Vì là gốc xà mạn đằng và thiết đằng gần như dính vào nhau, vậy nên bọn họ cũng phải đào luôn cả gốc thiết đằng lên, tính ra còn khá là khó khăn.
Cũng may bọn hắn nhiều người, lại đều là đồ đằng chiến sĩ, gặp chỗ nào khó quá, bọn hắn trực tiếp chặt đứt sợi rễ đi là được.
Sau một hồi vất vả đào bới, bọn hắn đã có thể kéo hai gốc cây đó lên khỏi mặt đất. Bên dưới hai gốc cây đúng thật là có đồ vật, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc với thứ xuất hiện trước mắt của mình.
Bên dưới hai gốc cây chính là một đống xương cốt cùng lông vũ. Nhìn những chiếc lông màu đen này thì bọn họ có thể khẳng định, đây chắc chắn là xác của một đầu hắc vũ ưng. Cũng không biết nguyên nhân gì lại khiến nó bị chết rồi rơi xuống đây.
Bọn hắn cũng không xác định được kích thước của nó có bao lớn, càng không rõ ràng đầu hắc vũ ưng này là cấp bậc gì. Nhưng bình thường hắc vũ ưng cũng đều là hung thú cấp, thậm chí còn có càng cao hơn cấp bậc hắc vũ ưng.
Mặc dù xương cốt cùng với lông vũ cũng đều đã mục, nhưng nếu như đây là một đầu hung thú cấp hắc vũ ưng, hoặc là càng cao cấp hơn, vậy thì nó có thể có bảo tài, mà bảo tài càng thêm cứng rắn, sẽ rất khó bị mục rữa.
Thế là đám người hứng khởi đào bới tìm kiếm. Chỉ tiếc là cuối cùng họ cũng không tìm thấy được gì, mọi người hết sức thất vọng. Có lẽ đầu hắc vũ ưng này còn chưa phải hung thú, hoặc cũng có thể bảo tài cũng đã bị hai gốc cây này hấp thu hết rồi.
Nhưng rồi sự thất vọng của mọi người cũng tan biến, dù sao có được gốc xà mạn đằng cũng đã rất đủ. Thế là mọi người nhanh chóng tìm kiếm thụ tâm của xà mạn đằng.
Vì là gốc của xà mạn đằng cũng không lớn, vậy nên rất nhanh thì bọn hắn đã tìm được thụ tâm của nó. Gốc xà mạn đằng này thụ linh còn thấp, nhưng có lẽ là do nó hấp thu hết năng lượng của đầu hắc vũ ưng bên dưới này, vậy nên kích thước thụ tâm cũng không tệ lắm.
Khối thụ tâm này kích thước có ước chừng bằng nắm đấm, hình dạng gần như một khối thủy tinh màu xanh. Mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong chứa đựng tràn ngập chất lỏng.
Trong khi mọi người đang chú ý vào viên thụ tâm, thì Lý Dương lại để ý phần rễ của hai cây đằng, bọn chúng không ngờ lại dính vào nhau.
Hắn cảm thấy có lẽ là hai gốc cây này cùng hấp thu dinh dưỡng từ cái xác của hắc vũ ưng. Nhưng xà mạn đằng thiên phú tốt hơn, nên trước tiên trở thành yêu đằng, trong khi thiết đằng vẫn chưa thể tiến hóa thành yêu đằng.
Xà mạn đằng vì thế nên đã ký sinh rễ của mình vào rễ của thiết đằng để hút dinh dưỡng của thiết đằng. Nó coi thiết đằng là kho dự trữ lương thực của mình.
Nếu như vậy, chỉ sợ gốc thiết đằng này không có cơ hội trở thành yêu đằng, mà sớm muộn gì cũng sẽ bị xà mạn đằng hút khô.
Nhưng dù sao, chuyện này cũng không trọng yếu nữa, bởi vì cho dù thế nào thì bây giờ bọn chúng cũng đều đã xong.
Xà mạn đằng cũng chỉ có thụ tâm là hữu dụng, còn những bộ phận khác cũng không có gì dùng, thậm chí còn có thể chứa chất độc, không cẩn thận sẽ gây ra nguy hiểm cho bản thân. Vậy nên mọi người đều bỏ lại ở đó.
