Chương 72: Hun sói.

Chờ tộc trưởng mang hoàng yên thảo trở về, Lý Dương để họ mang chúng đi phơi. Sau đó hắn nói với tộc trưởng:

" Chờ phơi khô hoàng yên thảo, chúng ta sẽ tới hạp cốc đó một chuyến, khả năng tộc trưởng ngươi phải bảo thêm hai đội săn nữa cho chắc chắn, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra."

Tộc trưởng cảm thấy cũng đúng, thế là đi bảo người, cũng may lúc nào cũng có một ít đội săn chờ ở trong bộ lạc.

Lý Dương thì trở về xem mấy người phụ nữ chế tạo khẩu trang như thế nào rồi. Nhìn thấy bọn họ cũng đã làm được không ít, chất lượng còn không tệ, ít nhất là chân tay của hắn là không làm được như này.

Thời tiết này cỏ phơi khô rất nhanh, chỉ qua một ngày, đống cỏ đã có thể đốt được. Mà khẩu trang cũng đã làm được rất nhiều, thừa đủ cho đám người bọn họ sử dụng. Thế là, Lý Dương quyết định ngày hôm sau liền lên đường đi tới hạp cốc.

Sáng sớm hôm sau, mọi người tập hợp đông đủ, ngoại trừ đội của Lý Dương và đội của tộc trưởng, còn có thêm đội của chi mạch họ Hoàng, đội trưởng tên là Hoàng Đại Thành, và một đội nữa của chi mạch họ Vũ, đội trưởng tên là Vũ Minh, tất cả tổng cộng bẩy mươi hai người.

Vật dụng cũng đã chuẩn bị đầy đủ, hoàng yên thảo đã khô được buộc lại thành từng bó nhỏ, phân cho mỗi người mang theo. Khẩu trang cũng được Lý Dương phân phát cho tất cả mọi người, cũng giải thích cho bọn họ công dụng.

Mọi thứ đều ổn thỏa thì đoàn người bắt đầu xuất phát. Lần này cũng không cần phong thú như mọi khi, nhưng bọn hắn vẫn phải đi qua tuyến đường cổ thụ lâm, không vì gì khác, cũng chỉ là vì nó an toàn.

Mọi người cũng không trực tiếp đi tới vị trí hạp cốc, mà dừng lại ở trong cổ thụ lâm, rồi cử người tiến lên thăm dò. Chứ nếu cứ như vậy cả đoàn người đâm đầu tới, lỡ như vừa vặn chạm trán đàn sói, cho dù bọn họ có vẻ đông người hơn một chút, nhưng chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít.

Người được cử đi thăm dò chính là Lý Tĩnh, bởi vì ông ấy không chỉ biết rõ tình huống của hạp cốc, mà còn có sở trường về thăm dò, theo dõi con mồi. Đã thế, Lý Tĩnh cũng vừa mới đột phá tới tôi thể bẩy tầng, trong bộ lạc cũng được tính là cao thủ.

Đi tới bên cạnh hạp cốc, Lý Tĩnh cũng không theo cửa hạp cốc chui vào, mà chọn một vách núi ở cạnh đó trèo lên. Vách núi này tương đối cao và hiểm trở, trèo lên lưng chừng là đủ để nhìn thấy tình huống ở trong cốc. Đồng thời, nếu như bị đàn sói phát hiện, ông ta cũng sẽ không sợ bị đàn sói công kích, bởi vì đàn sói chắc chắn là không leo lên vách núi này được.

Chỉ là, khi ông ta đã leo lên vách núi, lại phát hiện bên trong hạp cốc cũng không có con hung thú nào cả. Lý Tĩnh suy nghĩ, không lẽ là đàn thanh lang đã bỏ đi.

Nhưng ông ta lại lập tức lắc đầu, hẳn là không thể nào may mắn như vậy được, có lẽ là đám sói này ra ngoài kiếm ăn thôi, vậy cũng hết sức bình thường, thức ăn cũng không thể nào tự tìm đến cửa được, mà có tự tìm đến thì cũng như ông ta như vậy, không đủ để làm một đàn sói mấy chục con thỏa mãn được.

