Sau khi bàn tính xong chuyện tổ chức thu săn, mọi người cũng không quên phân chia con mồi. Vì là lần này số lượng con mồi rất nhiều, lại vừa đạt được tổ tiên ban phúc, tộc trưởng và Lý Chiến quyết định, chia sẻ một ít con mồi cho những đội săn khác.
Thế là đám người vui vẻ cùng nhau mổ xẻ con mồi. Đầu tiên là lấy máu, có lẽ lúc hiến tế, tổ linh cũng đã lấy đi một phần máu huyết, vậy nên sau khi lấy máu, lượng máu huyết thu được cũng không phải rất nhiều so với số lượng con mồi như này. Nhưng vậy cũng đã dư thừa cho bọn hắn sử dụng rồi.
Tiếp theo là tìm kiếm bảo tài, đám thanh lang này bảo tài lại là một đốt xương sống nằm ở phần cổ. Chỉ tiếc cũng không có một kiện chân chính bảo tài nào. Sói đầu đàn mặc dù đã chuẩn bị đột phá tới hung thú cấp, nhưng cũng chưa có thức tỉnh thiên phú thần thông, vậy nên nó cũng chưa có chân chính bảo tài.
Thế là bọn họ cũng chỉ thu được tổng cộng mười hai kiện nửa bước bảo tài mà thôi. Còn có bẩy đầu man thú có lẽ là mới đột phá chưa lâu, ngay cả nửa bước bảo tài cũng chưa thể hình thành.
Những kiện nửa bước bảo tài này ngoại trừ hai kiện đưa cho Hoàng Đại Thành và Vũ Minh, còn lại đều ưu tiên phân phối cho những người lần trước chưa nhận được bảo tài trong hai đội đi săn của họ Lý và họ Vân.
Trong đó đội săn chi mạch họ Vân cơ bản là chưa có ai được, số lượng rất nhiều. Vậy nên bốc thăm để quyết định ra người may mắn đương nhiên là điều tất yếu.
Kết quả cuối cùng, bên phía đội săn của chi mạch họ Lý cũng chỉ có hai người là may mắn nhận được bảo tài, một người trong số đó là con trai Lý Húc, Lý Chính, còn một người nữa tên là Lý Đằng.
Tám kiện nửa bước bảo tài khác cũng đều rơi vào tay người trong đội săn của chi mạch họ Vân, trong đó con trai của tộc trưởng Vân Vũ cũng nhận được một kiện.
Điều này làm cho tộc trưởng càng thêm vui mừng, quay sang khiêu khích Lý Chiến.
Lý Chiến thấy vậy cười khinh thường, trực tiếp nói với tộc trưởng.
" Ngươi nhìn bên đội của ta trang bị như thế nào, mà còn không biết xấu hổ khiêu khích."
Tộc trưởng nhìn sang đội ngũ đi săn của chi mạch họ Lý, gần như tất cả đều đã có nửa bước bảo khí trong tay. Không chỉ vậy, trang phục cũng đều là dùng da lông của man thú đỉnh, thậm chí là hung thú cấp để làm.
Trong khi đó, đội săn của ông ta vốn dĩ là đội săn mạnh nhất trong bộ lạc, trang bị lại còn kém hơn một chút, đây là còn phải dựa vào hai lần ra ngoài đi săn cùng bọn người Lý Chiến. Sắc mặt tộc trưởng chợt đen thui xuống, ông ta cũng không còn mặt mũi nào mà tiếp tục khiêu khích Lý Chiến nữa.
Còn lại chính là phân chia huyết nhục, tổng cộng năm mươi ba đầu thanh lang, trong đó mười chín đầu là man thú cấp, ba mươi tư đầu là mãnh thú cấp.
Bọn họ quyết định bỏ ra mười bốn đầu mãnh thú cấp phân cho những đội săn khác, mỗi đội một đầu.
Còn lại con mồi sẽ theo công lao phân phối, trong đó hai đội săn chi mạch họ Lý và chi mạch họ Vân sẽ nhận được phần nhiều.
