Sáng hôm sau, bọn hắn rời đi từ rất sớm, bởi vì còn có hơn nửa ngày đường nữa mới tới được phương bắc thảo nguyên. Nếu như không tranh thủ thời gian nhanh chóng tới đó, bọn họ có thể sẽ không kịp tìm được chỗ nghỉ lại trước khi trời tối.
Thời tiết mát mẻ khiến cho bước chân của mọi người càng thêm thoải mái, không bị mất sức.
Một đường di chuyển, cảnh tượng xung quanh cũng không có thay đổi quá nhiều, vẫn khắp nơi là đồng cỏ cùng với cây bụi. Chỉ là Lý Dương cũng phát hiện có một chút thay đổi nhỏ, đó là chiều cao của những cây cỏ, càng đi về phía bắc thì chiều cao của chúng lại càng tăng lên.
Đang đi, đột nhiên Lý Dương cảm thấy có một mùi hương thoang thoảng, rất là hấp dẫn. Thế là hắn vội dừng lại, cố gắng ngửi xem rốt cuộc là mùi gì.
Lý Chiến đi bên cạnh phát hiện Lý Dương đột ngột dừng lại thì cũng dừng lại theo, chú ý thấy biểu hiện khác lạ của Lý Dương, thế là ông ta liền hỏi.
" A Dương, là có phát hiện gì sao?"
Lý Dương nghe thấy Lý Chiến hỏi thì quay sang hỏi lại.
" Thập bát gia, ngươi có ngửi thấy mùi gì không?"
Nghe được câu hỏi của Lý Dương, Lý Chiến cũng cố gắng hít sâu. Đột nhiên ông ta cũng ngửi thấy một mùi hương rất mờ nhạt, nếu không phải cố gắng ngửi, ông ta cũng không cảm giác được mùi hương này.
Lý Chiến nghi hoặc hỏi:
" Đây là mùi gì?
Lý Dương cũng không biết thứ mùi này là mùi gì, chỉ cảm thấy nó rất không bình thường, hắn suy đoán đó có thể là mùi hương phát ra từ một loại linh vật nào đó, hắn cũng nói ra suy đoán này với Lý Chiến.
" Thập bát gia, ta cảm thấy quanh đây có thể có linh vật thành thục, mùi hương này chính là phát ra từ loại linh vật đó."
Linh vật? Thứ này mặc dù cũng không hiếm có, thậm chí có thể nói là rất nhiều, nhưng chúng cũng chỉ thường xuất hiện ở những nơi năng lượng thiên địa nồng đậm, như là hung thú xâm lâm, phương bắc thảo nguyên cái dạng này.
Nói cách khác chính là chúng thường xuất hiện ở những địa phương tập trung hung thú sinh sống, vậy nên đối với người của bộ lạc thì đây đúng là thứ quý giá.
Không chỉ quý vì khó có thể đạt được mà còn quý vì tác dụng của chúng. Đa phần các loại linh vật đều có chứa lượng lớn tinh khiết năng lượng, dùng để tu luyện còn tốt hơn nhiều hung thú thịt.
Nhưng dùng để tu luyện cũng chỉ là công dụng bình thường nhất của linh vật. Một số loại linh vật còn có thể có được những tác dụng thần kỳ, ví dụ như thanh minh mục dịch mà Lý Dương từng dùng chính là sử dụng linh vật làm ra, hay linh dịch lấy từ thụ tâm của xà mạn đằng cũng tính là một loại linh vật. Nhiều loại linh vật còn có tác dụng thần kỳ hơn nhiều, thậm chí làm cho tay cụt mọc lại, hay người chết tái sinh cũng có thể.
Đương nhiên, chủng loại linh vật rất nhiều, bọn hắn cũng chưa có phân chia cấp bậc cụ thể, nhưng giá trị của mỗi linh vật cũng có khác nhau, tùy vào công dụng hoặc là dược linh của chúng.
Vậy nên Lý Chiến khi nghe thấy linh vật thì ngạc nhiên vui mừng, lập tức hỏi.
" A Dương, thật sự là linh vật?"
