Chương 77: Thu săn bắt đầu.

Ngày hôm nay chính là ngày bộ lạc tổ chức thu săn, Lý Dương thức dậy thật sớm, nạp đầy năng lượng trước khi đi tới chỗ tập hợp.

Chỉ là Lý Dương còn đang ăn thì nhị thúc đã sang gọi. Mặc dù đã ăn cơm ở nhà, nhưng nhìn Lý Dương ngồi ăn, nhị thúc lập tức ngồi xuống ăn cùng, dù sao cũng vẫn còn sớm, mà đồ ăn a Dương nấu ngon hơn đồ ăn nhà hắn rất nhiều, thế nên hắn cũng không cưỡng lại được.

Chờ hai thúc cháu Lý Dương ăn xong đi tới chỗ tế đàn thì mọi người hầu như đã đến đông đủ. Trước khi xuất phát, đám bọn hắn còn phải làm một nghi lễ cầu phúc, cầu mong tổ tiên phù hộ cho bọn họ tổ chức thu săn được thành công, thu hoạch phong phú, an toàn trở về.

Thu săn lần này có sự tham gia của mười đội săn, bao gồm đội săn của các chi mạch họ Vân, Lý, Hoàng, Trần, Vũ, Văn, Đinh, Mặc, Dương, Lâm. Còn lại tám đội săn của những chi mạch khác sẽ ở lại phụ trách bảo hộ mọi người trong bộ lạc.

Mười đội săn, tổng cộng hai trăm linh năm người, mỗi đội sếp thành một hàng, do tế sư chủ trì, bắt đầu tiến hành nghi lễ cầu phúc.

Nói chung nghi lễ này cũng rất đơn giản, không có gì cầu kỳ, sau khi tế sư nhảy múa, đọc tế văn, thì mọi người quỳ xuống lễ bái.

Đột nhiên, tổ linh thức tỉnh, bùng cháy lên như là đang chúc phúc cho mọi người lần này đi săn có thể đạt được kết quả như ý.

Mọi người thấy vậy thì rất là vui mừng, bọn họ như là có thêm động lực và niềm tin cho chuyến thu săn lần này.

Mọi người cũng không dây dưa dài dòng, nghi lễ kết thúc mọi người lập tức lên đường, lộ trình cũng không hề gần. Mục tiêu lần này của họ chính là phương bắc thảo nguyên, muốn đi tới đó cũng phải mất hơn một ngày đường.

Phương bắc thảo nguyên cũng chính là địa điểm bình thường bộ lạc dùng làm bãi săn mỗi khi tiến hành thu săn. Điều này là vì mùa này săn thú ở nơi đó tương đối an toàn.

Mỗi khi tới khoảng thời gian này, đa phần hung thú ở phương bắc thảo nguyên sẽ tiến hành di cư để tránh rét.

Mùa đông tới, tất cả diện tích của phương bắc thảo nguyên sẽ chìm trong băng tuyết, không chỉ rét lạnh vô cùng, thức ăn cũng đều bị băng tuyết che phủ.

Hầu hết các loại hung thú ăn cỏ sẽ di chuyển về phía tây, nơi giao giới với Vô tận thảo nguyên, nơi đó khí hậu ấm áp hơn một chút.

Chờ tuyết tan hết, cây cỏ bắt đầu phát triển tươi tốt trở lại thì đám hung thú này sẽ trở về.

Mà đám hung thú săn mồi gặp phải cảnh này, đương nhiên sẽ đi theo. Dù sao con mồi tụ tập trở thành như là dòng lũ, làm gì có kẻ săn mồi nào có thể bỏ qua được.

Khi này, phương bắc thảo nguyên cũng chỉ còn lại một số loại hung thú, có thể chống chịu được với mùa đông khắc nghiệt ở đây. Đa phần đám hung thú này là những loại đào hang sống dưới mặt đất, trong đó có một loại chính là con mồi mà đồ đằng chiến sĩ nhắm tới.

Lần này bọn hắn định dùng hoàng yên thảo để đối phó với đám con mồi này, vậy nên trước đó tộc trưởng đã đem người đi thu hoạch rất nhiều hoàng yên thảo trở về. Bây giờ đám người cũng mang theo, mỗi người vác theo một bó hoàng yên thảo.

