Đã không lo lắng trên đường trở về lũ sói tỉnh lại, đám người cũng không tiếp tục do dự nữa, nhanh chóng tiến lên lấy dây trói đám thanh lang.
Thấy thế Lý Dương lập tức nhắc nhở.
" Mọi người nhớ trói chặt một chút, mà cũng đừng quên trói mõm của chúng lại. Mặc dù khả năng chúng có thể thức tỉnh không lớn, nhưng cẩn thận chút vẫn hơn."
Nhắc nhở xong thì Lý Dương quay ra làm mấy cái bó đuốc từ hoàng yên thảo, cũng không khó khăn gì, chỉ một lúc thì hắn đã hoàn thành.
Chờ mọi người đã trói hết đám thanh lang, bọn họ bắt đầu lên đường trở về. Mặc dù kích thước đám thanh lang này khá là to lớn, không chỉ nặng nề mà còn khá cồng kềnh. Nhưng với sức lực của đồ đằng chiến sĩ, nếu chỉ là mang vác chúng thì cũng không phải vấn đề gì. Vậy nên một người một con, bọn họ trực tiếp vác đám sói trên vai.
Những người còn lại sẽ làm nhiệm vụ cảnh giới, đề phòng có tình huống ngoài ý muốn xảy ra, hoặc là cầm theo những bó đuốc Lý Dương làm, thỉnh thoảng sẽ chăm sóc cho đám thanh lang trên vai những người khác.
Bình thường phải vác con mồi trở về đó là chuyện hết sức bình thường, nhưng lần này rất là khác biệt, trên vai bọn họ cũng đều là hung thú còn sống. Có người vì chuyện này mà cảm thấy phấn khích, nhưng lại có người cảm thấy khá là run, nếu như đột nhiên con sói trên vai mình tỉnh lại thì xong đời.
Còn tốt, luôn có người đến bên cạnh tiếp tế một chút không khí trong lành, cho đầu sói trên vai của họ, vậy nên những con sói này cũng không thể nào tỉnh lại được.
Chỉ là, trong lúc vô tình, những huynh đệ kia cũng giúp họ tiếp tế một chút không khí trong lành, cho dù đã đeo khẩu trang, nhưng vẫn không hoàn toàn ngăn cản được khói độc, thế là đám người cũng có một chút choáng váng đầu óc.
Cũng còn may, khí tức của bọn thanh lang này có tính uy hiếp rất mạnh, bình thường hung thú rất e ngại bọn chúng, đặc biệt là cùng là loài sói hung thú.
Vậy nên, khi băng qua cánh đồng cỏ, không có bóng dáng của một con sói nào xuất hiện trên đường đi của đoàn người. Bằng không, với tình trạng hiện tại của bọn họ, gặp phải chiến đấu cũng sẽ rất nguy hiểm, đầu óc choáng váng khiến việc nhắm chuẩn cũng thành vấn đề.
Có lẽ cũng chỉ có thể đốt hoàng yên thảo rồi cùng kẻ địch lưỡng bại câu thương. Dù sao bọn họ cũng có khẩu trang và biết nín thở để đối phó với khói độc, chứ đám hung thú chắc cũng như đàn thanh lang này, không có chút gì đề phòng mà hít vào, kiểu gì thì bọn chúng cũng sẽ bất tỉnh trước.
Chỉ là không biết trước khi chúng bất tỉnh, có thể hay không đã làm thịt hết đám người bọn họ mà thôi.
Lần này, vì là phải đợi đàn sói đi săn trở về mất khá nhiều thời gian, vậy nên khi về tới bộ lạc còn muộn hơn cả lần trước, phải đến khoảng nửa đêm họ mới về tới nơi. Mặc dù rất là mệt mỏi, nhưng đối với họ mà nói, có thể đem con mồi trở về an toàn đã là hạnh phúc rồi.
Khi về tới bộ lạc, cũng giống như lần trước, động tĩnh của đám bọn hắn không thể che giấu được mọi người, rất nhanh thì mọi người đã đổ xô ra xem. Nhưng khi họ muốn tiến lại gần thì lập tức bị đoàn người bọn hắn xua đuổi ra xa.