Thế là ông ta quyết định, tìm một bụi cây trên vách núi này, ẩn nấp vào đó rồi chờ đợi. Trong khi ông ta rất có kiên nhẫn chờ đợi, đoàn người ở trong cổ thụ lâm lại sốt ruột không thôi, bởi vì mãi vẫn không thấy được Lý Tĩnh quay trở lại.

Thậm chí còn có người cảm thấy, Lý Tĩnh có thể đã xảy ra chuyện, nên muốn để người khác đi tìm hiểu tình hình. Đương nhiên, những người có suy nghĩ như vậy cũng đều là người trong đội săn khác.

Chứ người trong đội của họ Lý, thì đều tin tưởng Lý Tĩnh, với kinh nghiệm của ông ta là không thể nào sẽ xảy ra chuyện, có lẽ là ông ấy vẫn còn đang theo dõi tình hình, chờ thời cơ thích hợp thì sẽ quay lại báo tin.

Mà Lý Tĩnh lúc này cũng đã bắt đầu sốt ruột, bởi vì sau hồi lâu chờ đợi, cuối cùng ông ta cũng phát hiện đàn sói quay trở về.

Đúng như tộc trưởng đã nói, đàn sói này có hơn năm mươi con, tổng cộng là năm mươi ba con sói. Trong đó có mười tám đầu là man thú cấp, cộng thêm với sói đầu đàn sắp sửa đột phá hung thú cấp thì là mười chín đầu. Còn lại đương nhiên là mãnh thú cấp.

Những tưởng đám sói này ăn no trở về thì sẽ bắt đầu nghỉ ngơi. Chỉ là Lý Tĩnh không có ngờ tới là, sau khi trở về chúng không những không nghỉ ngơi mà còn bắt đầu hoạt động mạnh.

Còn hoạt động gì, thì đương nhiên là hoạt động duy trì nòi giống rồi. Ban đầu Lý Tĩnh còn tưởng sẽ rất nhanh, nhưng sau đó lại phát hiện không nhanh như là ông ta nghĩ.

Chủ yếu vẫn là do con sói đầu đàn, nó là đầu sói mạnh nhất trong đàn, cái này đúng là không phải hư danh, ngày ngự mười nữ là chuyện bình thường. Nói thế hẳn là không chuẩn xác, hẳn là phải nói là ngày ngự mười đầu mẫu lang mới đúng.

Cứ như thế này, bảo sao thanh lang loại hung thú này, số lượng bầy đàn to lớn, không to lớn cũng khó a.

Chờ mãi, đám sói này mới làm xong chuyện đại sự, cuối cùng chúng cũng bắt đầu nghỉ ngơi. Thấy thế, Lý Tĩnh rón rén bò xuống dưới vách núi, mặc dù vị trí này còn cách chỗ đàn sói nghỉ ngơi tương đối xa, nhưng cũng không thể chủ quan được.

Xuống tới chân núi, Lý Tĩnh lập tức chạy trở lại cổ thụ lâm báo tin. Lý Dương cũng lập tức dẫn người đi tới hạp cốc, nhưng cũng chỉ dẫn theo một nửa số người mà thôi, còn lại đều để họ tiếp tục chờ đợi ở trong cổ thụ lâm.

Quá nhiều người cũng không phải là chuyện tốt, mang đi nhiều người như vậy cũng chỉ là đề phòng tình huống ngoài ý muốn mà thôi. Chứ quá nhiều người lại gần hạp cốc, rất dễ khiến cho đàn sói phát hiện.

Mà cho dù một nửa người đi cùng, Lý Dương cũng để không ít người ở lại dọc đường để tiện báo tin trở về. Mặc dù khoảng cách giữa cổ thụ lâm và cái hạp cốc đó cũng không xa, nhưng thời gian gấp gáp, chạy qua chạy lại cũng sẽ rất phiền phức.