Bộ lạc bọn họ cũng không phải chưa từng thu hoạch được linh vật, nói ngay như mấy hôm trước bọn hắn còn thu được thụ tâm của xà mạn đằng. Nhưng số lần rất ít, mỗi lần thu được linh vật cũng đều giúp ích rất lớn cho bộ lạc, vậy nên không trách được Lý Chiến sẽ vui mừng.
Chỉ là, ngay cả Lý Chiến cũng không rõ ràng, Lý Dương thì làm sao có thể chắc chắn. Đây cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi, chứ cho dù trong truyền thừa cũng chỉ có hình dạng và công dụng của linh vật, chứ cũng không có mùi hương. Cho dù có thì cũng chỉ là một số loại mùi hương rất đặc biệt mà thôi, cái loại mà chỉ cần ngửi một cái liền có thể thấy được sự khác biệt với các loại mùi hương bình thường khác.
Chưa kể, trong truyền thừa thì cũng không có hết tất cả các loại linh vật, vậy nên Lý Dương cũng không thể biết được chắc chắn, mùi hương này có thật sự phát ra từ linh vật hay không.
Thế là hắn liền nói thật với Lý Chiến.
" Thập bát gia, đây cũng chỉ là ta suy đoán, chứ ta cũng không biết rõ thứ mùi này là mùi gì."
Lý Dương nói như vậy cũng không hề làm ảnh hưởng tới cảm giác vui vẻ của Lý Chiến. Ngược lại, bây giờ Lý Chiến lại càng so với Lý Dương khẳng định là quanh đây có linh vật.
Thế là ông ta cười vui vẻ nói:
" Ha ha ha! A Dương, ta cảm thấy suy đoán của ngươi là đúng, theo kinh nghiệm của ta, mùi hương này chắc chắn là phát ra từ linh vật chứ không thể là mùi hương của hoa cỏ bình thường, nó cùng với mùi hương của bình thường hoa cỏ rất khác biệt."
Nghe thấy Lý Chiến chắc chắn như vậy, Lý Dương cũng bắt đầu trở nên vui mừng, nếu thực sự là linh vật, vậy thì đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Mà hai người bọn họ đột nhiên dừng lại cũng làm cho những người bên cạnh chú ý. Cứ nghĩ là hai người chỉ là có chuyện gì tạm thời dừng lại thôi, ai ngờ bọn họ đứng nói chuyện một hồi mà vẫn chưa chịu đi tiếp.
Sợ hai người họ không nhanh chóng chạy theo thì sẽ bị bỏ lại, Lý Húc vội vàng hô.
" Thập bát thúc, còn không nhanh lên đuổi theo!!!"
Lý Chiến nghe thấy vậy thì hô to.
" Mau dừng lại!!! Ta có chuyện muốn nói!!!"
Lý Húc nghe vậy thì truyền tin tức lên phía trước cho tộc trưởng, mọi người đều rất kinh ngạc, đột nhiên lại có chuyện gì mà hô ngừng lại.
Mặc dù vậy nhưng mọi người vẫn dừng lại, tộc trưởng chạy tới chỗ Lý Chiến xem là có chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy tộc trưởng, Lý Chiến vui mừng nói với tộc trưởng.
" Tộc trưởng, ngươi thử ngửi xem có thấy mùi gì không?"
Tộc trưởng đang định hỏi xem có chuyện gì đâu, thấy Lý Chiến nói vậy thì rất kinh ngạc, nhưng cũng cố ngửi thử. Nhưng có lẽ là khoảng cách với thứ phát ra mùi hương đó cũng không gần, Lý Chiến cũng phải rất cố gắng mới phát hiện ra, tộc trưởng chỉ là bình thường ngửi thử cũng không ngửi thấy mùi gì.
Thế là ông ta hỏi Lý Chiến:
" A Chiến, là mùi gì mà ngươi lại muốn dừng lại như vậy?"
Lý Chiến biết là tộc trưởng cũng không có cẩn thận ngửi, vậy nên trực tiếp nói ra.
" Là mùi linh vật, a Dương hắn phát hiện quanh đây phát ra mùi hương của linh vật."
Tộc trưởng nghe thấy linh vật thì phản ứng so với Lý Chiến còn lớn, lập tức hỏi lại.
" Thật sự là linh vật?"