Bây giờ đã là cuối thu, khí trời đã rất là mát mẻ. Khi bọn hắn bước ra khỏi hang động, mặt trời còn chưa hoàn toàn mọc. Bầu trời thu vẫn như bình thường trong xanh, chỉ là từng cơn gió lạnh đã bắt đầu thổi, báo hiệu mùa đông đã không còn xa nữa.

Thời tiết như này thực sự rất dễ chịu, nhất là đối với việc phải di chuyển một quãng đường dài. Thời tiết mát mẻ sẽ giúp di chuyển càng thêm thoải mái, không phải chịu cực nhọc, đi đường sẽ càng tốn ít thời gian hơn.

Đoàn người cũng không phải lộn xộn di chuyển, mà mọi người sắp xếp thành đội hình rõ ràng.

Ngoại trừ mỗi đội bỏ ra một người, tạo thành đội dò đường. Còn lại mọi người sắp xếp thành một khối thống nhất, tộc trưởng chính là người dẫn đầu, Lý Chiến dẫn theo đội của mình cảnh giới phía sau cùng. Những đội khác đi ở giữa, những người mạnh sẽ đi ở hai bên, còn người yếu hơn sẽ được bao bọc ở phía trong cùng.

Sắp xếp như vậy vừa là để đảm bảo tốc độ di chuyển của mọi người, người yếu sẽ không bị tụt lại phía sau. Cũng là để phô trương sức mạnh, tránh bị các loại hung thú nhòm ngó. Mà nếu có gặp phải nguy hiểm, cũng sẽ kịp thời ứng phó, tránh trường hợp người yếu bị đánh lén không ứng phó kịp.

Mà Lý Chiến sắp xếp Lý Dương đi bên cạnh mình, một phần là vì để ông ta có thể chiếu cố Lý Dương. Một phần là vì Lý Dương lần đầu tham gia thu săn, có nhiều điều còn chưa có biết, cần Lý Chiến giảng giải.

Quãng đường còn rất xa, Lý Chiến bắt đầu phổ cập cho Lý Dương một chút thông tin về con mồi lần này của bọn hắn.

" A Dương, đây là lần đầu tiên ngươi tham gia thu săn, có lẽ còn chưa có hiểu biết về con mồi mà chúng ta hướng tới.

Chúng ta gọi chúng nó là thổ chư, hoặc là thử chư. Có tên gọi như vậy là vì loại hung thú này hình dạng giống như lợn, nhưng chúng lại thích đào hang sống dưới đất giống như chuột.

Loại thổ chư này chính là một loại hung thú đặc hữu của phương bắc thảo nguyên, chúng ta cũng chưa gặp chúng ở đâu khác cả, ngay cả trong truyền thừa cũng không có.

Chúng chính là một loại hung thú cấp thấp, được tính là thấp nhất ở trong thảo nguyên, hầu hết thổ chư cũng chỉ là mãnh thú cấp, rất ít có thổ chư có thể đột phá tới man thú cấp.

Bọn chúng cũng hầu như không có thủ đoạn công kích nào, thức ăn chủ yếu của chúng là cỏ, một số loại củ hoặc rễ cỏ. Nhưng chúng cũng có thể tìm kiếm các loại linh vật ở dưới mặt đất để ăn.

Ngươi đừng tưởng phương bắc thảo nguyên cũng chỉ có cỏ, thực ra ở đó cũng có rất nhiều loại linh vật, nhưng hầu hết đều nằm bên dưới mặt đất, rất là khó có thể phát hiện, ví như các loại linh nấm.

Đám thổ chư này kích thước cũng không lớn, thổ chư trưởng thành mới ước chừng dài khoảng một mét rưỡi. Nhưng được cái chúng cũng rất béo tốt, đặc biệt là mùa này.

Bọn chúng coi như là con mồi của hầu hết các loại hung thú ở phương bắc thảo nguyên, nhưng chúng vẫn có thể phồn thịnh sinh sống, số lượng rất nhiều.

Điều này cũng là vì tập quán của chúng, một phần thổ chư đẻ khá nhiều, trưởng thành lại nhanh, chẳng khác gì bình thường con chuột.