Đi tới hạp cốc, Lý Dương lựa chọn đến bên cửa ở đầu hướng gió, như vậy khi đốt hoàng yên thảo, khói mới có thể bay vào trong hạp cốc.

Trước tiên, Lý Dương để mọi người chất đống hoàng yên thảo ở trước cửa hạp cốc, nhưng cũng chỉ là một phần mà thôi, không phải tất cả.

Sau đó, hắn cùng Lý Tĩnh leo lên vách núi, hắn muốn xem xét tình hình bầy sói như thế nào. Lên tới lưng chừng núi, Lý Dương đã có thể nhìn thấy vị trí đàn sói. Bọn chúng đúng là đã nghỉ ngơi, loại thanh lang này cũng không giống như những loài sói khác thích ở trong hang, bọn chúng càng thích nghỉ ngơi ở vị trí thoáng gió.

Chỉ là, mặc dù đàn sói đã nghỉ ngơi, nhưng vẫn có một vài đầu sói đang làm nhiệm vụ canh gác. Lý Dương cảm thấy, đó cũng không phải là vấn đề gì lớn, miễn là con sói đầu đàn cũng đã nghỉ ngơi là được.

Thế là, Lý Dương để Lý Tĩnh tiếp tục ở trên vách đá theo dõi tình hình, còn hắn đi xuống dưới chỉ đạo mọi người đốt lửa hun sói.

Trước tiên, Lý Dương để mọi người đều đổ nước vào khẩu trang cho ngấm nước, rồi đeo khẩu trang lên để che miệng mũi.

Sau đó Lý Dương mới để bọn họ đốt đống hoàng yên thảo, hắn cũng để mọi người thêm một chút lá tươi lên trên, để có thể tạo ra càng nhiều khói.

Địa hình cái hạp cốc này đúng là hút gió, không ngừng có cơn gió thổi vào trong hạp cốc. Thế là sau khi đốt hoàng yên thảo, từng luồng khói màu vàng nhạt theo gió từ cửa hạp cốc thổi vào bên trong.

Đám sói này mặc dù khướu giác nhạy bén, nhưng chúng càng nhạy bén hơn với mùi con mồi và mùi máu tươi, còn mùi khói loại này sợ rằng chúng còn chưa ngửi thấy bao giờ.

Vậy nên khi khói của hoàng yên thảo bay vào trong cốc, nó cũng chỉ khiến cho mấy con sói đang canh gác nhảy nhảy mũi, sau đó nghi hoặc nhìn xung quanh. Chúng không hiểu vì sao hôm nay gió lại có chút mùi kỳ quái, nhưng cũng không biết thứ mùi này là mùi gì.

Bên ngoài, Lý Dương để mọi người tiếp tục bỏ thêm hoàng yên thảo vào đống lửa, để duy trì cho khói không ngừng bay vào trong cốc.

Bên trong cốc, mấy con thanh lang canh gác sau một hồi hít phải khói hoàng yên thảo thì đầu óc bắt đầu choáng váng. Chúng cũng không hiểu là có chuyện gì xảy ra, chỉ theo bản năng lắc nhẹ đầu cho cảm giác này bớt đi.

Nhưng làm sao sẽ có hiệu quả, theo thời gian, chúng hít vào ngày càng nhiều khói hoàng yên thảo, cảm giác choáng váng đầu óc lại ngày càng tăng lên. Hành động lắc đầu làm chân chúng đứng không vững, cứ liêu xiêu như là chúng đang say rượu, nhảy múa.

Đến lúc này, chúng cũng đã nhận ra mình xảy ra vấn đề, vậy nên cố gắng kêu lên để cảnh báo cho đồng loại. Chỉ là thân thể chúng cũng không còn nghe theo sự điều khiển của ý chí nữa, âm thanh chúng tạo ra hết sức kỳ quái, nghe như là tiếng rên rỉ.

