Chương 70: Ủ rượu.

Sau ngày liên hoan đó, Lý Dương bắt đầu quá trình ăn rồi tu luyện. Hẳn là cần một thời gian không ngắn cho quá trình này, Lý Dương cảm thấy cần tìm việc gì làm thêm cho đỡ chán.

Nói vậy cũng không phải bình thường hắn không có việc gì khác để làm, thường thì tu luyện chán hắn sẽ tiếp tục rèn luyện kỹ thuật chế tác thạch khí của mình, tiến triển cũng còn không tệ.

Hoặc cũng có thể hắn sẽ đi câu cá một chút, cũng chỉ là câu cá bình thường chứ không phải đi câu mãnh ngư.

Nói muốn tìm chuyện khác làm, chủ yếu là vì mấy lần ăn tiệc, hắn luôn cảm thấy thiếu một thứ nước thần thánh khiến cho bữa tiệc thêm phần hứng khởi, đó chính là rượu.

Nhân tiện có khoảng thời gian không ngắn phải ở lại trong bộ lạc, Lý Dương định tìm cách chế tạo ra loại thức uống này.

Ở trong truyền thừa của tổ tiên cũng có phương thức ủ chế ra rượu, cơ bản đều là rượu trái cây, nhưng mà nguyên liệu cũng đều là linh quả. Người ở đây cũng không gọi là rượu mà gọi loại nước này là linh tương.

Phương pháp ủ chế cũng rất đơn giản, căn bản chính là ủ trái cây để nó lên men tự nhiên mà thôi, các loại trái cây khác nhau phối chế sẽ cho ra các loại linh tương khác nhau.

Lý Dương cảm thấy đã linh quả có thể ủ chế, vậy thì bình thường quả mọng hẳn là cũng có thể.

Thời tiết bây giờ đã là cuối hạ đầu thu, mặc dù còn chưa phải thời điểm quả dại chín rộ, nhưng cũng đã có không ít loại quả dại bắt đầu chín. Lý Dương định ra ngoài đằng lâm thu hoạch một số loại quả dại, mang về nếm thử ủ chế.

Sau chuỗi ngày mưa liên miên của mùa mưa, bây giờ thời tiết đã chuyển nắng nóng. Bên ngoài mặc dù khắp nơi là cây cối, nhưng trời nắng gay gắt khiến cho nhiệt độ ngoài trời rất cao.

Lý Dương muốn ra ngoài thu hoạch quả dại cần phải bắt đầu từ sớm, chứ càng gần trưa, cảm giác sẽ càng nắng nóng khó chịu. Hắn cũng dắt theo mấy thằng đệ hỗ trợ cho nhanh.

Năm thằng bọn hắn mới sáng sớm đã đi ra ngoài hang động, bây giờ mặt trời còn chưa hiện ra, bầu trời rất là trong xanh, không một gợn mây. Thế giới này bầu trời cao một cách lạ kỳ, cũng xanh một cách lạ kỳ. Không khí ngoài trời lúc này còn rất mát mẻ, dễ chịu. Từng cơn gió nhẹ thổi tới khiến lòng người khoan khoái.

Chỉ là bọn hắn cũng không có thời gian để mà thưởng thức không khí tốt đẹp lúc này. Không nhanh một chút thu thập quả dại, chờ mặt trời lên cao thì bọn hắn có tội chịu, thực sự quá nắng nóng.

Chờ một hai tháng nữa thì muốn tìm trái cây chín rất dễ dàng, có thể nói trong đằng lâm này sẽ khắp nơi là quả dại chín, đương nhiên là trong số đó có rất nhiều loại quả là không ăn được, thậm chí số nhiều là có độc, cần phải có nhận biết thì mới không sợ hái nhầm.

Nhưng dù sao cũng là một hai tháng nữa, còn bây giờ số lượng quả chín vẫn rất thưa thớt, muốn kiếm một ít còn dễ dàng, muốn thu thập nhiều chút thì cần bỏ công sức, thời gian ra mới được.