Làm sao có thể để họ lại gần được, bọn họ cũng không có khẩu trang, trong khi đoàn người vẫn còn đang hun sói đâu, bọn hắn cũng không dám dừng lại, vì sợ vừa dừng lại thì đám sói này sẽ tỉnh.
Còn đám người kia không lẽ nhìn đoàn người bọn hắn cầm theo những bó đuốc này, thì tưởng là đang đốt lửa chiếu sáng hay gì mà lao tới, lỡ như hít phải khói độc rồi lăn quay ra đây thì sao?
Mà cũng đúng thôi, bọn họ cũng đã bao giờ thấy cảnh cầm đuốc để hun sói bao giờ đâu. Thế là tộc trưởng đành cố gắng phổ cập cho những người khác về việc bọn hắn đang làm, để cho mọi người không còn tiếp tục lại gần nữa.
Thực ra bây giờ đoàn người bọn hắn đã rất khó chịu, cả một quãng đường không ngừng hun, mặc dù có khẩu trang cũng đã hít phải không ít khói độc rồi, đầu óc họ đã choáng váng như là uống phải rượu giả vậy.
Đoàn người đi tới gần tế đàn thì tế sư cũng nghe tin đi ra. Chỉ là tế sư thấy có chút kỳ quái, bởi vì hôm nay sao con mồi lại bị trói lại, còn trói như vậy chặt chẽ.
Chờ khi biết được đám con mồi này đều còn sống, tế sư mới giật mình hoảng sợ, lão sợ đám hung thú này tỉnh lại sẽ công kích bộ lạc.
Nhưng chợt tế sư lại yên tâm lại, bắt đầu trở nên vui vẻ. Nguyên nhân cũng không phải là vì đám người giải thích cho lão rằng bọn hắn đang hun khói độc, nên lũ sói này nhất thời không tỉnh lại được.
Mà là vì, ở nơi này, cho dù bọn chúng có tỉnh lại, thì cũng đã có tổ linh. Đừng nhìn tổ linh có vẻ rất nhỏ yếu, cũng đừng thấy người trong bộ lạc không cảm nhận được áp lực gì từ tổ linh, mà nghĩ tổ linh bình thường.
Dù gì đó cũng là thiên hoả và thần hồn của nhân tổ kết hợp lại, cho dù chỉ là một phần nhỏ được tách ra, nhưng uy thế cũng là của thần cấp, không phải chỉ là bình thường mấy đầu hung thú có thể chống lại.
Đương nhiên, tổ linh cũng là có hạn chế, bằng không bộ lạc của bọn họ còn phải lo nghĩ gì. Tổ linh vì là năng lượng có hạn, vậy nên bình thường đều là ngủ say, cho dù thức tỉnh cũng chỉ có thể ảnh hưởng tới phạm vi nhất định mà thôi.
Nhưng đã vào tới phạm vi ảnh hưởng của tổ linh, đừng nói là mấy đầu man thú, hung thú cấp, cho dù càng mạnh hơn hung thú, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm im.
Thế là tế sư lập tức nói với đám người, để bọn hắn dập tắt đuốc đi, tránh khỏi khói độc ảnh hưởng tới mọi người.
Đám người tộc trưởng cũng đột nhiên tỉnh ngộ. Đúng vậy, trở về tới tận tế đàn rồi thì còn phải lo nghĩ gì nữa, có tổ linh ở đây, hung thú gì thì cũng phải nằm sấp. Thế là đám người nhanh chóng dập tắt những bó đuốc, chứ bọn họ cũng đã nhẫn nhịn vất vả lắm rồi.
Thay vào những bó đuốc tỏa ra làn khói màu vàng đó, người của bộ lạc bắt đầu thắp lên những bó đuốc bình thường, khiến cho không gian khu vực tế đàn này sáng bừng hẳn lên.
Đám người Lý Dương cũng thả đám hung thú trên vai xuống, sắp xếp chúng thành một hàng phía trước tế đàn. Bọn họ định trực tiếp hiến tế ngay bây giờ, nhân lúc đám sói này còn bất tỉnh xử lý luôn, tránh cho có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Vả lại, tổ linh cũng có vẻ đã không chờ đợi được. Từ khi bọn họ mang lũ hung thú này tới gần tế đàn, tổ linh đã như là thức tỉnh, không ngừng nhảy nhót. Chờ bọn họ xếp đám hung thú xuống trước tế đàn, tổ linh đã tự động thức tỉnh, bùng cháy lên mà không cần tế sư phải thực hiện nghi lễ đánh thức như bình thường.