Một phần là vì bọn chúng sống trong hang. Mà kích thước của chúng nhỏ, khiến cho hang của chúng cũng nhỏ, không có mấy loại hung thú có thể chui vào.

Mà cho dù kẻ săn mồi có thể chui vào, bọn chúng cũng có cách để đối phó, đó chính là kết cấu hang của chúng.

Mặc dù nói chúng giống chuột, nhưng kết cấu hang của chúng cũng không giống chuột, mà càng thêm độc đáo.

Mỗi hang của thổ chư chỉ có một không gian chính, đó là nơi nghỉ ngơi của cả đàn. Trong khi đó, cái hang lại có rất nhiều lối ra, thông thường thì một đàn thổ chư có bao nhiêu con, hang của chúng cũng sẽ có bấy nhiêu lối ra, mỗi con một lối.

Nếu như có kẻ săn mồi chui vào, bọn chúng sẽ chia nhau ra chạy, lối của con nào thì con đó chạy, kẻ săn mồi sẽ không thể đuổi theo được tất cả bọn chúng. Còn con nào xui xẻo bị đuổi theo, vậy thì đành chịu, coi như là hi sinh cho an toàn của những con khác."

Lý Dương nghe tới đây thì thắc mắc hỏi Lý Chiến.

" Thập bát gia, thế không có loại hung thú nào biết tìm cách đào hang của chúng ra sao?"

Lý Chiến nghe vậy thì mỉm cười trả lời:

" A Dương, đó là ngươi cũng không biết, dưới mặt đất của thảo nguyên bị vô số rễ cỏ đan xen vào nhau bao phủ, vậy nên rất khó đào. Các loại hung thú săn mồi mặc dù móng vuốt sắc bén, nhưng lại không thích hợp để đào đất.

Chưa kể, cho dù chúng có đào bới hang của thổ chư ra, thì động tĩnh cũng đã kinh động tới thổ chư, khiến cho chúng bỏ chạy hết.

Mỗi cửa hang lại nằm ở một hướng khác nhau, trừ khi đứng chặn ở cửa hang, bằng không chúng chui vào bụi cỏ, thì rất khó có thể tìm thấy."

Lý Dương nghe vậy thì cũng hiểu được, dù sao cũng đúng, nếu như có thể thì loại hung thú này cũng đã không thể sinh sôi ra nhiều như vậy.

Lý Chiến thấy Lý Dương không còn có thắc mắc thì tiếp tục giảng.

" Về thông tin cơ bản của loại hung thú thổ chư chính là như vậy. Còn chúng ta chọn thổ chư làm con mồi một phần là vì chúng không quá nguy hiểm. Nhưng phần lớn nguyên nhân là vì tiếng kêu của chúng rất nhỏ, cho dù chúng ta có bắt sống chúng mang về, thì cũng không dễ gây chú ý cho các loại hung thú khác."

Nghe vậy, Lý Dương cũng hiểu được nguyên nhân bộ lạc lựa chọn đi xa tới phương bắc thảo nguyên để đi săn. Nhưng hắn cũng rất thắc mắc, nếu như Lý Chiến nói như vậy, thì hẳn là thu săn phải rất an toàn mới đúng. Vì sao hắn lại nghe nói, trước đây tổ chức thu săn đều thường xuyên gặp được nguy hiểm.

Thế là, Lý Dương cũng hỏi Lý Chiến về chuyện này.

" Thập bát gia, nghe ngươi nói như vậy, thu săn diễn ra hẳn phải rất an toàn mới đúng. Vì sao mọi người vẫn nói là thu săn rất nguy hiểm chứ?"

Lý Chiến nghe Lý Dương hỏi vậy thì thở dài.

" Hây! Nói thì nói như vậy, chứ nguy hiểm thì không có thiếu.

Chỉ mới nói đến việc chúng ta săn bắt thổ chư, cũng đã có rất nhiều nguy hiểm rồi.

Như ta có nói, thổ chư hầu như không có thủ đoạn công kích nào, có thể ngươi sẽ nghĩ là chúng vô hại. Nhưng đó cũng chỉ là đối với các loại hung thú khác mà thôi. Chứ đối với nhân loại chúng ta thì lại khác, dù gì chúng cũng là hung thú, sức mạnh không hề kém chúng ta.