Cũng may, bọn hắn đối với nơi này còn rất quen thuộc, loại nào quả có thể chín vào lúc này, chúng thường mọc ở nơi đâu, bọn hắn cũng tương đối rõ ràng. Vậy nên, mấy huynh đệ cố gắng một chút, cũng đã có thể kiếm được đủ số lượng mong muốn, trước khi mặt trời lên tới đỉnh đầu.

Mặc dù vậy, trời cũng đã rất nắng nóng, đã thế mặc da thú làm cho bọn hắn càng thêm khó chịu, mồ hôi không ngừng chảy ra.

Bọn hắn nhanh chóng mang theo đống quả mọng trở về trong hang động, nhiệt độ trong này đã mát mẻ hơn rất nhiều.

Bọn hắn thu hoạch được tổng cộng năm loại quả mọng, số lượng mỗi loại cũng không sai biệt lắm. Thực ra, cũng không phải chỉ có năm loại quả này chín, chỉ là những loại khác cũng không quá phù hợp.

Có loại thì số lượng quả chín không nhiều, có loại thì hương vị cũng không được, vậy nên cuối cùng Lý Dương chỉ chọn năm loại quả mọng này.

Những quả này cũng không thể cứ như vậy cho vào ủ chế rượu được, hắn phải sàng lọc một lượt, chỉ giữ lại những quả chất lượng hắn cho là đạt yêu cầu.

Sau khi quả mọng đã được sàng lọc tốt, để quả mọng có thể lên men tự nhiên, Lý Dương không mang chúng đi rửa mà trực tiếp nghiền nát từng loại quả.

Vì là muốn làm thử nghiệm, vậy nên Lý Dương bỏ mỗi loại quả sau khi đã nghiền nát vào ba cái vại chứa. Làm như vậy là vì phương pháp ủ chế rượu trong truyền thừa tỉ lệ thành công cũng không phải rất cao. Nếu như ủ chế trong cùng một vại chứa, chỉ sợ tỉ lệ thất bại là rất lớn.

Đồng thời, Lý Dương cũng muốn dựa theo ký ức mà hắn biết về phương pháp ủ chế rượu ở kiếp trước, bổ sung một chút vào phương pháp ủ chế trong truyền thừa, để xem có thể nâng cao một chút tỉ lệ thành công hay không.

Nếu như theo phương pháp trong truyền thừa, bây giờ hắn sẽ trực tiếp đậy kín vại chứa vào. Nhưng Lý Dương cũng không làm như vậy, hắn cho thêm một chút nước mật đằng vào mỗi vại, sau đó khuấy đều lên.

Nước mật đằng có chứa đường, Lý Dương cảm thấy cho thêm nước mật đằng vào sẽ giúp quá trình lên men thuận lợi hơn.

Sau đó, Lý Dương cũng không đậy kín các vại lại, mà chỉ đậy hờ mà thôi. Làm như vậy một phần là vì có ích cho quá trình lên men, một phần là vì hắn còn phải thường xuyên khuấy đều hỗn hợp trong vại.

Xong xuôi, Lý Dương sắp xếp các vại đó ở trong phòng của hắn, vừa là để tiện cho việc hắn theo dõi tình hình của những cái vại, một phần là vì nhiệt độ và độ thoáng của phòng hắn rất thích hợp để cho quá trình rượu lên men.

Còn lại cũng chỉ là theo dõi quá trình lên men và chờ đợi kết quả, tổng cộng mười lăm cái vại, hắn không tin là mình không thể thành công được vại nào.

Chỉ là quá trình này diễn ra cũng mất không ít thời gian, nếu như có thể thành công, chờ khi tới lúc quả mọng chín rộ, hắn sẽ thu thập thêm quả mọng để ủ chế nhiều một chút.