Trong khi đó hai đội săn của chi mạch họ Hoàng và chi mạch họ Vũ, vì là đi theo hỗ trợ nên chấp nhận được chia ít hơn một chút.
Dù sao bọn họ coi như là nhặt cái tiện nghi, căn bản cũng không phải bỏ ra bao nhiêu công sức, thì đã có thể thu được lợi ích to lớn như vậy. Này là vì may mắn mà tộc trưởng gọi theo bọn họ, chứ nếu như không gọi bọn họ, thay vào đó gọi đội khác thì bọn họ cũng chỉ nhận được một đầu mãnh thú cấp mà thôi.
Trong bộ lạc vẫn luôn là như vậy, bỏ công thì được chia phần, bỏ công nhiều thì được chia nhiều, bỏ công ít thì được chia ít.
Lần này coi như đội của tộc trưởng phát hiện con mồi, hoàng yên thảo lại là do đội của tộc trưởng tìm thấy.
Trong khi đó, kế sách để có thể dễ dàng thu hoạch được đàn thanh lang này là do Lý Dương nghĩ ra, bãi săn cũng là của đội săn chi mạch họ Lý.
Về tình về lý, hai đội săn này chiếm phần lớn cũng không ai có thể nói gì. Vậy nên hai đội săn của chi mạch họ Hoàng và chi mạch họ Vũ cũng cam nguyện được chia ít hơn hai đội săn kia.
Đó cũng chỉ là thú thịt, chứ thú huyết thì vẫn như trước, ai muốn lấy bao nhiêu thì lấy, căn bản mọi người đều có phần. Cái này thì không lo thiếu, chỉ sợ lãng phí mà thôi.
Phân chia xong thì không sai biệt lắm trời cũng đã sáng, mọi người cũng đã rất mệt mỏi, vậy nên ai về nhà ấy.
Tộc trưởng vốn muốn tổ chức một buổi liên hoan giữa các đồ đằng chiến sĩ, nhưng Lý Dương từ chối, bởi vì hắn còn rất bận, không rảnh để giúp tộc trưởng nấu cơm. Thế là tộc trưởng cũng chỉ đành từ bỏ.
Lý Dương cùng đám tiểu đệ vận chuyển phần được chia của mình trở về, sau đó nhanh chóng cất chúng vào hầm đá để bảo quản.
Mặc dù trời đã sáng, nhưng Lý Dương vẫn quyết định nấu một bữa lót dạ cho bản thân và đám tiểu đệ rồi đi ngủ.
Hắn cũng không quan tâm trời sáng hay tối, cứ phải làm cho bản thân thoải mái cái đã. Đối với hắn mà nói, sống là phải thoải mái, chứ sống mà không thoải mái, vậy dù cho sống càng lâu thì cũng không có ý nghĩa gì.
Bây giờ hắn cũng đã rất mệt mỏi, nghỉ ngơi mới là chuyện trọng yếu, còn tu luyện hay chuyện gì khác, không quá cấp thiết thì chờ sau đó làm cũng được.
Ngày hôm đó đối với Lý Dương mà nói, kết thúc một cách chóng vánh, dù sao thì hắn cũng ngủ tới giữa chiều mới tỉnh dậy, nên cũng chẳng có thời gian để làm được gì.
Kể từ hôm sau, Lý Dương bắt đầu một chuỗi ngày bận rộn. Đương nhiên, thời gian chủ yếu thì hắn vẫn là dùng để tu luyện. Đám vại ủ rượu cũng cần hắn thường xuyên theo dõi, số lượng tương đối nhiều, may là chúng cũng đều ổn, không cần hắn quá bận tâm.
Mùa này chính là mùa thu hoạch, các loại đồ ăn cần tích trữ, Lý Dương cũng cần bỏ thời gian ra, cùng đám tiểu đệ của mình đi thu hoạch.
Thỉnh thoảng, Lý Dương cũng phải đến chỗ lão hắc để rèn luyện kỹ thuật chế tác thạch khí. Hắn cũng tiện thể kiểm tra xem tiến độ lão hắc giúp hắn chế tác bảo khí như thế nào rồi.
