Sau khi bảo quản tốt mê hồn hoa, đoàn người lập tức lên đường, bọn họ càng phải di chuyển nhanh hơn lúc trước, bởi việc thu hoạch mê hồn hoa đã tiêu tốn của họ không ít thời gian.
Mặc dù như vậy, cũng phải đến quá nửa chiều thì bọn họ mới đi tới được phương bắc thảo nguyên.
Lý Dương nhìn quang cảnh trước mắt, hắn cũng không thấy được cảnh tượng mênh mông vô bờ thảo nguyên như vẫn tưởng tượng, ít nhất là hiện tại hắn còn chưa thấy được. Bởi vì cây cỏ ở đây cao đột xuất, thậm chí so với đầu người còn cao hơn, vậy nên bây giờ bọn họ không khác gì đang đứng trước một khu rừng cỏ rậm rạp.
Cũng không có thời gian để cho Lý Dương từ từ tìm hiểu tình cảnh của nơi này, việc cấp bách của bọn họ bây giờ chính là tìm kiếm nơi để chú ẩn. Nếu như không thể kịp kiếm được nơi chú ẩn, thì bọn họ sẽ phải ở ngoài trời vào buổi tối, vừa phải chịu rét lạnh, lại còn có vô số nguy hiểm rình rập.
Mà nơi chú ẩn lý tưởng đối với bọn họ chính là các cái hang của đám thổ chư, chúng có thể mang lại cho bọn hắn ấm áp và an toàn cần thiết.
Thực ra hang của thổ chư cũng không khó kiếm, chúng có khắp nơi trên thảo nguyên, đặc biệt là khu vực ngoài rìa như thế này.
Mà thổ chư đào hang, chỗ đất đào ra sẽ bị chúng dọn ra ngoài cửa, tạo thành từng đống đất nhô lên, chẳng khác nào các gò đất nhỏ, chỉ cần đứng ở địa hình cao một chút liền có thể nhìn thấy từ xa.
Chỉ là tìm thấy là một chuyện, muốn chiếm được hang của thổ chư, vậy thì trước tiên phải giải quyết chúng cái đã. Vấn đề này đối với các chuyến thu săn trước đây cũng không đơn giản chút nào.
Theo như bình thường các chuyến thu săn trước đây bọn họ vẫn làm, thì trước tiên phải xác định tất cả lối ra của cái hang, sau đó thì để người canh giữ tất cả các cái cửa hang đó. Tiếp theo là cho người chui vào hang xua đuổi thổ chư chạy ra.
Nếu như thuận lợi xua đuổi thổ chư chạy ra ngoài, bọn họ sẽ phải cố gắng tiêu diệt hoặc bắt giữ tất cả bọn chúng. Hoặc ít nhất là hầu hết bọn chúng, bằng không sau đó chúng lại sẽ quay lại quấy rầy bọn họ.
Chưa kể đến, mặc dù nói là hang thổ chư rất nhiều, nhưng đó là so với cả thảo nguyên, chứ thực ra phải cách đến mấy ki lô mét mới xuất hiện một cái hang. Mà một cái hang cũng chắc chắn không đủ để cả đoàn người bọn họ trú ngụ, ước chừng phải khoảng năm cái hang mới đủ được.
Cũng may lần này bọn họ có thể nếm thử dùng phương pháp mới, để đối phó với đám con mồi này, nên có lẽ mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
Cả đoàn người vẫn giữ nguyên đội hình tiến vào trong khu rừng cỏ rậm rạp. Đội dò đường nhanh chóng tiến lên, tìm kiếm địa hình cao để tìm kiếm hang thổ chư.
Rất nhanh, bọn họ đã xác định được mục tiêu đầu tiên của đoàn người. Cái hang đó nằm ở phía trước, cách bọn họ chừng hơn một ki lô mét. Thế là bọn họ nhanh chóng di chuyển tới vị trí của cái hang.