Cũng không đợi Lý Chiến trả lời, ông ta lập tức ngửi lấy ngửi để. Cuối cùng sau nỗ lực của tộc trưởng, ông ta cũng phát hiện ra thực sự có một chút mùi hương.
Kinh nghiệm của tộc trưởng đương nhiên là không kém Lý Chiến, vậy nên ông ta cũng lập tức khẳng định, đây chắc chắn không phải là mùi hương của hoa cỏ bình thường.
Thế là ông ta càng thêm vui mừng nói với Lý Chiến.
" Ha ha ha!! A Chiến, quả nhiên là mùi hương của linh vật, để ta bảo mọi người đi tìm!!!"
Thấy thế, Lý Chiến quay ra nói với Lý Dương.
" A Dương, mũi của ngươi so với chúng ta thính, có thể hay không phát hiện, mùi hương là truyền tới từ hướng nào."
Lý Dương nghe vậy cũng cố gắng hít, cuối cùng hắn chỉ về hướng bên tay phải của mình nói.
" Ta cảm thấy mùi hương hẳn là truyền tới từ hướng mấy gò đất kia."
Lý Chiến nhìn theo hướng tay Lý Dương chỉ thì thấy được mấy gò đất nằm cạnh nhau. Thế là nói với tộc trưởng để ông ta dẫn theo mọi người đi tới tìm kiếm.
Mà Lý Dương mũi thính dẫn đầu đi trước, Lý Chiến và tộc trưởng đi theo hai bên, còn những người khác tỏa ra xung quanh tìm kiếm.
Vì là linh vật có lớn có nhỏ, có dễ dàng thấy được, cũng có che giấu ẩn nấp. Có mùi hương phát ra nhưng cũng chưa chắc đã rất dễ tìm thấy. Nó cũng có thể chỉ là một cây nấm nhỏ, nằm ngay phía dưới mặt đất, vậy nên mọi người phải dàn thành hàng, theo hướng Lý Dương xác định bắt đầu tìm kiếm.
Đi được một đoạn thì mọi người đã có thể xác định chắc chắn, hướng này đúng là hướng chính xác, bởi vì mùi hương ngày càng trở nên rõ ràng.
Lý Dương dẫn theo mọi người tìm kiếm đến phía trước gò đất thì mùi hương đã rất nồng đậm, bọn họ đã có thể chắc chắn, thứ phát ra mùi hương chỉ có thể nằm xung quanh khu vực này.
Lý Dương tiếp tục dẫn mọi người trèo lên gò đất, thì cuối cùng cũng phát hiện ra nguồn gốc của mùi hương đó là nằm ở phía sau gò đất.
Chỉ là hắn cũng lập tức hô lên để cho mọi người nhanh chóng lui lại.
" Mau! Mau lui lại!!!
Lấy khẩu trang ra đeo vào!!"
Mọi người nghe thấy Lý Dương hô lên như vậy thì cũng không do dự, lập tức quay đầu chạy, vừa chạy vừa lấy ra khẩu trang, đổ nước vào cho ướt, rồi đeo lên.
Chạy ra xa thì Lý Dương ra hiệu cho mọi người dừng lại, hắn thở ra một hơi, cũng may là hắn kịp phát hiện và hô mọi người lùi lại, bằng không chỉ sợ cả đoàn người đều xong đời.
Tộc trưởng và Lý Chiến thấy Lý Dương ra hiệu dừng lại thì vội vàng hỏi.
" A Dương, chuyện gì xảy ra, ta còn chưa kịp nhìn thấy là linh vật gì đâu, không lẽ không phải là linh vật?"
Lý Dương nghe bọn họ hỏi thì xua xua tay nói.
" Không phải, thứ phát ra mùi hương đúng là linh vật, nó chính là mê hồn hoa."
Mọi người nghe thấy là mê hồn hoa thì rùng mình, ai cũng toát mồ hôi, cũng may a Dương kịp thời phát hiện, hô bọn họ lui lại, bằng không thì không biết kết quả sẽ như thế nào.
Thực ra bọn họ cũng chưa từng gặp mê hồn hoa, chỉ là biết được từ trong truyền thừa, vậy nên bọn họ cũng không nhận ra mùi hương của nó.