Đã thế chúng còn da dày thịt béo, bình thường chúng ta cũng phải vật lộn trực tiếp với chúng thì mới có thể bắt được. Không cẩn thận một chút, chúng ta cũng có thể bị chúng làm cho bị thương.

Nhưng nguy hiểm nhất vẫn là cần có người chui vào hang để đuổi chúng đi ra. Ngươi cũng nghe thấy ta nói là khi có kẻ săn mồi chui vào, đám thổ chư này sẽ mỗi con chạy một hướng, nhưng đó cũng là đối với hung thú săn mồi. Chứ nhân loại chúng ta chui vào, cũng không phải lúc nào chúng cũng bỏ chạy. Thỉnh thoảng cũng có lúc chúng sẽ không bỏ chạy, mà xúm lại công kích chúng ta.

Bên trong hang nhỏ hẹp chính là địa hình thuận lợi cho chúng, hàm răng cùng với bộ móng bình thường dùng để đào đất, khi đó sẽ là loại vũ khí hết sức lợi hại. Không ít trường hợp bỏ mạng chính là vì nguyên nhân này.

Ngoài ra nguy hiểm còn đến từ những loại hung thú săn mồi. Hầu hết hung thú săn mồi sẽ đều đi theo đám hung thú di cư, nhưng cũng còn một số hung thú săn mồi còn ở lại.

Một phần là vì chúng có thể thích nghi với khí hậu lạnh giá của mùa đông. Còn một phần thì chính là như chúng ta như vậy, chỉ là đi tới nơi đó để đi săn mà thôi, chứ nơi ở của chúng cũng không phải ở đó.

Ví như hắc vũ ưng chính là một trong số đó, bình thường chúng sẽ đều bay tới thảo nguyên để săn mồi. Nhưng kể cả như vậy thì cũng chỉ có những đầu hung thú tương đối nhỏ yếu mới chọn ở lại, chứ mạnh mẽ thì cũng đều theo đoàn di cư hết rồi.

Ngươi không được thấy cảnh tượng hung thú di cư, đó có thể nói là một bữa đại tiệc của đám hung thú đi săn, cũng chỉ nhỏ yếu không thể tranh được con mồi thì mới không chọn đi theo.

Nói thì nói vậy, chứ nhỏ yếu cũng là so ra, còn đối với chúng ta, những đầu hung thú nhỏ yếu đó chính là tai nạn, bởi vì chúng cũng đều là man thú cấp.

Ngươi thử tưởng tượng, mọi người đang vây bắt thổ chư, đột nhiên một đầu hung cầm lao xuống công kích. Cho dù mọi người nhanh chóng có thể bỏ trốn, hung cầm cũng không hề đuổi theo. Nhưng tốc độ của nó rất nhanh, chờ mọi người phản ứng lại bỏ trốn, nó cũng đã vồ được mấy người rồi.

Ở lại còn có các loại mãng xà, bọn chúng cũng là một trong số những loại hung thú săn mồi có thể chui vào hang của thổ chư. Rất nhiều đầu mãng xà chiếm cứ hang thổ chư để làm chỗ tránh rét.

Chúng ta không phát hiện chui vào thì chính là đưa thức ăn tới tận miệng, căn bản cũng không có cơ hội sống.

Đây cũng chỉ là những nguy hiểm thường thấy nhất mà thôi, ngoài ra vẫn còn có một số nguy hiểm khác, ít khi gặp phải hơn.

Nhưng lần này có phương pháp hun khói của ngươi, khả năng là chúng ta sẽ có thể tránh được không ít nguy hiểm. Không chỉ thế, hiệu xuất săn bắt cũng sẽ tăng lên rất nhiều."

Lý Dương cũng cảm thấy như vậy, phương pháp hun khói dùng để đối phó với mấy loại sinh vật đào hang như này, thì có mà lại phù hợp quá. Chỉ cần thổi khói độc vào trong hang thì con gì có thể chịu nổi.

Hai người mặc dù đang nói chuyện, nhưng cũng không chậm chút nào đi theo đoàn người. Vì là quãng đường rất xa, đoàn người đều là di chuyển hết tốc lực.