Nhìn thấy như vậy, tế sư vội vàng để mọi người vào vị trí, cũng không thể để tổ linh chờ lâu được.
Tế sư nhanh chóng tiến hành nghi lễ, lần này cũng khác với bình thường nghi lễ, bởi vì cũng không phải là hiến tế thú huyết.
Chỉ thấy, từ trong ngọn lửa trên tế đàn, đừng điều hoả tiến nhỏ như sợi tóc bay ra, chui vào mi tâm của từng đầu thanh lang, tổng cộng năm mươi hai đầu, một đầu mãnh thú cấp bị Lý Dương bắn tên vào bụng đã bị chết.
Chỉ một thoáng, những hoả tiến này liền rút trở về, ngọn lửa trên tế đàn cũng chợt bừng cháy lên, nó không ngừng nhảy nhót như là đang vui sướng.
Về phần đám thanh lang, chúng vẫn như trước đó, hoàn toàn không có chút thay đổi nào. Chỉ là bây giờ chúng cũng đều đã chết, chết một cách vô thanh vô thức, thú hồn đều đã bị tổ linh thôn phệ sạch sẽ.
Mặc dù tổ linh đã hưởng dụng xong tế phẩm, nhưng đám người tộc trưởng vẫn còn tiếp tục quỳ ở đó chứ chưa chịu đứng lên, ánh mắt bọn hắn cũng đều nhìn lên ngọn lửa trên tế đàn như đang trông chờ điều gì. Nhìn thấy ngọn lửa nhảy nhót, tim bọn họ cũng hồi hộp nhảy nhót theo.
Chờ ngọn lửa bình tĩnh trở lại, bắt đầu có những điểm sáng từ trong ngọn lửa bay ra. Những điểm sáng màu vàng này hướng về đám người đang quỳ gối dưới tế đàn bay tới.
Đây chính là điều đám người tộc trưởng nãy giờ mong đợi, thế là bọn họ vội vàng bái tạ:
" Tạ ơn tổ tiên ban phúc!
Tạ ơn tổ tiên ban phúc!"
Lần này có lẽ tổ linh rất hài lòng với tế phẩm, vậy nên số lượng điểm sáng so với lần trước nhiều hơn khá nhiều.
Nhưng cũng vẫn như lần trước, số lượng điểm sáng rơi vào mỗi người cũng có một chút khác biệt, Lý Dương vẫn nhận được tương đối nhiều ưu ái của tổ linh.
Lần trước nhận được ban phúc, Lý Dương đã nhận thấy được lợi ích trực tiếp mà nó mang lại, đó chính là tốc độ luyện hóa năng lượng tăng lên không ít. Vậy nên bây giờ lại được ban phúc, Lý Dương lại càng thêm vui mừng.
Từng điểm sáng chui vào mi tâm của hắn, như là hư ảnh trực tiếp biến mất. Bên trong thế giới tinh thần của hắn, những điểm sáng đó lại đột ngột xuất hiện, sau đó tụ hợp lại vào trong hạt giống linh hoả.
Đột nhiên, hạt giống linh hoả cũng bùng cháy lên, như là cảnh tổ linh thức tỉnh, hoặc như là được đổ thêm dầu vào. Nhưng thực ra đây cũng không phải là hạt giống thức tỉnh, chỉ là đột ngột nhận được không ít dưỡng chất khiến nó đột ngột tăng trưởng mà thôi. So với ban đầu, nó đã lớn ra gấp đôi, thậm chí so với gấp đôi còn nhiều hơn một chút.
Từ trong hạt giống hoả diễm cũng bắt đầu phóng xuất ra từng sóng năng lượng, lan tỏa ra khắp thân thể Lý Dương.