Ngược lại với xà mạn đằng, thân của thiết đằng tất cả cũng đều hữu dụng. Mặc dù số lượng rất nhiều, có thể chia cho mỗi người ở đây một phần thì cũng vẫn còn thừa, nhưng bọn họ không cần, bên trong bộ lạc còn có người cần, không thể lãng phí.
Chỉ là thân cây thiết đằng này cũng quá cồng kềnh, bọn hắn cần phải cắt nó thành nhiều phần để cho thuận tiện vận chuyển.
Chỉ là chất lượng cây thiết đằng này cũng quá tốt, chắc chắn là tính chất tốt hơn nhiều thân cây của xà mạn đằng. Trước đó bảo khí có thể dễ dàng chặt đứt dây đằng của xà mạn đằng, thì bây giờ dùng để chặt đứt thân cây thiết đằng còn phải mất không ít công phu.
Lý Dương cũng lợi dụng cơ hội này, thử nghiệm xem phần lưỡi cưa của đoản đao như thế nào.
Sau khi dùng thử, Lý Dương cảm thấy, phần lưỡi cưa này còn thực sự dùng tốt, so với Lý Chiến và tộc trưởng dùng đại đao chặt còn nhanh hơn.
Chờ sau khi cây thiết đằng đã bị phân tách thành nhiều phần, đám người bọn hắn lập tức vận chuyển trở về. Không nhanh một chút thì trời tối mất.
Trở về tới bộ lạc, trời cũng đã tối, vậy nên mọi người nhanh chóng phân chia đồ vật rồi ai trở về nhà người ấy.
Thực ra cũng chẳng có thứ gì để chia, thụ tâm của xà mạn đằng thì giao cho tộc trưởng giữ, coi như là tài sản chung của bộ lạc, nếu có người bị thương cần đến thì lấy ra.
Về phần thiết đằng thì mỗi người nhận lấy một khúc để làm cung tên cho mình, dư thừa ra đều để Lý Dương giữ. Một số người không tự tin vào tay nghề của mình cũng đều nhờ Lý Dương làm giúp. Và đương nhiên, những người này là chấp nhận tạm thời không thể thay đổi cung tên.
Số lượng thiết đằng dư lại và phần mà những người khác nhờ làm, cộng vào cũng tương đối nhiều, vậy nên Lý Dương phải nhờ cả nhị thúc giúp mới khuân vác trở về được.
Cũng đã muộn, muốn làm cung tên thì cũng phải chờ đến ngày mai. Còn bây giờ, việc cần ưu tiên đó chính là tiếp cho thân thể một chút nhiên liệu.
Sáng hôm sau thức dậy, sau khi lại tiếp nhiên liệu một lần nữa, Lý Dương bắt đầu công việc chế tạo cung tên mới cho mình. Tiện thể, hắn cũng giúp làm luôn cho nhị thúc nữa, người khác có thể để sau, chứ nhị thúc cũng không thể bỏ mặc được.
Việc đầu tiên đương nhiên là phải lựa chọn một đoạn thân thiết đằng phù hợp. Nhưng thực ra, cây thiết đằng này chất lượng coi như là thực sự tốt, bất kỳ đoạn thân nào lấy ra sử dụng làm thân cung, cũng sẽ tốt hơn không ít cây cung hiện tại của hắn.
Đương nhiên, muốn tốt còn muốn tốt hơn, với tốc độ tăng tiến tu vi của hắn, cần phải lựa chọn một đoạn vật liệu tốt nhất, để hắn có thể sử dụng lâu một chút. Bằng không thì chẳng mấy chốc lại phải kiếm vật liệu để chế tạo cây cung mới thay thế.
Mà Lý Dương chỉ sợ, lần tới này nếu như muốn thay cung mới, cũng không phải chuyện đơn giản. Cây thiết đằng này đã xem là nửa bước yêu đằng rồi, vả lại cũng không phải là bình thường nửa bước yêu đằng. Xà mạn đằng chính là chân chính yêu đằng, nhưng vật liệu của nó còn thua kém xa gốc thiết đằng này thì đủ hiểu.
Chỉ sợ lần tới hắn sẽ phải tìm kiếm một gốc lợi hại yêu đằng, để lấy vật liệu làm thân cung.
Mặc dù vật liệu làm cung không nhất thiết phải là thực vật, nhưng vật liệu từ hung thú cũng không có nhiều loại là phù hợp để làm thân cung. Bằng không làm sao hắn lại luôn phải tìm kiếm thực vật làm gì cho mất công.