Cũng may là sói đầu đàn rất là cảnh giác, vậy nên nó đã bị âm thanh của mấy con sói canh gác đánh thức. Nhưng sói đầu đàn cũng đã hít vào số lượng khói không ít hơn những con khác. Vậy nên đầu óc của nó cũng đang rất choáng váng, thế là nó cũng gia nhập cùng với mấy đầu sói canh gác, bắt đầu không ngừng lắc đầu.

Đợi thêm một hồi, đầu óc bọn chúng đã choáng váng tới mức không thể nhận biết được đâu là trời đâu là đất nữa, chúng trực tiếp thì lăn quay ra đất.

Cũng chỉ có sói đầu đàn chống chịu lâu hơn một chút, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi. Cuối cùng nó cũng phải nằm xuống giống như những con sói canh gác kia.

Về phần những con sói đang ngủ, vậy thì càng không phải nói, ngay cả cơ hội tỉnh dậy cũng không có. Chuyện này cũng chỉ trách bọn chúng không có hiểu biết, nên không có chút cảnh giác nào với những thứ phi tự nhiên như là khói.

Nhìn thấy ngay cả sói đầu đàn cũng đã đổ xuống, Lý Chiến lập tức thông báo cho đám người bên dưới, ông ta cũng nhanh chóng leo xuống khỏi vách núi.

Cho chắc chắn, Lý Dương để cho mọi người tiếp tục hun khói thêm một chút nữa, đồng thời cũng để người truyền tin cho những người đang chờ trong cổ thụ lâm, để bọn họ nhanh chóng lại đây.

Hắn cũng không nghĩ, mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, đám hung thú này vậy mà không chút nào phản ứng với loại khói này. Thế mà bọn chúng lại cứ như vậy hít vào cho tới khi bất tỉnh, một chút cảnh giác cũng không có. Chỉ sợ bọn chúng cho dù phát hiện ra trong gió có vấn đề, cũng sẽ không biết nín thở để ứng phó.

Những người khác cũng rất là phấn khởi, không lẽ bọn họ lại có thể dễ dàng như vậy, thì thu được đàn thanh lang này. Ai cũng vui vẻ ngóng trông về phía bên trong hạp cốc, chờ có thể thấy tận mắt đám con mồi này là như thế nào nằm yên chờ bọn hắn tới thu hoạch.

Rất nhanh, đám người đợi ở trong cổ thụ lâm đã được gọi tới, thế là bọn họ quyết định tiến vào trong cốc.

Mặc dù biết được đàn sói đã bị trúng độc bất tỉnh, nhưng mọi người cũng không dám chủ quan, ai cũng vũ khí trong tay, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Tộc trưởng và Lý Chiến dẫn đầu mọi người bước vào trong cốc. Trái ngược với thái độ cẩn thận của mọi người, tốc độ tiến vào cốc của họ lại rất nhanh. Bởi vì đàn sói mặc dù bị trúng độc, nhưng chúng còn chưa có chết, mà chỉ bị bất tỉnh thôi. Thời gian bất tỉnh cũng chỉ có hạn, rồi chúng sẽ lại tỉnh táo trở lại, không nhanh chóng xử lý chúng, chờ chúng tỉnh lại thì đâu là kẻ đi săn, đâu lại là con mồi còn chưa chắc đâu.

Mọi người cũng nhanh chóng thì nhìn thấy được cảnh đàn thanh lang nằm ngổn ngang ở giữa hạp cốc. Bọn chúng đúng là đều đã bất tỉnh, cho dù bọn họ đi vào trong cốc cũng không có phản ứng gì.

Trong lòng mọi người đều đang rất rạo rực, nhưng vẫn cố kìm nén. Cách vị trí đàn sói một khoảng cách thì Lý Dương ra hiệu cho mọi người dừng lại. Cẩn thận một chút vẫn hơn, trước tiên cần thăm dò một chút, tránh mắc phải sai lầm lớn. Chẳng may gặp trường hợp như huyền thủy mãng lần trước, đám sói này cũng chỉ đang giả vờ thì cả đoàn người đều xong đời.