Khi tới nơi, bọn hắn nhanh chóng xác định tất cả cửa ra của hang thổ chư này. Tùy vào quy mô của đàn thổ chư mà cửa hang của chúng cũng phân bố trong phạm vi khác nhau. Thông thường thì các cửa hang sẽ nằm trong phạm vi bán kính từ vài chục mét tới vài trăm mét.
Vì là cái hang này nằm ở sát ngoài rìa của thảo nguyên, vậy nên cũng chỉ là một hang nhỏ. Cái hang thổ chư này chỉ có mười sáu cái cửa ra, vậy nên trong hang này cũng chỉ có ước chừng nhiều nhất là mười sáu đầu thổ chư.
Dấu vết ra vào vẫn còn tương đối mới mẻ, chứng minh cái hang này còn đang được sử dụng. Cũng có một số hang là bị bỏ không, nhưng loại này tương đối ít, cho dù hang bị bỏ hoang cũng rất nhanh sẽ bị những con thổ chư khác chiếm giữ.
Đám thổ chư này bình thường chỉ ra ngoài kiếm ăn vào lúc sáng sớm hoặc là chập tối, bởi vì thời điểm đó những hung thú săn mồi hoạt động rất ít. Còn những thời gian khác trong ngày, thổ chư sẽ chỉ ẩn nấp trong hang, tránh khỏi bị các loại hung thú khác săn giết.
Vậy nên, hẳn là giờ này bọn chúng vẫn còn chưa ra ngoài kiếm ăn. Thế là, đám người chia nhau ra canh giữ tất cả các cửa ra, còn lại thì tập trung chuẩn bị dùng hoàng yên thảo để hun bọn thổ chư này.
Có điều, không giống như lúc trước hun thanh lang, mặc dù hang thổ chư cũng rất thông khí, nhưng còn chưa hút gió tới mức làm cho tất cả khói bay vào trong hang, mà chỉ có một lượng rất nhỏ bay vào mà thôi.
Đám người thấy vậy thì sửng sốt, này không lẽ kế hoạch của bọn họ thất bại rồi. Lý Dương vỗ đầu một cái, hắn cũng quên mất, không bảo họ làm mấy cái quạt để thổi khói, chứ bình thường khói cũng sẽ không bay được vào trong hang.
Thế là Lý Dương lập tức tận dụng vật liệu xung quanh, dùng đoản đao cắt một ít lá cỏ ở bên cạnh. Loại cỏ này có lá giống như là thanh kiếm, không chỉ to mà còn tương đối cứng rắn.
Lý Dương dùng đám lá cỏ này đan thành một cái quạt, sau đó bắt đầu tiến lên quạt cho khói hoàng yên thảo bay vào trong hang. Mặc dù cái quạt Lý Dương làm ra, một chút thẩm mỹ cũng không có, nhưng dùng để quạt thì vẫn rất ổn. Dù sao cái cửa hang cũng rất lớn, chỉ riêng chiều cao cũng đã tới ngực của bọn hắn, vậy nên muốn quạt khói đi vào cũng đơn giản.
Những người khác nhìn thấy Lý Dương có thể quạt cho khói bay vào trong hang thì vui mừng khôn xiết. Bọn họ cũng học theo Lý Dương, cắt lá cỏ để đan quạt, chỉ là chân tay bọn họ càng thêm lóng ngóng, đan ra quạt so với Lý Dương nhìn còn xấu. Thậm chí có người còn không thể đan thành được cái quạt, quạt họ đan ra dặt dà dặt dẹo, nhẹ nhàng phẩy một cái đã rụng hết ra.
Nhưng dù sao vẫn có một số người đan được ra cái quạt tử tế, bắt đầu phối hợp với Lý Dương quạt khói vào trong hang.
Còn những người khác thì đứng ở một bên, thỉnh thoảng lại bỏ thêm hoàng yên thảo vào đống lửa để cho khói không ngừng sinh ra.
Chỉ là, sau một hồi khói bay vào trong hang thì bên trong vẫn không có phản ứng gì. Không biết là đám thổ chư này cũng giống như đám thanh lang, không phát hiện ra khói này có vấn đề, còn là bọn họ đen đủi, gặp được cái hang này không có thổ chư bên trong.