Đúng là bảo tài có khác, với điều kiện hiện tại của bọn hắn, việc chế tác chúng thực sự rất tốn công. Đã thế, hình dạng khúc xương này cùng với hình dạng mũi tên thực sự cách biệt có chút lớn, nên việc chế tác càng tốn công sức hơn.
Được cái là, sau khi cắt gọt thì khối bảo tài này cũng không chỉ có thể chế tác được một mũi tên như vậy. Đương nhiên là cũng chỉ có một mũi tên đó là có chứa linh văn, còn những phần khác cho dù có chế tác thành binh khí, mặc dù vẫn tính là bảo khí, nhưng cũng chỉ là thông thường bảo khí mà thôi, chứ sẽ không có thần thông mang theo.
Thế là, Lý Dương để lão hắc dùng một phần dư thừa bị tách ra để làm giúp hắn một con dao hai lưỡi, một lưỡi mài sắc bén để cắt, còn một lưỡi chế tạo thành hình lưỡi cưa.
Lão hắc cảm thấy một con dao như vậy cũng đối với lão rất hữu ích, chủ yếu vẫn là phần lưỡi cưa của nó nên lão cũng đòi tự làm cho mình một con.
Lý Dương đương nhiên sẽ không từ chối, thậm chí còn thiết kế cho lão một bộ công cụ đục đẽo, để lão tự làm. Dù sao kích thước những thứ này cũng đều tương đối nhỏ, với lại chúng cũng sẽ giúp việc chế tác của lão trở nên dễ dàng hơn.
Còn thừa lại thì Lý Dương để lão giúp mình làm mấy cái đầu mũi tên. Cho dù không có được uy năng như mũi tên kia, nhưng những đầu mũi tên này dùng để chế tạo mũi tên, chắc chắn cũng mạnh mẽ vô cùng.
Nửa tháng trôi qua, tu vi của Lý Dương đã tăng tiến rất nhiều, chỉ là còn chưa có đột phá đến tôi thể bẩy tầng.
Về phần ủ rượu, đợt đầu tiên mười lăm vại ủ thử, còn phải cần một chút thời gian nữa mới có kết quả cuối cùng, nhưng hắn cảm thấy hẳn là sẽ thành công, chỉ là không biết hương vị ủ ra sẽ như thế nào mà thôi.
Còn đợt ủ thứ hai thì mới qua được giai đoạn đầu lên men, hắn cũng đã chắt lọc cặn bã và cho ra những vại mới để ủ lâu dài. Nhưng có lẽ là lần này do số lượng hơi nhiều, vậy nên một số vại trong đó đã lên men thất bại.
Chỉ là, điều này cũng không làm cho Lý Dương phiền lòng, ngược lại hắn còn rất vui vẻ. Bởi vì trong số những vại bị thất bại, thì có hai vại tạo thành giấm, đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn, thế là hắn lại có được một loại gia vị mới trong bếp của mình.
Mặc dù cũng có không ít loại trái cây có vị chua, nhưng vị chua của giấm vẫn có khác biệt với vị chua của trái cây. Nhất là trái cây cũng không phải mùa nào cũng có, đặc biệt là mùa đông, vậy nên giấm càng trở nên quan trọng.
Loại giấm trái cây này hương vị không tệ, nó có mùi hương của trái cây và vị chua dịu, chắc chắn là một loại gia vị tốt. Mà có được hai vại giấm này, về sau muốn làm giấm thì chỉ cần giữ lại giấm cái là được.
Đang vui mừng vì có được giấm, Lý Dương lại nhận được tin vui khác từ lão hắc. Hôm nay đám tiểu đệ tiếp tục qua chỗ lão hắc tập luyện chế tác thạch khí, đột nhiên thì a Dũng trở về báo tin, lão hắc đã chế tác hoàn thành bảo khí của hắn, bảo hắn qua đó xem thử.
Lý Dương vốn dĩ đang rất mong chờ đám bảo khí này, thời gian tổ chức thu săn cũng đã rất gần, cho dù đám bảo khí này nhất thời hắn còn chưa thể phát huy ra toàn bộ sức mạnh, nhưng chúng sẽ giúp hắn tăng lên rất nhiều thực lực.