Thực ra hắn còn biết phương pháp ủ chế rượu từ tinh bột, chỉ là phương pháp này càng khó và càng mất thời gian. Hắn cũng không muốn bỏ ra vô số thời gian chờ đợi, cuối cùng không có được gì.

Mất nửa ngày bận rộn, Lý Dương và đám tiểu đệ đã mệt vã mồ hôi. Nhưng thực ra, mệt mỏi thì ít, chứ nóng nực càng nhiều, vậy nên mới vã mồ hôi.

Nhìn đống quả mọng bị hắn lọc ra, Lý Dương chợt nảy ra một suy nghĩ, trời nóng thế này mà có một cốc sinh tố mát lạnh thì còn gì bằng.

Thế là, Lý Dương nói với đám tiểu đệ:

" Có hay không muốn đại ca đãi các ngươi một món đặc biệt, thưởng thức xong đảm bảo các ngươi sẽ nghiện?"

Nghe thấy ăn, mấy thằng này làm sao có thể từ chối, thế là chúng đồng loạt gật đầu.

Đương nhiên, Lý Dương cũng biết chắc chắn là chúng nó không thể từ chối, vậy nên lập tức sai khiến chúng nó đi chuẩn bị đồ vật cho mình.

" Đã muốn, vậy thì a Sơn, mày đi xuống hầm đá, lấy lên đây một khối nước đá, không cần lấy nguyên khối to, chỉ cần gõ xuống một khối nhỏ bằng đầu người là được.

A Tráng, cầm chỗ quả mọng này đi rửa sạch sẽ, sau đó mang về đây.

A Dũng, đi lấy hai cái thau, với lại bát lại đây."

Nghe Lý Dương sai khiến, mấy thằng đệ vội vàng đi làm, chúng cũng muốn nhanh chóng một chút thưởng thức được món mà lão đại nói.

Chỉ còn A Mãnh là chưa được phân phối việc gì, thế là nó thắc mắc hỏi.

" Lão đại, thế còn ta, ta cần làm việc gì a?"

Lý Dương thấy nó hỏi vậy thì cố ý tỏ ra suy nghĩ rồi trả lời.

" Mày? Ừm... Tới đây giúp lão đại quạt gió một chút, tí nữa đảm bảo phân cho ngươi nhiều hơn mấy thằng kia."

Tiểu tử nghe Lý Dương nói vậy thì hớn hở lại gần giúp Lý Dương quạt. Lý Dương tỏ ra rất là hưởng thụ, thời tiết này thực sự là nóng a.

Chờ ba tên kia đã mang đồ vật trở lại, Lý Dương bắt đầu cho quả mọng vào thau để ép. Hắn cũng không phân chia loại quả nào với quả nào, đều vứt lẫn lộn với nhau.

Chờ đã ép chúng ra hết nước, Lý Dương dùng một cái thau khác để lọc bỏ cặn bã. Đã hoàn thành, hắn cho thêm nước mật đằng vào thau nước ép quả, sau đó khuấy đều.

Cuối cùng hắn bỏ khối nước đá vào thau, tiếp tục khuấy cho nước đá làm mát nước sinh tố.

Dùng bát múc ra nếm thử một ngụm, phải nói là phê tận óc. Hương vị ngọt ngào cùng mùi thơm của quả mọng, đặc biệt là cảm giác mát lạnh tràn ngập từ miệng tới dạ dày khiến hắn thỏa mãn cực kỳ.

Đám tiểu đệ đã sớm đợi không được, luôn miệng hỏi Lý Dương xem hương vị như thế nào.

Lý Dương cũng không trả lời mà múc cho mỗi thằng một bát, để chúng nó tự mình thưởng thức.

Nhận lấy bát nước, chúng nó cũng không đứa nào khách khí. Chỉ vừa mới cầm vào cái bát, cảm nhận được hơi mát truyền đến, chúng nó đã nhịn không được. Chờ uống được nước sinh tố mát lạnh, chúng nó càng không thể kiềm chế được mà tu ừng ực.