Theo lý thuyết thì càng gần phần gốc thì chất lượng vật liệu lại càng tốt. Nhưng Lý Dương lại không chọn phần ngay sát gốc mà chọn phần phía trên một chút.
Bởi vì hắn cảm thấy có lẽ cây này đã gặp một biến động lớn khi còn nhỏ, vậy nên phần sát gốc trông có vẻ đột biến, không được đồng nhất, độ uốn lượn cũng rất mạnh.
Mà phần phía trên hình dạng càng thêm cân đối, đồng đều, càng tốt hơn phần dưới. Trong khi chất lượng vật liệu thì chúng cũng chưa chắc đã có gì khác biệt.
Đã chọn được đoạn vật liệu tốt nhất, Lý Dương bắt đầu đo lấy chiều dài cần thiết, sau đó tiến hành cắt.
Sau một thời gian bắn cung, Lý Dương vẫn là rất hài lòng với kiểu phản khúc cung đang dùng, chỉ là chiều cao và sức mạnh đã tăng lên rất nhiều, vậy nên hắn muốn chế tạo cây cung mới này lớn ra một chút.
Lý Dương cùng lúc cắt hai khúc, một khúc làm cho mình, một khúc để làm cho nhị thúc.
Sau khi đã cắt được hai khúc thân đằng, công đoạn tiếp theo chính là bào bớt lớp gỗ bên ngoài đi. Thân thiết đằng này cũng to khoảng một người ôm, hắn cũng không thể dùng cả như vậy để làm cung được.
Loại thiết đằng này cũng có thụ tâm, nhưng có lẽ là chưa trở thành yêu đằng, hoặc là do giống loài khác nên thụ tâm của nó cũng không giống với xà mạn đằng. Thụ tâm của thiết đằng chính là phần lõi ở giữa của nó, to ước chừng bằng cổ tay, kéo dài từ gốc tới ngọn.
Phần thụ tâm này càng sẫm màu hơn phần gỗ bên ngoài nên rất dễ phân biệt. Không chỉ màu sắc, chất lượng của thụ tâm cũng cao hơn phần gỗ bên ngoài một bậc.
Chỉ là gỗ thiết đằng rất chắc chắn, việc bào bớt gỗ như này cũng khá là tốn công. Vậy nên Lý Dương phải gọi nhị thúc qua bên này tự bào khúc vật liệu của mình.
Chờ đã thu được hai đoạn thụ tâm, công đoạn tiếp theo chính là tạo hình cho thân cung. Công đoạn này cực kỳ trọng yếu, một cây cung có tốt, có chuẩn xác hay không, vậy phải xem công đoạn này làm có tốt hay không.
Hai đoạn thụ tâm này hình dạng cũng khá là cong, trước tiên cần làm thẳng chúng ra, để sau đó tạo hình mới có thể càng thêm chuẩn xác.
Để hỗ trợ cho công đoạn tạo hình này, Lý Dương có làm mấy cái khuôn bằng đá, chỉ cần làm mềm vật liệu ra, rồi ép vào khuôn là tốt rồi.
Loại vật liệu thiết đằng này đúng là khá tốt, nhưng nó vẫn hơi cứng rắn một chút, vậy nên công đoạn làm mềm này cũng rất trọng yếu, để cho cây cung có thể được tăng cường tính dai.
Vì là vật liệu còn tươi, vậy nên Lý Dương cũng chỉ cần hơ chúng trên lửa là đã có thể làm cho chúng mềm ra. Sau khi vật liệu đã được hơ mềm, Lý Dương ép nó vào một khuôn thẳng, rồi chờ nó khô đi là được.
Chờ vật liệu đã được làm thẳng, Lý Dương lấy ra, đo đạc để xác định vị trí tay cầm và kích thước hai cánh cung.
Sau khi đánh dấu, Lý Dương bắt đầu bào mỏng hai bên cánh cung, và điêu khắc tay cầm. Công tác này cần phải cẩn thận và tỉ mỉ, làm sao cho hai cánh cung phải cân đối và đều nhau. Cũng cần phải chú ý không được tạo thành những vết nứt, cho dù rất nhỏ cũng có thể sẽ làm giảm xuống độ bền của cây cung.