Thế là, Lý Dương nhanh chóng đi tới chỗ lão hắc, hắn còn mang theo cả cây cung của mình, hắn muốn trực tiếp ở chỗ lão hắc kiểm tra xem, sức mạnh của những mũi tên đó như thế nào.
Lão hắc đặt những bảo khí làm cho Lý Dương ở trên bàn, còn mấy món đồ của lão đã được xem như chân bảo cất đi.
Nhìn thấy Lý Dương tới, lão lập tức cười đắc ý nói với Lý Dương.
" Ha ha ha! Tiểu tử, mau tới xem mấy món đồ này như thế nào? Đảm bảo ngươi không có chỗ nào để chê!!!"
Lý Dương nhìn thấy đám mũi tên đặt trên mặt bàn thì nhanh chóng tiến lại gần để xem. Có tổng cộng chín cây mũi tên, trong đó thu hút ánh mắt của Lý Dương nhất chính là mũi tên nằm chính giữa. Mặc dù xét về hình dạng của nó cũng không có gì đặc biệt, chẳng khác gì một mũi tên thông thường, thậm chí còn so với mũi tên bình thường Lý Dương dùng còn ngắn hơn một chút.
Nhưng đây chính là bảo khí mũi tên mà lão hắc mất hơn một tháng giúp hắn làm, toàn thân nó như là mặc ngọc, đầu mũi tên cực kỳ sắc bén, ở giữ thân mũi tên, linh văn như là một đám mây màu đen, hay như là một đóa hoa tử vong ẩn hiện, báo hiệu chỉ cần mũi tên này bay ra, con mồi cũng chỉ có thể cam chịu số phận.
Lý Dương yêu thích cầm lên mũi tên, ảo tưởng về tương lai hắn có thể sử dụng ra thần thông của mũi tên này, mỗi lần bắn ra sẽ như thế nào khiến cho con mồi bất lực nhận lấy cái chết.
Đang ảo tưởng thì lời nói của lão hắc đột nhiên cắt ngang.
" Còn có mấy thứ này đâu, cũng nhìn qua một lượt đi, không lẽ tiểu tử ngươi cũng chỉ lấy có thứ ấy?"
Nghe vậy Lý Dương mới ngó xem những thứ còn lại. Còn có tám cây mũi tên khác, đây cũng đều là phần thừa ra được chế tạo thành đầu mũi tên. Lão hắc cũng chế tác thân mũi tên bằng thạch khí, đồng thời kết hợp lại với những đầu mũi tên đó thành hoàn chỉnh mũi tên.
Với ánh mắt của Lý Dương, thì có thể thấy chất lượng những mũi tên này đều rất tốt. Không nói đến phần đầu mũi tên, chỉ nói đến phần thân mũi tên thì cũng đều là chất lượng cực tốt thạch khí, có lẽ cũng chỉ dưới nửa bước bảo khí một chút mà thôi.
Những mũi tên này thì kích thước càng dài hơn mũi bảo tiễn kia. Chỉ là, mặc dù đầu mũi tên chính là dùng bảo tài chế tạo, nhưng chúng ngay cả nửa bước bảo khí cũng không phải là, bởi vì cho dù sau này đột phá đến uẩn linh cảnh, hắn cũng không thể truyền năng lượng vào trong mũi tên, tăng phúc sức mạnh cho nó, trừ khi hắn dùng bảo tài để chế tác thân mũi tên mới thay vào.
Nhưng cái đấy để nói sau, bây giờ hắn cũng chỉ cần sự sắc bén của những đầu mũi tên này mà thôi.
Bên cạnh còn có một con dao, chính là con dao hắn để lão hắc dùng vật liệu thừa chế tạo. Không giống như những mũi tên kia, cây đao này chính là một kiện bảo khí, toàn thân của nó đều là bảo tài chế tạo mà thành, so với thanh đao của lão hắc chất lượng còn tốt hơn.
Thế là từ giờ hắn cũng không phải đi mượn đao của lão hắc mỗi khi cần rồi, gặp phải mấy cái càng to lớn của thủy quái như trước đó, sử dụng con dao này của hắn còn thuận tiện hơn nhiều.