Khác với bình thường sau khi luyện hóa năng lượng, hạt giống phóng xuất ra những sóng năng lượng kia. Những sóng năng lượng lần này là tập hợp của vô số các điểm sáng, chúng càng nhỏ hơn những điểm sáng mà tổ linh ban phúc vô số lần. Chúng có màu vàng kim, lấp lánh như là những hạt vàng siêu nhỏ.
Những điểm sáng nhỏ này lan tỏa ra khắp cơ thể của Lý Dương, hoà nhập vào gân cốt, bắp thịt của hắn. Lý Dương cảm giác như là, gân cốt bắp thịt của hắn cũng bắt đầu phát ra ánh kim như vậy.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là ảo giác của hắn. Nhưng dù cho không thực sự có phát ra ánh kim, nhưng rõ ràng thể chất của Lý Dương đã tăng lên đáng kể.
Những người khác cũng không kém bao nhiêu, thế là bọn họ vội vàng vái tạ tổ linh. Mà tổ linh sau khi phóng xuất hết điểm sáng thì cũng bắt đầu co rút lại, trở lại trạng thái ngọn lửa nhỏ như bình thường.
Nhưng rõ ràng, lần này tổ linh tăng trưởng vượt lên trên tất cả những lần hiến tế trước. Thế mới thấy tế phẩm sống mang lại cho tổ linh chỗ tốt cỡ nào.
Đám người tộc trưởng cảm thấy, có hoàng yên thảo, tương lai bọn họ hẳn là còn có thể bắt sống được hung thú mang về. Thế nên, ai cũng tươi vui đứng dậy, hồ hởi trò chuyện với nhau.
Tế sư đến bên cạnh Lý Dương, quan tâm hỏi:
" A Dương a, ngươi như thế nào rồi?"
Lý Dương cũng không biết phải miêu tả như thế nào tình trạng bây giờ của mình, vậy nên hắn cũng chỉ có thể đơn giản trả lời tế sư.
" Ta hiện tại cảm thấy rất tốt! Mọi thứ đều tốt!"
Mà nhìn thấy sắc mặt hồng hào của tế sư, Lý Dương cũng không cần phải hỏi tình huống của lão.
Trong khi đó thì tộc trưởng và Lý Chiến đang ganh đua với nhau, bởi vì bây giờ tu vi của Lý Chiến cũng đã đuổi kịp tộc trưởng, điều này làm tộc trưởng cảm thấy rất là cấp bách.
Tộc trưởng hỏi Lý Chiến:
" A Chiến, ngươi nhận được mấy điểm sáng?"
Lý Chiến thấy tộc trưởng dò hỏi vậy thì cũng không hề giấu giếm, trực tiếp trả lời.
" Ta nhận được mười hai điểm sáng. Thế còn ngươi? Tộc trưởng, ngươi nhận được bao nhiêu điểm sáng?"
Tộc trưởng nghe thấy số lượng điểm sáng Lý Chiến nhận được thì cười to, đầy tự hào khoe ra số điểm sáng của mình.
" Ha ha ha!!!Ta nhận được mười ba điểm sáng, nhiều hơn ngươi một điểm sáng!!!"
Nhìn tộc trưởng như vậy đắc ý, Lý Chiến cảm thấy không làm cho ông ta bẽ mặt một chút, thì không thể thoải mái. Thế là Lý Chiến liền mỉm cười nói:
" Ha ha, đúng là nhiều hơn ta một điểm sáng, có lẽ là tổ linh muốn cho ngươi cố gắng lên một chút. Chứ tu vi của ta cũng đã đuổi kịp ngươi, không cố gắng lên thì chẳng mấy chốc chức vụ tộc trưởng của ngươi sẽ phải nhường lại cho ta."
Tộc trưởng nghe thấy vậy thì mặt tối đen, chống chế nói:
" Ngươi còn không phải tốt số gặp được a Dương, sớm biết như vậy, đầu năm ta đã kiên quyết để a Dương ra nhập đội săn của chúng ta."
Nghe thấy lời của tộc trưởng, Lý Chiến cũng không tức giận, ngược lại cười đầy tự hào.
" Ha ha ha!!! Như thế nào? Ghen tị à? Ai bảo a Dương hắn họ Lý, là con cháu họ Lý chúng ta!!! Ha ha ha ha!!!"
