.
Mùi hương cũng bắt đầu lan tỏa ra.
Chờ thịt đều đã vàng ruộm thì gắp ra.
Rắc lên một ít muối tiêu nữa vậy là hoàn thành.
Gắp lên một miếng nếm thử, bên ngoài giòn, bên trong ngọt mềm, lại còn rất thơm.
Ừm.... Cái này ngon hơn món thịt gà rang muối nhiều.
Đám tiểu đệ cũng muốn nếm thử, lần này hắn cũng chỉ cho mỗi đứa nếm thử một miếng, không thể như trước đó được.
" Chỉ nếm thử như vậy thôi, chờ nấu xong dọn lên ăn."
Nghe vậy, bọn chúng cũng chỉ có thể thòm thèm nhìn theo đĩa thịt đi xa.
Đợi đến khi tất cả đều đã xong thì bắt đầu dọn cơm ra.
Lý Dương không quên nhị thúc nhắc nhở, lấy ra bình mãnh thú huyết.
Mở ra nắp bình, ngửi ngửi.
Mãnh thú huyết này cũng không có mùi tanh, mà có chút mùi thơm ngọt, có lẽ là do có chứa nồng đậm năng lượng nên mới có mùi vị thơm ngọt như vậy.
Hắn lấy ra một chút hòa loãng ra với nước.
Nếm thử một chút, có lẽ là đã bị pha loãng nên cũng không có mùi vị gì đặc biệt.
Chia ra cho mỗi người một cốc nhỏ.
Mọi người bắt đầu ăn cơm.
Được chiếu cố đầu tiên đương nhiên là mấy đĩa thịt.
Lý Dương nếm thử một chút món thịt nướng do hai thằng đệ nướng.
Ừm... Cũng tạm được đi, nhưng còn kém xa hắn làm, về sau nhất định sẽ tốt hơn, hắn tự nhủ như thế.
Vẫn là ăn món mình làm ngon hơn.
Không phải sao, nãy giờ mấy đứa nó đều gắp món này.
Gắp một miếng cho vào miệng nhai.
Không tự chủ được một tay cầm cốc nước pha thú huyết bên cạnh đưa lên miệng uống một ngụm lớn.
Ừm.... Không có vị gì hắn cũng đã thử qua.
Chẳng qua không đợi lại gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, khi ngụm nước đó vừa mới trôi xuống dạ dày.
Một cảm giác nóng ấm từ dạ dày của hắn bùng nổ, dần dần lan tràn ra khắp cơ thể.
Cảm giác này... Giống như hắn vừa uống không phải là một ngụm nước không có mùi vị gì đặc biệt, mà là một ngụm rượu mạnh vậy.
Cảm giác nóng dần dần tăng lên, mạch máu bắt đầu giãn ra, máu huyết cuộn trào như là dòng sông lao nhanh.
Mặt hắn đỏ bừng lên, dạ dày nóng cảm giác như biến thành lò lửa.
Lý Dương vội vàng với lấy bát cháo đã nguội bớt ở bên cạnh.
Đột nhiên hắn cảm thấy không đúng, hắn cảm thấy mình đã quên mất thứ gì đó.
Chợt hắn nhớ ra, hình như lúc nấu cháo hắn có cho vào một ít thịt mãnh thú.
Lý Dương cảm giác như mình vừa đổ thêm dầu vào lửa vậy, cảm giác nóng cháy bùng nổ.
Mạch máu của hắn như sắp bạo nổ ra.
Này có lẽ chính là cảm giác quá bổ không tiêu nổi.
Lý Dương vội vàng đứng dậy, vùng quanh gian phòng chạy.
Cảm giác nóng bỏng như là dần dần chuyển hóa thành của hắn lực lượng.
Tốc độ càng nhanh, hắn lại cảm thấy càng thoải mái một chút.
Mồ hôi trên người hắn không ngừng tuôn ra.
Hết chạy Lý Dương lại chuyển sang chống đẩy, sau đó là chuyển sang nâng tạ.
Dần dần cảm giác khó chịu rút đi, đổi lại là toàn thân thoải mái dễ chịu, cảm giác như là hắn vừa chuyển tất cả những năng lượng dư thừa vừa rồi thành lực lượng của mình vậy.
Đương nhiên đây chỉ là ảo giác, nếu không phải đồ đằng chiến sĩ là không thể chủ động hấp thu những năng lượng này, cùng lắm cũng chỉ là thân thể bị động hấp thu một chút đồng thời những năng lượng này sẽ rèn luyện một chút thân thể hắn, còn lại thì đều bị hắn phát tiết ra ngoài.