Mê hồn hoa này đúng là một loại linh vật, nhưng cũng không phải toàn bộ cây mê hồn hoa đều là linh vật, mà chỉ có một bộ phận của cây là linh vật mà thôi.
Có thể mọi người nghe thấy tên loại cây này là mê hồn hoa liền nghĩ bộ phận được xem là linh vật chính là hoa của nó.
Nhưng không phải như vậy, mặc dù nó có tên là mê hồn hoa, nhưng hoa của nó cũng không phải linh vật, thậm chí còn là độc vật. Chính xác thì tất cả các bộ phận trên cây mê hồn hoa đều có độc, từ rễ đến thân, đến hoa lá của nó cũng đều có độc, thậm chí phấn hoa của nó bay ra cũng có chất độc.
Cũng chỉ duy nhất có củ của nó là không có độc, đây cũng chính là bộ phận được xem là linh vật. Ngược lại hoàn toàn với các bộ phận khác trên thân, củ của mê hồn hoa lại là một loại linh dược có tác dụng giải độc cực kỳ tốt, đặc biệt đối với các loại độc giống như độc của chính mê hồn hoa.
Mặc dù nói mê hồn hoa là linh vật, nhưng chuẩn xác phải nói nó là yêu vật mới đúng. Bởi vì nó cũng giống như xà mạn đằng vậy, tính là một loại yêu hoa.
Nhưng khác với xà mạn đằng thích chủ động săn mồi, mê hồn hoa lại thích dụ dỗ con mồi rơi vào bẫy của mình. Chúng sẽ tỏa ra một mùi hương giống như mùi hương của linh vật, thực ra cũng không phải giống như, mà đúng là mùi hương của linh vật.
Mùi hương này cũng không hề có độc, thậm chí còn có thể làm cho đầu óc của con mồi cảm thấy thoải mái. Chỉ là, loại hương này cũng có một chút tác dụng làm mê hoặc, hấp dẫn đối với các loại sinh vật.
Nó sẽ thu hút các loại sinh vật tới gần mê hồn hoa. Trong khi đó, mê hồn hoa sẽ phát tán phấn hoa của mình ra phạm vi quanh nó.
Những loại sinh vật bị thu hút lại bên cạnh mê hồn hoa sẽ hít phải phấn hoa, thậm chí là lầm tưởng mê hồn hoa là linh vật mà gặm ăn. Kết quả đương nhiên là bọn chúng sẽ bị trúng độc.
Mê hồn hoa có tên như vậy, cũng không hoàn toàn là do phương thức mê hoặc con mồi lại gần của nó, mà phần lớn là do độc tính của nó. Nếu như bị trúng độc của mê hồn hoa, con mồi sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu, không còn biết gì nữa.
Mà phần rễ của mê hồn hoa cũng có thể tiết ra một loại độc có tính ăn mòn, giống như độc của xà mạn đằng. Chất độc này sẽ giúp mê hồn hoa có thể nhanh chóng hấp thu huyết nhục của con mồi.
Chỉ là phần rễ của mê hồn hoa rất sợ ánh sáng mặt trời, chúng cũng chỉ có thể chờ đến buổi tối mới dám chui ra khỏi mặt đất, sau đó cắm vào thân thể con mồi trong khi con mồi cũng không hề có cảm giác gì. Con mồi sẽ cứ thế chết đi mà không có một chút đau đớn.
Vậy nên, nếu như a Dương không kịp thời hô bọn họ lui lại, có lẽ bọn họ đều đã đi vào khu vực phấn hoa của mê hồn hoa bao phủ, kết quả cả đám trúng độc rồi hôn mê, và sau đó sẽ trở thành phân bón cho mê hồn hoa.
Nhưng thực ra, bọn họ càng phải cảm ơn tổ tiên, bởi vì không có truyền thừa của tổ tiên, Lý Dương cũng không kịp thời nhận ra mê hồn hoa, rồi nhắc nhở mọi người.
Sau kinh hãi qua đi, mọi người lại cảm thấy hứng thú với đám mê hồn hoa này. Không nói đến thứ khác, chỉ riêng củ của mê hồn hoa cũng đã rất hữu ích đối với bọn họ rồi.
Thế là, tộc trưởng quay sang hỏi Lý Dương.