Yêu thích cầm lên con dao, Lý Dương cảm thấy trọng lượng của nó còn khá chắc tay, kích thước của nó cũng không nhỏ, ước chừng khoảng hai gang tay, cái này hẳn phải gọi là đoản đao thì thích hợp hơn.
Hình dạng chính xác như hắn miêu tả cho lão hắc, lưỡi dao cực kỳ sắc bén. Lý Dương cắt thử vào một khối vật liệu đá, lập tức con dao tạo thành một vết cắt trên khối đá. Không dám nói là như cắt đậu hũ, nhưng cảm giác cũng rất dễ dàng, chỉ sợ cho dù là bình thường thạch khí, chỉ cần va chạm nhẹ cũng sẽ bị làm cho mẻ một góc.
Nhưng dù sao, đây cũng chỉ là đồ phụ kèm theo, món đồ chính Lý Dương cũng chưa có nếm thử uy lực của nó đâu. Thế là Lý Dương lại lấy ra mũi bảo tiễn ngắm nghía, sau đó hắn cầm lấy cung tên, cài mũi bảo tiễn vào cung, hắn muốn bắn thử xem mũi tên này có được tốt như hắn nghĩ.
Nhắm vào vách đá phía xa, Lý Dương kéo kịch tầm mũi tên sau đó thả tay. Mũi tên như là một đạo bóng dáng bay ra, rất là im ắng, ngay cả tiếng xé gió cũng không nghe thấy.
Tốc độ của nó cực nhanh, Lý Dương cảm giác nó nhanh hơn mũi tên bình thường. Không kịp chớp mắt, Lý Dương đã nghe "ẦM" một tiếng, vách đá nổ ra một cái hố, bụi đất mảnh vụn bay tung tóe.
Chờ bụi bặm tan đi, Lý Dương và lão hắc trợn mắt nhìn cái hố đường kính khoảng một mét hiện ra trước mắt mình, uy lực này cũng thật sự không tầm thường, quả nhiên là bảo khí. Đây là còn cứ như vậy bắn, nếu như có thể truyền vào năng lượng, kích hoạt ra thần thông ở trong đó, vậy thì còn mạnh tới mức nào.
Chỉ là, mũi tên đã cắm khá sâu vào trong vách đá, muốn lấy lại mũi tên chỉ sợ sẽ phải đục vách đá ra mới được.
Dùng nước bọt sâu đá khổng lồ, đổ lên vách đá rồi chờ đợi một lúc cho đá mềm ra. Thế là Lý Dương có thể dễ dàng rút ra mũi tên của mình.
Những mũi tên khác Lý Dương cũng không định bắn thử, chỉ cần chúng có được nửa uy lực của mũi bảo tiễn vậy cũng đã đủ rồi.
Thấy Lý Dương lấy xuống mũi tên, lão hắc đắc ý hỏi.
" Như thế nào, có hay không vừa ý của ngươi?"
Lý Dương thấy thế không che dấu được vui vẻ, nhưng vẫn cố ý trêu đùa lão.
" Quả nhiên là bảo tài chế tạo thành mũi tên có khác, uy lực đúng là hơn xa thạch khí..."
Lão hắc nghe vậy thì mặt tối sầm lại, đang định cáu giận thì lại nghe Lý Dương nói tiếp.
"... Cũng may có lão hắc ngươi, mới có thể hoàn mỹ chế tác bảo tài thành mũi tên như thế này, chứ nếu như người khác ta còn sợ sẽ làm hỏng.
Đi, tới nhà ta, ta làm nước sinh tố lạnh cho ngươi uống."
Nghe thấy vậy thì lão hắc cười vui vẻ.
" Ha ha ha!!!Nói vậy còn nghe được!!!"
Đương nhiên là lão cũng không có từ chối món sinh tố lạnh. Mà đám tiểu đệ bị tiếng nổ của mũi tên thu hút tới, nghe thấy sinh tố lạnh cũng bỏ dở công việc, đi theo trở về.
...
Cách chương.