Nhưng bọn họ cũng không thể xác định được rốt cuộc là hang này bên trong có thổ chư hay không. Vậy nên cũng chỉ có thể hun thêm một chút nữa, rồi chui vào trong xem rốt cuộc như thế nào.
Sau một khoảng thời gian không ngừng quạt cho khói bay vào, lúc này ngay cả những cửa hang khác cũng đã có khói nghi ngút bay ra. Bây giờ ngoại trừ khả năng bên trong hang không có thổ chư, vậy thì cũng chỉ có thể là bọn chúng đều đã bị hun choáng, bằng không khói độc đã tràn ngập khắp cả hang, làm sao bọn chúng còn có thể nhịn được mà không chạy ra ngoài.
Thế là mọi người cũng dừng lại việc hun khói, chờ một lát cho khói bên trong hang tản đi bớt, mọi người bắt đầu chui vào hang xem thử. Lần này cũng không phải chui vào xua đuổi thổ chư như trước đây, độ an toàn rất cao, vậy nên không ít người chui vào.
Bởi vì kích thước cửa hang, bọn họ cũng chỉ có thể cúi thấp người, từ từ chui vào trong. Trong hang khá là tối, vậy nên phải cầm theo đuốc thì mới nhìn thấy đường đi.
Đây là lần đầu tiên Lý Dương đi săn thổ chư, vậy nên hắn cũng chui vào xem thử, chỉ là hắn bị mọi người bắt đi ở phía sau, để đảm bảo an toàn cho hắn.
Hang thổ chư cũng tính được là khá sâu, chiều dài lối vào cũng có chừng khoảng hơn hai chục mét, chiều sâu ước chừng có khoảng chục mét, đấy là cái hang này cũng chỉ là hang nhỏ mà thôi.
Đi tới vị trí trung tâm, không gian trở nên rộng rãi hơn, với diện tích ước chừng khoảng ba mươi mét vuông, chiều cao cũng có khoảng hơn hai mét.
Chỉ là diện tích hầu hết đã bị đám thổ chư nằm kín, những người vào trước đã phải chui vào các cửa hang khác thì mới có chỗ cho những người vào sau đi tới.
Lý Dương đếm tổng cộng đúng là có mười sáu con, kích thước có lớn có bé khác nhau, lớn chiều dài có khoảng gần hai mét, trong khi nhỏ chỉ dài khoảng hơn một mét một chút.
Tất cả bọn chúng đều nằm la liệt, không có một chút phản ứng, rõ ràng đã đều hôn mê.
Đám người rất là vui sướng, thành công, bọn họ thành công, săn bắt như này cũng quá dễ dàng.
Chỉ là, đột nhiên bọn họ lại cảm thấy không ổn. Như những lần trước, bọn họ căn bản cũng không có thể thu sạch được như thế này, vậy nên bọn họ vẫn có chỗ để nghỉ ngơi. Nhưng lần này hốt chọn cả mẻ, nếu như bọn họ nghỉ ngơi ở đây, vậy con mồi thì phải vứt đi nơi nào?
Nhưng dù sao trước tiên bọn họ cũng phải trói đám con mồi này lại đã, sau đó tính toán lại sau. Chứ chất độc cũng có thời hạn, chúng cũng sẽ không hôn mê quá lâu. Không trói vào, chờ chúng tỉnh lại chạy mất thì sao.
Chờ đã trói hết đám thổ chư lại, đảm bảo bọn chúng cho dù có tỉnh lại, thì cũng không làm được gì. Đám người rút lui ra ngoài, tiến hành bàn bạc xem tiếp theo nên làm thế nào.
Vì là Lý Dương luôn có những phương pháp hiệu quả, vậy nên vừa ra tới ngoài cửa, tộc trưởng lập tức trưng cầu ý kiến của hắn.
" A Dương, ngươi cảm thấy bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Không lẽ vì không có chỗ chứa mà phải từ bỏ con mồi hay sao? Ta còn đang muốn năm nay chúng ta có thể bội thu trở về."