" A Dương, ngươi cảm thấy chúng ta có thể hay không thu được mê hồn hoa?"
Lý Dương nghe thấy tộc trưởng hỏi thì thoải mái trả lời.
" Đương nhiên, vừa rồi là không có chuẩn bị, chứ nếu như đeo khẩu trang vào, ngay cả khói độc cũng có thể ngăn cản, phấn hoa đương nhiên cũng có thể ngăn cản.
Với lại không phải tất cả đi vào cùng một lúc, cho dù có trúng độc thì cũng có thể được người khác kéo ra.
Bây giờ lại là giữa trưa, mặt trời lên cao, càng không lo rễ của nó công kích.
Đi, để ta trước đi vào cho các ngươi xem."
Nói rồi, Lý Dương dẫn đầu quay trở lại. Đám người thấy vậy thì muốn ngăn cản Lý Dương, dù cho đi vào cũng là để cho người khác đi mới đúng.
Nhưng Lý Dương phẩy tay, tỏ ra không có vấn đề gì. Hắn lấy ra một sợi dây, sau đó buộc vào phần eo của mình, rồi vất cho Lý Chiến và nói.
" Để ta đi vào trước, nếu như ta có bị hôn mê thì cầm dây kéo ta ra ngoài."
Nói xong, Lý Dương bước lên trên mô đất, lần này hắn đã có thể nhìn rõ ràng phía sau mô đất.
Chỗ này có bốn cái mô đất ở cạnh nhau, vừa vặn tạo thành một vòng tròn. Ở giữa hình thành một khu vực như là lòng chảo.
Lòng chảo còn khá rộng, ước chừng có hơn trăm mét vuông. Bên trong lòng chảo mọc đầy các bụi cỏ nhỏ, hình dạng giống như hoa mười giờ, với thân bò sát mặt đất, trên thân mọc ra những bông hoa nhỏ màu tím. Đây chính là mê hồn hoa.
Lý Dương cũng để ý thấy bên dưới mặt đất, nơi mà mê hồn hoa bao phủ có vô số mảnh xương vụn, chính là do mê hồn hoa tiêu hóa con mồi còn dư lại. Nhìn số lượng mảnh vụn đủ để thấy được chúng đã xử lý bao nhiêu con mồi, để có thể phát triển thành số lượng như thế này.
Loại mê hồn hoa này mặc dù phần thân của chúng rất ngắn nhỏ, chỉ khoảng một, hai gang tay. Nhưng phần rễ của chúng lại tương đối dài, ước chừng có thể dài tới vài mét.
Và khu vực phấn hoa của chúng bao phủ cũng sẽ phụ thuộc vào khu vực rễ của chúng có thể bao phủ tới.
Lý Dương từ từ tiến lên phía trước, mặc dù đã có khẩu trang che chắn, nhưng Lý Dương vẫn cố nín thở, cố gắng hết sức để không hít phải phấn hoa.
Những người khác ở phía sau lo lắng nhìn theo Lý Dương. Lý Chiến thì nắm chắc sợi dây, đồng thời cũng hết sức chăm chú vào Lý Dương, nếu như Lý Dương có một chút phản ứng, ông ta sẽ lập tức kéo Lý Dương quay lại, chứ không phải như Lý Dương nói, phải chờ đến lúc hắn hôn mê.
Lý Dương tiến lại gần mê hồn hoa, nhưng thực ra ngoại trừ độc, mê hồn hoa cũng không có gì lực công kích. Nếu như con mồi không bị hôn mê, rễ của chúng cũng không thể làm gì được con mồi cả.
Lý Dương túm lấy một bụi hoa ở ngoài cùng, sau đó lấy ra đoản đao, bắt đầu cẩn thận đào gốc nó lên. Cẩn thận đào chủ yếu là vì sợ làm hỏng củ của nó.
Củ của mê hồn hoa nằm ở ngay bên dưới gốc, chúng rất mỏng manh và dễ bị tổn thương. Chúng cũng có thể được gọi là những túi mật, bởi vì chúng có lớp vỏ khá mỏng và bên trong chúng chứa đều là chất dịch. Nếu như không cẩn thận chúng sẽ vỡ ra, làm cho chất dịch bên trong đều chảy hết.