Cũng may đoàn người của bọn hắn số lượng đông đảo, trên cánh đồng cỏ này cũng không có đám hung thú nào dám chắn đường bọn họ. Đừng nói là mãnh thú, cho dù là một đầu mãnh thú phát hiện bọn hắn chỉ sợ cũng phải né tránh xa xa.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là bình thường, nếu như bị kích thích, hay đám hung thú số lượng cũng không kém bọn hắn thì lại khác. Nhưng cũng may, trường hợp như vậy cũng không xảy ra.

Vì là năm nào cũng đi tuyến đường này, vậy nên đội săn cũng xây dựng một trạm dừng chân trên đường để cả đoàn nghỉ lại qua đêm. Đó là một hang đá, trước đây rất lâu các đồ đằng chiến sĩ đã khoét ra ở một ngọn núi nhỏ trên đường đi.

Mặc dù đây là đồng cỏ, nhưng cũng không phải dạng đồng bằng như mọi người nghĩ. Thỉnh thoảng trên đường cũng sẽ mọc ra gò đất, đồi hoặc núi nhỏ, địa hình cũng tương đối phức tạp.

Người của bộ lạc khoét ra hang đá này dùng để nghỉ giữa đường, lúc rời khỏi sẽ dùng đá bịt lại chặt chẽ, tránh bị các loại hung thú khác chiếm giữ.

Hang đá này còn khá rộng rãi, nếu như không phải dùng nước bọt của sâu đá để làm mềm đá, vậy thì chắc hẳn phải tốn không ít công sức.

Đoàn người tiến vào trong hang đá nghỉ ngơi, cũng chỉ có những người được phân công canh gác còn ở bên ngoài.

Mọi người đi đường một ngày đã khá là mệt mỏi, vậy nên nhanh chóng ngồi xuống nghỉ ngơi, có người thì lấy nước ra uống, có người thì lấy thịt khô ra gặm.

Trời cũng bắt đầu tối, nhiệt độ cũng nhanh chóng hạ xuống, không biết là do nơi này càng ở phía bắc, vẫn là do hang động này không đủ sâu, vậy nên Lý Dương cảm thấy nhiệt độ càng lạnh hơn khi ở bộ lạc.

Lý Dương quay sang đề nghị với Lý Chiến.

" Thập bát gia, hay là chúng ta đốt một đống than cho ấm."

Lý Chiến nghe vậy thì gật đầu.

" Cũng được, để ta ra ngoài kiếm một chút củi."

Xung quanh cửa hang cũng không ít bụi cây khô, Lý Chiến ra ngoài một thoáng thì đã kiếm được củi quay về.

Thấy Lý Chiến lấy củi đốt lửa, mọi người cũng không ai ngăn cản, dù sao hang động này cũng rất rộng rãi, đột lửa cũng không ảnh hưởng gì. Vả lại, mọi người cũng cảm giác có chút rét lạnh, nếu như có lửa sưởi ấm một chút, vậy cũng là chuyện tốt.

Có lửa, Lý Dương cũng không định gặm thịt khô. Lần này ra ngoài hắn cũng không chỉ mang theo thịt khô, hắn còn mang theo một cái nồi, mặc dù không quá lớn, nhưng cũng đủ dùng. Không chỉ thế, hắn còn mang theo một số gia vị và một túm bột.

Thế là Lý Dương giá nồi lên đống lửa, đổ nước vào đun. Tiếp đó hắn bỏ thịt khô đi vào, thêm một chút tinh bột cùng với gia vị, nấu một nồi canh thịt nóng hổi.

Mặc dù so với bình thường cơm cháo còn kém xa, nhưng so với gặm thịt khô thì đã tốt hơn nhiều rồi.

Mọi người thấy như vậy thì xúm lại muốn được Lý Dương cho một chút. Nhưng Lý Dương cũng đâu có mang theo bao nhiêu, mình hắn ăn còn miễn cưỡng.

Vậy nên hắn đề mọi người tự bỏ thịt khô đi vào, sau đó nấu chung. Chờ được rồi thì mọi người chia nhau ăn. Mặc dù cũng không quá ngon, nhưng cũng đủ để ấm bụng.

...

Cách chương.