Thế là Lý Dương giương cung nhắm vào bụng một con sói rồi bắn tên. Mũi tên " phốc" một tiếng, trực tiếp thì cắm ngập vào bụng đầu mãnh thú cấp thanh lang, nhưng con sói đó vẫn không hề có phản ứng gì. Máu cũng bắt đầu không ngừng chảy ra theo đuôi mũi tên.

Mặc dù như vậy, Lý Dương vẫn chưa có yên tâm, hắn lại lấy ra một mũi tên nữa, nhắm vào một đầu man thú cấp thanh lang. Lần này mũi tên cũng chỉ cắm một đoạn vào phần bụng con sói, nhưng vẫn như đầu mãnh thú cấp thanh lang, đầu man thú cấp này cũng không hề có một chút động tĩnh.

Lần này thì chắc chắn rồi, Lý Dương hô mọi người lao lên nhanh chóng kết liễu đám thanh lang này.

Chỉ là lại bị tộc trưởng ngăn cản, điều này khiến cho mọi người hết sức nghi hoặc, không lẽ tộc trưởng phát hiện ra điều gì.

Tộc trưởng cũng không mất thời gian, lập tức nói ra Lý do ngăn cản mọi người.

" Vẫn là đừng giết chết chúng, thay vì giết chết sau đó trở về hiến tế thú huyết, thì hiến tế sống sẽ càng tốt hơn."

Nghe tộc trưởng nói vậy, mọi người mới chợt nhớ ra, đúng là tổ linh càng ưa thích hiến tế sống. Cũng không phải như lúc đại tế như vậy, tổ linh sẽ nuốt hết cả thân thể con mồi. Bình thường nếu hiến tế sống, tổ linh sẽ chỉ cắn nuốt linh hồn của con thú, nó đối với tổ linh có ích rất lớn.

Chỉ là bình thường bọn họ đi săn cũng rất khó có thể bắt sống hung thú, cho dù có thể bắt sống con mồi, vận chuyển con mồi sống trở về cũng hết sức khó khăn. Cũng chỉ có lúc chuẩn bị tế phẩm cho đại tế, mọi người mới bắt buộc phải mạo hiểm bắt con mồi sống trở về. Nhưng loại hung thú kia vận chuyển cũng an toàn hơn một chút, không giống như những loại hung thú khác.

Mà bây giờ, đám thanh lang này đã đều bất tỉnh rồi, cũng không lo bọn chúng sẽ công kích bọn họ, hoặc là tạo ra động tĩnh thu hút những hung thú khác tới.

Chỉ là Lý Chiến vẫn cảm thấy không ổn, thế nên liền lên tiếng phản đối.

" Đám thanh lang này cũng chỉ là tạm thời bất tỉnh mà thôi, bây giờ không nhân lúc chúng còn chưa tỉnh lại giết đi, chỉ sợ khi chúng tỉnh lại thì sẽ rất nguy hiểm."

Lý Dương thấy vậy thì tỏ ra không vấn đề gì, phất phất tay, nói:

" Không có chuyện gì, bọn chúng không tỉnh lại được. Bây giờ mọi người trói chặt chúng lại, sau đó vận chuyển chúng trở về. Chỉ cần dùng hoàng yên thảo chế tạo mấy bó đuốc, trên đường đi cho đám sói này bổ sung một chút không khí trong lành, chúng thì đừng mong tỉnh lại."

Mọi người vốn dĩ còn đang lo nghĩ, nghe Lý Dương nói như vậy, trong mắt mọi người chợt sáng lên. Ý kiến hay, nếu như sớm biết có thể làm như vậy, thì trước đây rất nhiều lần họ cũng đã có cơ hội bắt sống hung thú trở về. Nhất là cuối năm đi săn chuẩn bị cho năm sau đại tế, bọn họ cũng sẽ đỡ vất vả rất nhiều.

...

Cách chương.