Những người khác thấy tộc trưởng trưng cầu ý kiến của Lý Dương thì cũng mong ngóng Lý Dương có thể nghĩ ra một biện pháp tốt. Bọn họ cũng cùng tộc trưởng suy nghĩ như vậy, dù sao vừa mới thấy được hiệu quả của phương pháp hun khói, bọn họ vẫn còn đang tưởng tượng về những ngày tiếp theo có thể thu hoạch được bao nhiêu con mồi đâu.
Lý Dương cũng hiểu được, vấn đề này còn rất trọng yếu, liên quan tới an toàn và thu hoạch của mọi người lần này, vậy nên hắn cũng cẩn thận suy nghĩ.
Suy nghĩ đầu tiên của Lý Dương là, nếu như có thể có trữ vật trang bị thì sẽ chẳng phải suy nghĩ gì, bao nhiêu con mồi cũng đều có thể bỏ vào đó, rất là tiện lợi.
Thực ra, theo như truyền thừa tin tức thì thực sự có thứ này, chứ cũng không phải là Lý Dương mơ mộng hão huyền. Chúng thường được làm từ bảo tài của một số loại hung thú đặc biệt, bọn chúng thường được gọi là thôn thiên thú. Bảo tài của bọn chúng thường là bộ phận dạ dày, bên trong có không gian rất lớn, có thể thôn nạp rất nhiều đồ vật đi vào.
Hoặc là cũng có một số loại dị bảo có tác dụng tương tự như dạ dày của thôn thiên thú, có thể dùng làm trữ vật trang bị, chỉ là chúng càng thêm quý hiếm.
Hai phương pháp này cũng đều rất khó khăn, những loại dị bảo hiếm có kia thì không nói làm gì, chỉ nói các loại thôn thiên thú cũng đều rất khó có thể săn bắt, đơn giản là vì chúng rất mạnh mẽ.
Nhưng ngoại trừ hai phương pháp này, thì trong truyền thừa cũng có một phương pháp khác, càng đơn giản hơn để có được trữ vật trang bị, đó là khắc họa linh văn. Nhưng Lý Dương cảm thấy, chỉ sợ phương pháp này cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Chưa nói đến việc hiệu quả của linh văn khắc họa ra sẽ kém hơn linh văn tự nhiên, mà loại không gian linh văn này cũng vô cùng phức tạp, rất khó có thể khắc họa thành công.
Chỉ tiếc, bây giờ cho dù là dùng cách nào để có được trữ vật trang bị, thì đối với hắn cũng còn rất xa vời. Hắn vẫn là phải thành thành thật thật suy nghĩ một cách nào đó thực tế hơn.
Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, Lý Dương cũng nghĩ ra phương án hắn cho là thích hợp nhất bây giờ. Thế là hắn lập tức nói ra cho mọi người tham khảo.
" Ta cảm thấy vấn đề bây giờ của chúng ta là không gian, chúng ta cần có không gian càng thêm rộng rãi để vừa có thể chứa đựng con mồi, vừa có thể dùng để tạm thời trú ẩn.
Với tình hình đi săn của chúng ta, có lẽ lần này số lượng con mồi có thể thu được sẽ rất nhiều, vậy nên sợ rằng không gian chúng ta cần là không hề nhỏ.
Ta nghĩ chỉ có hai phương án, một là kiếm một cái hang đủ lớn rồi chiếm lấy. Hoặc là tự chúng ta đào cho không gian trong hang lớn ra.
Nhưng ta cảm thấy có lẽ cũng chỉ có một phương án mà thôi.
Bởi vì chưa nói tới có cái hang đủ lớn để cho chúng ta sử dụng hay không, cho dù có thì lượng con mồi trong cái hang đó chắc chắn cũng sẽ không ít, vậy nên cũng sẽ không thể thừa ra bao nhiêu không gian được. Không lẽ phải bỏ đi con mồi để dư ra không gian, như vậy không phải là đi ngược lại với mục đích căn bản hay sao.