Xong xuôi thì đến công đoạn tạo hình cuối cùng cho thân cung. Bởi vì bây giờ phôi cung đã khô, vì vậy Lý Dương cần làm mềm nó ra bằng cách dùng hơi nước nóng.
Lý Dương đun một nồi nước sôi, sau đó kiên nhẫn hơ thân cung trong hơi nước để cho nó dần mềm ra. Chờ thân cung đã đủ độ mềm, hắn lại một lần nữa đem ép nó vào trong khuôn. Lần này Lý Dương dùng lại là một cái khuôn khác, nó giúp thân cung cố định thành hình cuối cùng của một cây phản khúc cung.
Trong khi chờ đợi thân cung cứng lại, Lý Dương đi chuẩn bị dây cung. Lần này Lý Dương cũng không tiếp tục dùng gân của mật đằng làm dây cung nữa, mà hắn định lấy sợi gân của thanh lân mãng hắn vẫn cất giữ, để làm dây cung.
Sau khi đo chiều dài phù hợp, Lý Dương cắt lấy hai đoạn làm dây cung. Sau đó Lý Dương buộc thành hai cái khuyên ở hai đầu dây để sau đó lồng vào thân cung.
Chờ thân cung đã được tạo hình tốt, Lý Dương lấy ra nếm thử một chút độ cứng của nó, hắn phát hiện nó còn thật sự tương đối cứng. Mặc dù hắn vẫn có thể uốn cong được, nhưng hắn vẫn phải sang gọi nhị thúc hỗ trợ, thì mới có thể thuận lợi lắp dây cung vào.
Đã lắp được dây cung đi vào thì cây cung này cũng đã cơ bản hoàn thành. Chỉ là Lý Dương vẫn còn cần kiểm tra chất lượng của cây cung này bằng cách kéo thử, xem xem thân cung đã được cân đối chưa, độ căng của dây cung có phù hợp không. Nếu như chưa được phù hợp thì tiến hành tinh chỉnh lại cho phù hợp.
Sau khi kiểm tra thì Lý Dương cảm thấy, ngoại trừ sức nặng của cây cung này có hơi vượt qua sức mạnh của hắn một chút thì mọi thứ khác cũng đều đã ổn. Chỉ là như vậy cũng tốt, như vậy thì hắn mới có thể sử dụng lâu một chút.
Thế là Lý Dương tiến hành công đoạn hoàn thiện cây cung. Hắn đánh bóng bên ngoài thân cung, sau đó đun một nồi keo da thiết mao hùng, bôi lên bên ngoài thân cung để bảo vệ cho thân cung.
Lý Dương cũng cắt một khối da lông của ám dạ báo để bọc bên ngoài phần tay cầm. Tác dụng chủ yếu của nó là làm cho khi cầm vào sẽ có cảm giác thoải mái, nhưng nó cũng tạo độ chắc chắn khi cầm, đồng thời làm cho nó có tính thẩm mỹ hơn một chút.
Nghe mặc dù có vẻ đơn giản, nhưng hai cây cung này đã tốn của hắn không ít công sức và tinh thần.
Thành quả đạt được cũng là khiến hắn cảm thấy không uổng công. Ngoại trừ vấn đề là hắn còn chưa thể kéo ra hết cỡ, thì mọi thứ hắn đều rất vừa lòng.
Thời gian tới lúc bộ lạc tổ chức thu săn còn có mấy ngày, Lý Dương định dùng toàn bộ thời gian mấy ngày nay, để rèn luyện bắn cung với cây cung mới này, làm cho bản thân trở nên quen thuộc với nó.
Khi đưa một cây cung cho nhị thúc, hắn cũng khuyên nhị thúc nên làm như vậy. Dù sao, ra ngoài đi săn mà sử dụng một cây vũ khí mình không quen thuộc, thì chính là đang coi thường sinh mệnh của bản thân mình. Không thể kết liễu con mồi, rất có thể chính bản thân mình sẽ trở thành con mồi.
Nhị thúc Lý Dương khi nhìn thấy cây cung mới thì rất là yêu thích. Nhận lấy cây cung từ tay Lý Dương, nhị thúc không ngừng ngắm nghía rồi nếm thử kéo ra cây cung.
Chỉ là tu vi của nhị thúc cũng ngang bằng với Lý Dương, thậm chí còn kém hơn chút xíu, vậy nên nhị thúc cũng giống như hắn, không thể kéo ra hoàn toàn cây cung này.