Tế sư nhìn hai bọn họ ganh đua nhau, mà không khỏi lắc đầu.
" Hừ! Bao nhiêu tuổi rồi mà còn như là trẻ con vậy!!!!
Lý Dương nhìn tình cảnh này thì chỉ cảm thấy thú vị. Trong khi đó, những người khác thì lại rất ghen tị, họ cũng muốn có thể ganh đua như hai người này nha.
Những đồ đằng chiến sĩ không cùng ra ngoài lần này thì rất là tiếc nuối, nếu như có thể cùng đi, bây giờ bọn họ cũng sẽ nhận được ban phúc như người của bốn đội kia.
Nhất là mấy ông đội trưởng, lập tức tiến lại gần tộc trưởng và Lý Chiến, ngỏ ý lần sau mà còn có chuyện tốt như vậy, thì nhất định phải để bọn họ theo cùng.
Tộc trưởng thấy mọi người vây quanh mình như vậy thì vui vẻ không được, liên tục đồng ý.
Vô tình, ánh mắt của tộc trưởng lướt qua đám con mồi, chợt tộc trưởng cảm thấy, tiêu hóa hết đám con mồi này, chỉ sợ cũng đã tới cuối thu. Đây cũng là thời điểm bộ lạc tổ chức thu săn.
Thu săn chính là hoạt động săn bắn tập thể của bộ lạc, khi đó sẽ có khoảng một nửa số đội săn của bộ lạc, cùng nhau đi săn để chuẩn bị tích trữ con mồi cho mùa đông. Và quan trọng nhất đó là chuẩn bị tế phẩm để cho dịp đại tế đầu năm sau.
Thế là, tộc trưởng cười càng vui vẻ hứa hẹn với những đội trưởng này.
" Ha ha ha!!! Chỉ sợ lần tiếp theo ra ngoài cũng chính là thời điểm tổ chức thu săn. Như vậy lần này thu săn cho đội của các ngươi vào danh sách tham gia như thế nào đây?"
Mấy vị đội trưởng này nghe vậy thì quay ra nhìn nhau. Như bình thường những năm trước, thu săn cũng không phải rất được mọi người chào đón. Nguyên nhân chủ yếu là vì độ nguy hiểm của nó, mỗi lần tổ chức thu săn cũng ít nhiều gặp thiệt hại.
Nhưng mấy vị này lại cảm thấy, thu săn năm nay có lẽ sẽ khác với mọi năm, vậy nên bọn họ lập tức quay ra đồng ý với tộc trưởng.
Tộc trưởng thấy thế vui vẻ quay sang Lý Chiến cười hỏi.
" A Chiến, ngươi cảm thấy lần này tổ chức thu săn, có cần mang thêm người hay không?"
Lý Chiến mặc dù trước đó còn cùng tộc trưởng hơn thua, nhưng thu săn chính là chuyện chính sự, ông ta cũng tỏ ra rất nghiêm túc suy nghĩ.
Sau một hồi thì Lý Chiến trả lời.
" Ta nghĩ là nên tăng thêm người, nhưng chỉ nên thêm một hoặc hai đội so với những năm trước thôi, dù sao việc bảo vệ người trong bộ lạc cũng rất quan trọng. Mùa này hung thú lại càng thêm hung mãnh, lỡ như có hung thú phát điên, xông vào khu vực gần bộ lạc thì nguy hiểm. Không có người canh giữ, tộc nhân bình thường ra ngoài thu hoạch đồ ăn sẽ không an toàn."
Tộc trưởng cũng cảm thấy như vậy, thế là gật đầu đồng ý, sau đó lại nói với Lý Chiến.
" Vậy lần này ngươi với ta cùng dẫn đội chứ?"
Tộc trưởng đề nghị như vậy một phần là vì tu vi của Lý Chiến cũng đã ngang bằng ông ta, một phần đương nhiên là vì Lý Dương. Không thấy có Lý Dương, a Chiến tên kia năm nay tu vi đột nhiên tăng mạnh sao?
Lý Chiến nghe vậy thì lập tức gật đầu đồng ý, thu săn chính là đại sự của bộ lạc, ông ta không có lý do gì để từ chối.
...
Cách chương.