Chương 7: Lần thứ hai đi săn.

Kết thúc buổi tập luyện chế tác thạch khí, Lý Dương mang theo đám tiểu đệ đi ra ngoài hang.

Ngày hôm nay, Lý Dương lại dẫn mấy cái tiểu đệ đến chỗ hôm qua đi săn chuột đá.

Không giống với hôm qua chỉ là nếm thử, ngày hôm nay, Lý Dương định dẫn theo A Dũng và A Sơn đi lên cùng hắn săn chuột, không dẫn theo hai đứa còn lại là vì cần có người bên dưới nhặt con mồi, bằng không lúc đi xuống không nhất định còn có thể tìm thấy con mồi đâu.

Nhưng điều này làm hai đứa nó có chút không vui.

" Có gì mà không vui, nếu không phải các ngươi trình độ bắn cung so với ta còn kém như vậy một chút, lại không có kinh nghiệm, thì ta liền để các ngươi đều đi lên, một mình ta ở bên dưới nhặt con mồi.

Các ngươi nghĩ đi lên, ngồi phục ở trên đó sướng lắm à?

Còn hai đứa chúng mày đi lên, nhớ tìm chỗ nào hang chuột tập trung nhiều, sau đó lựa chọn một bụi cây chui vào, xem xem vị trí nào có thể tốt nhất bao quát xung quanh hang chuột thì ngồi xuống.

Một tay cầm thân cung cùng với bó mũi tên, tay kia lấy một mũi tên cài sẵn vào cung, rồi ngồi im chờ đợi, không được làm ra bất cứ động tĩnh gì.

Khi nào có chuột chui ra khỏi hang, thì nhớ nín thở ngưng thần, nhẹ nhàng kéo cung tên ra, không được làm nó phát hiện.

Nếu nó có chút gì phát hiện, vậy thì nhánh chóng kéo cung rồi lập tức bắn.

Mà nhớ, bắn phải ngắm vào đầu hoặc cổ, nếu không cho dù bắn trúng, nó cũng sẽ kêu lên khiến con khác sợ hãi chạy hết."

Nhắc nhở xong, Lý Dương lập tức dẫn đầu leo lên vách núi, thời gian đã sắp đến, không leo lên nữa thì không còn kịp.

Hôm nay, Lý Dương không tiếp tục leo lên vị trí hôm qua nữa, mà chọn một vị trí khác.

Hắn sợ nhiều lần săn ở một chỗ sẽ khiến lũ chuột trở nên cảnh giác hơn.

Bên dưới lục tục có người của bộ lạc kéo đến xem.

Ngày hôm qua, bọn hắn đi săn được chuột đá tin tức đã bị truyền ra.

Vì vậy hôm nay, khi bọn hắn vừa đi săn thì không ít người đi tới quan sát.

Không chỉ những người bình thường, thậm chí còn có cả đồ đằng chiến sĩ.

Dù sao ở bộ lạc, ngoại trừ ra ngoài đi săn thì mọi người đều rất rảnh rỗi.

Bên trên vách núi, Lý Dương vẫn đang ngồi đợi chuột đá ra khỏi hang.

Có ngày hôm qua đi săn kinh nghiệm, ngày hôm nay hắn đi săn thì càng thuận lợi, thành quả so với hôm qua càng tốt hơn.

Hôm nay, Lý Dương bắn được tổng cộng chín con chuột.

Còn lại A Sơn cùng A Dũng một người săn được năm con, một người săn được sáu con.

Thấy mặt trời đã xuống núi, Lý Dương vội gọi theo hai thằng nó nhanh chóng xuống núi, bằng không chờ trời tối xuống thì không thể leo xuống được.

Xuống tới bên dưới, phát hiện có nhiều người vây xem như vậy, Lý Dương cũng rất ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không quá để ý, mà là hỏi xem hai thằng ở dưới đã nhặt hết con mồi chưa.

" Đây là thứ gì? Các ngươi chính là dùng thứ này để săn chuột đá?"

Đột nhiên, một người đồ đằng chiến sĩ nhìn chằm chằm vào cung tên của bọn hắn hỏi.

" Thạch Kiên Cường, ngươi rõ ràng là một cái đồ đằng chiến sĩ, không lẽ còn tham con mồi của một đám trẻ con.

Có bản lĩnh ngươi đi ra ngoài săn mãnh thú đi.

Còn nếu muốn da lông chuột đá, ngươi có thể dùng con mồi đến đổi."

Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì lại một cái khác đồ đằng chiến sĩ lên tiếng.