Nhưng cũng như Lý Dương, nhị thúc cũng không vì vậy mà buồn lòng, ngược lại thì càng vui vẻ.
Nhị thúc cũng hiểu được tầm quan trọng của việc quen thuộc vũ khí, vậy nên lập tức quay trở về để luyện tập với cây cung mới của mình.
Lý Dương cũng quay trở vào phòng tu luyện của mình để tập bắn cung. Hắn cũng làm một tấm bia bằng gỗ thiết đằng, hắn cũng không muốn bắn thủng lỗ chỗ trên bức tường nhà mình.
Ban đầu, Lý Dương dùng để luyện tập chính là những mũi tên bình thường hắn vẫn dùng, dù sao chúng cũng là những mũi tên hắn quen thuộc nhất.
Cây cung này quả nhiên rất mạnh, gỗ thiết đằng cứng rắn như vậy dùng làm tấm bia, vậy mà hắn vẫn có thể bắn mũi tên cắm ngập phần đầu vào trong bia.
Chờ tới khi Lý Dương đổi lại dùng mũi tên có đầu mũi tên làm bằng bảo tài, thì mũi tên lại cắm vào càng sâu. Không chỉ thế, mũi tên còn tạo thành những khe nứt nhỏ trên tấm bia.
Thử hết một lượt các mũi tên, cuối cùng Lý Dương lấy ra cây mũi tên quý giá nhất của mình. Hắn muốn thử xem, công kích mạnh nhất của mình là như thế nào.
Cài mũi tên vào cung, Lý Dương từ từ kéo dây cung ra. Lý Dương từ từ dùng sức, đến cuối cùng hắn cũng chỉ có thể kéo ra khoảng cách bằng hai phần ba mũi bảo tiễn mà thôi.
Đây đã là hắn dùng hết sức rồi, vậy nên không thể chờ thêm nữa, Lý Dương lập tức buông tay. Vẫn như lần trước bắn thử, mũi tên bay ra ngay cả tiếng xé gió cũng không có, đây có lẽ là đặc tính của loại bảo tài này.
Lần này hình như tốc độ càng thêm nhanh, gần như cùng với lúc Lý Dương thả tay, cách vị trí của hắn ngoài mấy chục mét cái bia vang lên tiếng nổ to lớn.
" Ầm" một tiếng, cái bia cứng rắn được làm từ gỗ thiết đằng dày khoảng một gang tay bị bắn cho nổ vỡ thành từng mảnh. Mũi bảo tiễn vẫn không hề dừng lại, tiếp tục bay rồi cắm vào vách tường phía sau.
Có lẽ là do sức mạnh của mũi tên đã bị hấp thụ rất nhiều, vậy nên khi cắm vào vách tường, nó cũng không làm nổ tung ra một mảng tường, mà cứ như vậy cắm vào một đoạn.
Lý Dương rất là kinh ngạc trước cảnh tượng mà mũi bảo tiễn gây ra. Nhưng hắn cũng hiểu được, để có thể làm cái bia nổ tung được như vậy, thì phần lớn công lao, vẫn là do những mũi tên trước đó đã làm cho cái bia nứt vỡ không ít.
Để xác định xem có phải thật sự như hắn nghĩ hay không, vẫn là thật sự mũi bảo tiễn này có uy lực kinh người như vậy, Lý Dương quyết định làm một cái bia khác, có độ dày tương tự để thử nghiệm lại.
Làm xong cái bia mới, Lý Dương bình tĩnh tập trung tinh thần, dồn hết lực lượng vào tay, Lý Dương một lần nữa kéo cung ra.
Thả tay, mũi tên lại như là bóng dáng bay ra, sau đó một tiếng "Ầm" vang lên lần nữa.
Chỉ là, lần này kết quả đúng thật là không giống với lần trước, tấm bia cũng không có bị làm cho vỡ tung. Nhưng mũi bảo tiễn cũng đã làm cho tấm bia bị nứt toác ra.
Bất quá, mũi tên cũng chưa có xuyên qua tấm bia, mà vẫn còn thiếu một chút nữa. Nhưng uy lực như vậy cũng đã rất mạnh mẽ, Lý Dương cảm thấy đã rất hài lòng với sức mạnh công kích như thế này.
...
Cách chương.