Thế nên ta nghĩ là chúng ta nên tự mình đào cho cái hang rộng ra, sau đó coi đây là điểm tập kết con mồi. Để một phần đồ đằng chiến sĩ ở lại để canh giữ, còn một phần thì di chuyển ra xung quanh săn bắt con mồi.
Các ngươi xem như vậy có được không?"
Sau khi nghe phương án của Lý Dương, mọi người cũng đều cảm thấy rất hợp lý, dù sao với đầu óc của bọn họ cũng không nghĩ ra phương pháp nào tốt hơn. Không làm theo phương án của a Dương, lẽ nào là phải từ bỏ bớt con mồi, như vậy làm sao mà được, bọn họ còn muốn thu được càng nhiều hơn con mồi đâu.
Thế là, bọn họ bắt đầu đi vào dọn đám con mồi gọn vào, rồi bắt đầu công cuộc mở rộng diện tích hang.
Lý Dương đề nghị mọi người mở rộng một cửa hang để làm lối vận chuyển đất ra ngoài, chờ sau khi làm xong thì trực tiếp dùng đất thừa lấp lối đó lại để tránh hung thú có thể chui vào.
Thế là, mọi người bắt đầu không ngừng đào đất, một đám người đào đất, còn một đám thì vận chuyển đất ra bên ngoài đổ. Đất cũng không phải đổ đâu xa, bọn họ trực tiếp đổ ở ngay ngoài cửa hang.
Hết buổi chiều, đến buổi tối bọn họ cũng vẫn tiếp tục đào, bọn họ cũng chỉ thay phiên nhau nghỉ để nạp thêm một chút năng lượng mà thôi.
Lý Dương đã đốt một đống lửa và giá nồi lên nấu cho mọi người món canh thịt. Chờ một nồi bị ăn hết, hắn lại đổ nước vào nấu một nồi nữa, để cho một nhóm người khác ăn.
Thực ra Lý Dương muốn trực tiếp thịt một hai đầu thổ chư làm thức ăn cho mọi người. Nhưng hắn cũng không dám trực tiếp mổ thịt ở trong này, mùi máu tươi chắc chắn sẽ thu hút hung thú tới. Vậy nên cũng chỉ có thể dùng tạm thịt khô làm nguyên liệu.
Mọi người cứ như vậy tiếp tục đào tới sáng hôm sau, bọn họ muốn tranh thủ đào xong để còn có thể đi săn.
Hai trăm đồ đằng chiến sĩ mất thời gian hơn một đêm đào bới, bọn họ đã mở rộng không gian bên dưới cái hang này ra gấp không biết bao nhiêu lần. Bây giờ bên dưới này không khác gì một cái nhà kho lớn, đừng nói là đám người bọn họ cùng với đám con mồi này, cho dù là nhiều ra gấp đôi cũng có thể đủ chỗ.
Cũng may mọi chuyện đều được thực hiện ở dưới lòng đất, nên không có gây chú ý cho đám hung thú đi săn vào ban đêm. Hoặc cũng có thể nơi này là ngoài rìa của thảo nguyên, nên cũng không có nhiều hung thú qua lại. Thế là một đêm này bọn họ cũng không có gặp rắc rối gì.
Bây giờ cũng đã coi như hoàn thành, Lý Dương đề nghị mọi người lấp bớt cửa hang lại, biến nơi này trở thành căn cứ bí mật của bọn họ, tránh sau đó bỏ con mồi đi vào, quá nhiều cửa hang sẽ khiến cho hương vị dễ dàng bị tiết lộ.
Thế là, mọi người lấp hầu hết các cửa hang lại, chỉ để lại hai cái cửa hang, một cửa hang làm lối đi chính, còn một cửa hang coi như là lối thoát hiểm.
Xong xuôi, mọi người tiến hành nghỉ ngơi và nạp thêm năng lượng. Bọn họ cũng đã rất mệt mỏi, tiếp sau đó bọn họ còn muốn chính thức bắt đầu cho chuyến đi săn của lần thu săn này đâu, làm sao có thể trực tiếp ra ngoài đi săn trong tình trạng này được.
...
Cách chương.