Thạch Kiên Cường hẳn là tên vị đồ đằng chiến sĩ đầu tiên lên tiếng kia, còn người thứ hai lên tiếng chính là nhị thúc của Lý Dương, cũng là một cái đồ đằng chiến sĩ.

Vị kia tên là Thạch Kiên Cường đồ đằng chiến sĩ hẳn cũng không phải là có ý đồ xấu xa gì, nghe thấy nhị thúc hắn lên tiếng như vậy liền xấu hổ, mặt đỏ lên, cũng không có cãi lại.

" A Dương, thím hai của ngươi lại sắp sinh em bé, ngươi có thể hay không đổi cho nhị thúc một tấm da chuột, nhị thúc lấy thú thịt đổi cho ngươi."

Nói người kia xong, nhị thúc liền quay sang nhìn Lý Dương, cũng không dài dòng, loanh quanh, trực tiếp cùng với hắn nói.

" Này sao được, hẳn là ta đưa ngài một tấm, coi như quà mừng em bé chào đời."

Nghe thấy nhị thúc nói, Lý Dương cũng không do dự liền đáp.

Chỉ là nhị thúc cũng không đồng ý, vẻ mặt còn không được vui.

" Không được, ta chính là ngươi trưởng bối, đã không thể giúp đỡ được ngươi cái gì, ta đã cảm thấy rất xấu hổ, làm sao lại có thể lấy không của ngươi đồ vật.

Nhất định phải đổi, ta chở về chuẩn bị, lát nữa sẽ mang đồ sang cùng ngươi đổi."

Nhị thúc nói rất to, cũng rất kiên quyết.

Một phần hẳn là vì nhị thúc nhất quyết phải như vậy, một phần cũng là vì muốn cảnh cáo người khác không thể muốn không của Lý Dương đồ vật.

Nói xong, nhị thúc hắn liền đi trở về.

Vị kia tên là Thạch Kiên Cường đồ đằng chiến sĩ thấy được Lý Dương đồng ý đổi da chuột, cũng đi lên muốn dùng thú thịt đổi với Lý Dương một tấm da chuột.

Hắn cũng lập tức đồng ý.

Đổi ra ngoài một ít cũng không sao.

Vốn dĩ Lý Dương định dùng da chuột để làm cho bọn hắn mấy bộ trang phục, cùng với hai tấm chăn lông, một tấm dùng để rải làm đệm, một tấm dùng để đắp, như vậy mùa đông năm nay bọn hắn chắc chắn sẽ rất ấm áp.

Nhưng xem xét từ giờ cho đến mùa đông còn không ít thời gian.

Nếu như cứ như hiện tại, không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, đảm bảo đến lúc đó da chuột không chỉ đủ mà còn có thể thừa ra không ít.

Đã thế thì tội gì không đổi một ít cho người khác, để lấy một ít thịt thú vật, dùng làm thay đổi khẩu vị cũng tốt.

Ban đầu, Lý Dương dự định nếu như có người muốn học tập, hắn cũng có thể truyền thụ họ cách làm cung tên, cùng với kỹ năng săn chuột, dù sao chuột đá rất nhiều, lại sinh sản nhanh, không lo không có chuột săn, nhưng sau khi nghe được chuyện đổi da chuột lấy thịt thú này hắn lại tạm hoãn ý nghĩ này lại.

Lý Dương cảm thấy vẫn là chờ cho đến đầu năm sau, hắn trở thành đồ đằng chiến sĩ, có thể ra ngoài đi săn lại nói.

Còn hiện tại truyền thụ cho người khác, sẽ không có ai đến đổi da chuột, hắn sẽ phải suốt ngày ăn thịt chuột cho tới hết năm, cho dù hắn cảm thấy thịt chuột mùi vị cũng rất ngon, so với kiếp trước thịt gà còn ngon hơn, nhưng cũng không khỏi sẽ ngán.

Vẫn là để về sau lại truyền thụ ,trước tiên mưu chút phúc lợi cho bản thân cái đã.

Về sau có thế hỗ trợ bà con trong bộ lạc cải thiện một chút cuộc sống, chắc hẳn chờ đợi một chút thời gian mọi người sẽ không để ý, hắn tự nhủ trong lòng như vậy.

Không còn chuyện gì khác, hắn cùng mấy cái tiểu đệ cùng xách con mồi trở về chỗ ở.

Trở về không được bao lâu thì nhị thúc hắn đi qua, trên tay còn cầm theo một miếng thịt khô cùng một cái bình nhỏ.