" Đại ca ngươi có sao không?"
" Đại ca ngươi cảm thấy thế nào?"
...
Vừa rồi, thấy Lý Dương uống mãnh thú huyết, xảy ra vấn đề, mấy cái tiểu đệ đều chăm chú lên hắn, sợ hắn sảy ra chuyện.
Bây giờ thấy hắn đã ổn định lại thì đều hỏi thăm quan tâm hắn.
" Yên tâm, ta không có việc gì.
Ừm.... rất thoải mái!"
Lý Dương khắp khuôn mặt đều là vẻ dễ dàng.
Thấy hắn biểu lộ ra vẻ thoải mái, dễ chịu, đám tiểu đệ không khỏi nhìn về phía cốc nước có pha mãnh thú huyết của mình.
Chúng nó vội vã cầm lên định uống.
" Ngừng!!!"
Hắn vội ngăn cản.
Thấy hắn hô ngừng chúng nó cũng không dám tiếp tục đưa lên miệng uống.
" Các ngươi uống cũng có thể, nhưng mỗi người chỉ có thể uống một ngụm nhỏ, cái này quá bổ, các ngươi không thể uống nhiều, uống nhiều không chỉ rất thống khổ, không cẩn thận mạch máu của các ngươi đều bạo liệt.
Uống xong đều đứng dậy làm theo ta trước đó vùng quanh phòng chạy, như vậy mới có thể tiêu hao hết dư thừa năng lượng."
Thấy hắn nói vậy, bọn chúng cũng nghe lời làm theo, mỗi đứa một ngụm nhỏ, rồi đứng dậy chạy vùng quanh phòng.
Bây giờ là trời tối, cũng chỉ trong phòng có đốt lửa sáng, ra bên ngoài tối đen không biết đường đâu mà chạy.
Lý Dương cũng mặc kệ chúng nó chạy, vừa rồi bọn nó cũng chỉ nhìn chằm chằm hắn, cũng không có ăn, bây giờ tiện nghi hắn.
Thế là hắn bắt đầu tiêu diệt thức ăn trên bàn.
Ăn, ăn, tự nhiên hắn lại nghĩ đến câu "miệng lớn ăn thịt, miệng lớn uống rượu ", vô ý thức sờ vào cốc nước pha thú huyết.
Thực ra thứ này cũng không tệ lắm, vừa rồi là hắn sợ hãi cảm giác thống khổ trước đó phải chịu, nhưng nghĩ lại, chỉ uống một chút sau đó vận động để dư thừa năng lượng tiêu hao hết là được, cảm giác so rượu còn tốt hơn nhiều.
Dù sao thì chỗ tốt của nó hắn cũng đã rõ ràng cảm nhận được, này không phải là nhị thúc cố ý trao đổi cho hắn, thì hiện tại hắn cũng không thể lấy được, cũng không thể như vậy lãng phí.
Thế là Lý Dương vừa ăn thịt vừa nhấp một ngụm nhỏ nước.
Hắn cũng chỉ dám nhấp một ngụm nhỏ, chứ nếu thật miệng lớn uống thì chắc là hắn xong đời.
Cảm giác ấm áp từ bụng lại bắt đầu lan tỏa ra khắp cơ thể.
Hắn tiếp tục vừa ăn vừa uống cho tới khi cảm giác huyết mạch lại sắp sửa cuộn trào lên thì hắn ngừng lại và đứng dậy chạy theo đám tiểu đệ.
Cứ như vậy, hắn vận động cho tiêu hao hết dư thừa năng lượng thì lại ăn, lại uống.
Chờ sắp không được thì lại đứng dậy chạy.
Cho đến nửa đêm, Lý Dương cảm giác cả tinh thần và thể xác đều mệt, vì vậy hắn dừng lại, dù sao nước đã sớm uống hết, cháo bị hắn ăn chỉ còn nửa.
Đám tiểu đệ đã sớm trước hắn không chịu được nên đã đi ngủ.
Hắn cũng chỉ muốn lập tức đi ngủ.
Chỉ là vận động mạnh một buổi tối, cộng thêm thân thể mỗi lần năng lượng dư thừa là lại như là lò lửa khiến cho thân thể của hắn mồ hôi ra không ngừng, đa sớm bẩn không chịu nổi.
Vậy nên Lý Dương cần phải đi lau rửa cho sạch sẽ rồi mới có thể đi ngủ được.
Vừa trèo lên giường, giấc ngủ liền ập đến, vậy là Lý Dương chìm vào giấc ngủ, thân thể hắn cũng dần dần có chút chuyển biến.
...
Cách chương.