Số lượng củ của mê hồn hoa phụ thuộc vào tuổi đời và lượng thức ăn chúng thu được. Thông thường, chỉ cần trưởng thành thì một gốc mê hồn hoa cũng sẽ có ít nhất một củ.
Sau một hồi tỉ mỉ đào bới, Lý Dương cũng đã có thể bới ra phần gốc của cây mê hồn hoa này. Thế là Lý Dương dùng đao cắt bỏ những sợi rễ của gốc mê hồn hoa, rồi trực tiếp nhấc nó lên.
Sau khi cẩn thận loại bỏ đất cát bám quanh phần gốc, Lý Dương đã có thể nhìn thấy củ của nó bám bên dưới gốc. Cây mê hồn hoa này có được hai cái củ, kích cỡ chúng cũng không to, chỉ bằng đốt ngón tay. Chúng có hình bầu dục, lớp vỏ ngoài có màu trắng, trong suốt như là bạch ngọc. Thậm chí còn có thể nhìn thấy chất lỏng cất chứa bên trong.
Lý Dương nhẹ nhàng để gốc mê hồn hoa này sang một bên, sau đó tiếp tục đào gốc tiếp theo. Chỉ là hắn cảm thấy đào như vậy thực sự có chút chậm, vậy nên hắn gọi thêm mấy người nữa xuống cùng đào.
Nhìn thấy Lý Dương đã thực sự đào được một gốc mê hồn hoa mà vẫn không có chuyện gì xảy ra, mọi người hết sức vui mừng. Lại thấy hắn gọi thêm người xuống đào, tộc trưởng chính là người dẫn đầu lao xuống.
Lý Chiến thấy vậy thì để thêm hơn chục người đi xuống theo, cũng không thể để quá nhiều người đi xuống đó được. Lỡ như có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì cũng có thể kịp thời xử lý.
Chờ khi mỗi người đã đào được chừng bốn, năm gốc, Lý Dương để cho mọi người dừng lại. Mặc dù thứ này có thể bảo quản khá lâu thời gian, nhưng cho dù thế nào, cũng không thể bảo quản lâu được bằng tiếp tục để chúng sinh trưởng.
Dù sao bọn chúng cũng không thể chạy đi đâu được, khi cần thì bọn hắn vẫn có thể tiếp tục tới đây lấy. Cũng không sợ đám mê hồn hoa này sẽ bị hung thú tàn phá. Hung thú đến, chỉ sợ cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho mê hồn hoa mà thôi.
Lý Dương cũng nói suy nghĩ này cho mọi người, để mọi người thu thập những gốc mê hồn hoa đã đào rồi quay trở lại.
Đi ra khỏi khu vực lòng chảo đó, mọi người bắt đầu thống kê thu hoạch. Bọn họ đào được tất cả gần một trăm cây. Chỉ có điều, những gốc mê hồn hoa bọn họ đào cũng đều nằm ở phía ngoài rìa, vậy nên tuổi đời của chúng cũng đều còn thấp, số lượng củ cũng không nhiều. ầu hết bọn chúng cũng đều có hai hoặc ba củ, chỉ có một số ít gốc là có một củ hoặc nhiều hơn ba củ.
Cuối cùng đếm thì bọn họ thu được tổng cộng hai trăm ba mươi sáu củ. Số lượng như vậy cũng đã rất nhiều, bởi vì nếu như trúng độc rất nặng mới cần đến một củ để giải độc. Còn như độc của hoàng yên thảo như vậy, không thể gây chết người, bọn họ cũng chỉ cần một củ pha với nước, có thể giải độc cho rất nhiều người.
Thứ này mỏng manh như vậy, cũng không thể tùy tiện bảo quản. Sau khi cẩn thận tách chúng ra khỏi gốc cây, bọn hắn phải thả chúng vào trong hộp đá để tránh va đập làm cho chúng bị vỡ.
Phần thân của mê hồn hoa bọn họ cũng không bỏ đi, thứ này không khéo sẽ rất hữu ích cho việc đi săn của họ. Dù sao, nếu không phải bọn họ có hiểu biết, thì cũng sẽ lầm tưởng thứ này chính là một loại linh vật.
...
Cách chương.