" Miếng này mãnh thú thịt khô cùng với bình này mãnh thú huyết, đã đủ để đổi lấy một tấm da chuột chưa?"

Vừa vào tới, nhị thúc liền đưa ra trong tay đồ vật và hỏi.

" Làm sao được?

Mãnh thú thịt và mãnh thú huyết không phải đối với đồ đằng chiến sĩ các ngươi rất trọng yếu, làm sao lại mang ra đổi da chuột?

Nhị thúc, hay là ngươi cứ dùng bình thường dã thú thịt để trao đổi là được rồi."

Thấy trong tay nhị thúc là mãnh thú thịt cùng với mãnh thú máu, Lý Dương liền từ chối, hắn cũng không muốn chiếm tiện nghi như vậy.

" Mấy đứa các ngươi chắc hẳn là muốn thức tỉnh đồ đằng chiến sĩ đi?"

Nhị thúc cũng không có thu về mà ngược lại hỏi Lý Dương.

Lý Dương cũng nhẹ gật đầu một cái.

Nhị thúc hỏi vậy cũng là vì không phải ai cũng muốn trở thành đồ đằng chiến sĩ.

Hàng năm, số lượng danh ngạch có thể trở thành đồ đằng chiến sĩ ngày càng ít, nhưng cũng không có mấy người muốn trở thành đồ đằng chiến sĩ.

Vì trở thành đồ đằng chiến sĩ là phải đi ra ngoài đi săn, rất là nguy hiểm, không cẩn thận là sẽ chết ở bên ngoài, giống như cha hắn.

Đã thế, năm nay mạch này của Lý Dương cũng chỉ có một mình hắn đến tuổi, bởi vậy Lý Dương trở thành đồ đằng chiến sĩ là chuyện ván đã đóng thuyền.

Thấy hắn tỏ vẻ xác nhận, nhị thúc tiếp tục nói.

" Ta cũng suy đoán các ngươi muốn trở thành đồ đằng chiến sĩ, bởi vậy mới cố ý lấy những thứ này đổi cho ngươi.

Coi như là của nhị thúc một chút tâm ý, ngươi không cần chối từ.

Mặc dù các ngươi còn chưa trở thành đồ đằng chiến sĩ, cũng không thể dùng mãnh thú thịt coi như đồ ăn bình thường, nhưng cắt một ít thịt, thái nhỏ cho vào nấu cùng cháo, thú huyết pha loãng với nước uống, sẽ giúp các ngươi tăng cường thể chất, sẽ có ích cho việc các ngươi thức tỉnh đồ đằng.

Nhớ kỹ thịt mỗi lần cho vào cũng không được quá nhiều, thú huyết thì phải nhanh chóng dùng hết, không nên để dành, bằng không để lâu thú huyết sẽ tản hết năng lượng, lúc đó sẽ cùng bình thường thú huyết như nhau không có bao nhiêu tác dụng."

Nói xong, nhị thúc cũng mặc kệ Lý Dương, để lại đồ vật, sau đó lựa chọn một tấm da chuột rồi ra về.

Nhà nhị thúc còn hai thằng nhóc con, Lý Dương đang định để nhị thúc cầm thêm hai tấm, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi.

Hắn định khi nào làm áo lông cho bọn hắn thì cũng làm cho hai đứa nó một cái.

Nhị thúc ra về một lúc thì vị kia họ Thạch chiến sĩ cũng mang theo thịt đến.

Lý Dương cùng với vị này họ Thạch chiến sĩ cũng không quen thân gì, vậy nên vị này họ Thạch chiến sĩ cũng không thể như nhị thúc, dùng mãnh thú thịt đến đổi lấy của hắn da chuột, mà chỉ mang đến bình thường thú thịt để đổi.

Được cái là thịt tươi, số lượng cũng không ít, ước chừng có khoảng ba con chuột đá trọng lượng như vậy, mà tất cả cũng đều là thịt chứ không có xương.

Lý Dương vốn cũng chỉ định dùng da chuột đổi lấy bình thường thú thịt đương nhiên là sẽ không từ chối.

Họ Thạch chiến sĩ đổi được da chuột xong thì cũng rời đi.

Trước khi họ Thạch chiến sĩ đi, Lý Dương còn nói với họ Thạch chiến sĩ rằng:" nếu như còn muốn đổi da chuột thì cứ mang thịt tới là được."

Không biết họ Thạch chiến sĩ có đổi nữa không, hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ muốn cho biết là hắn còn muốn đổi da chuột lấy thịt, nếu ai có muốn đổi thì tới hắn rất vui lòng trao đổi.

...

Cách chương.