Chỉ một thoáng, một cái bát to đã thấy đáy, cảm giác thỏa mãn lan tỏa toàn thân khiến chúng thở dài một hơi.

Lý Dương cũng múc một bát lên uống, thời tiết nắng nóng như thế này, một bát nước sinh tố lạnh đủ để chiến thắng mọi loại sơn hào hải vị.

Dư vị qua đi, đám tiểu đệ không chờ đợi được mà múc tiếp bát nữa, rồi lại vội vàng mà đưa lên miệng tu ừng ực.

Lần này uống xong chúng nó cũng không cần cái gì dư vị, định tiếp tục múc tiếp. Cái này cũng đâu phải uống để no, cứ như vậy thì bao nhiêu cho đủ, thế là Lý Dương vội vàng ngăn cản chúng nó lại.

" Ngừng, ngừng, ngừng, các ngươi định uống tới no hay gì? Chờ một chút lại uống.

A Sơn, mày đi lấy cái bát khác, múc một bát mang cho lão hắc.

A Dũng, sang gọi hai anh em A Lâm sang đây, cho chúng nó một bát."

Không được tiếp tục uống, mấy thằng đệ có chút ủ rũ, nhưng vẫn nghe lời Lý Dương, vội vàng đi làm việc hắn nói.

A Sơn nhanh chóng lấy tới một cái bát, đưa cho Lý Dương. Lý Dương cầm lấy cái bát, múc một bát nước sinh tố đưa lại cho nó và nói.

" Đi nhanh một chút không nó hết lạnh mất."

A Sơn nghe vậy thì nhanh chóng lao đi, nhưng vẫn cố giữ cho bát nước không bị sánh ra ngoài.

Ở nơi ở của lão hắc, lão đang giúp Lý Dương chế tác bảo khí. Bảo tài rất là cứng rắn khiến lão hắc phải bỏ ra rất nhiều công sức. Thời tiết thì nắng nóng khiến mồ hôi của lão không ngừng chảy ra. Thỉnh thoảng lão lại phải lấy nước té lên người cho mát.

Nhìn thấy a Sơn đi đến, lão hắc hơi ngạc nhiên hỏi.

" A Sơn, ngươi có chuyện gì sao? Ngươi đang cầm cái bát gì vậy?"

A Sơn thấy lão hỏi vậy thì đưa cái bát cho lão hắc.

" Đây, đại ca bảo ta mang tới cho ngươi."

Lão hắc nhìn thấy thứ nước đen đen đỏ đỏ trong bát thì rất là nghi hoặc, không biết đây là thứ gì, nhưng lão vẫn đưa tay đón lấy.

Vừa chạm tay vào cái bát, lão hắc đã cảm nhận được hơi mát truyền vào tay mình khiến lão rất là thoải mái. Nhưng lão vẫn phải hỏi a Sơn để biết thứ này là thứ gì.

" A Sơn, đây là thứ gì?"

A Sơn nhìn vào bát trong tay lão hắc, ánh mắt thèm thuồng trả lời.

" Đồ ăn ngon, ngươi nếm thử sẽ rõ!!!!"

Nghe thấy là đồ ăn, lão hắc không do dự đưa lên miệng nếm thử. Đã là A Dương đưa đến đồ ăn thì còn phải suy nghĩ gì, chắc chắn là đồ ngon.

Chỉ là, sau khi lão nếm thử thì cảm thấy thứ này rất khác với suy nghĩ của mình, nhưng là nó khiến lão rất sảng khoái. Thứ đồ uống này không chỉ thơm ngọt không nói, nó còn mát lạnh. Nó giúp thỏa mãn cái cổ họng khô khốc của lão, cảm giác như là mảnh đất hạn hán gặp được mưa rào.

Thế là lão tu một hơi hết sạch bát nước, sau đó nhắm mắt lại để dư vị cảm giác vừa rồi.

Chờ dư vị qua đi, lão vội vàng hỏi a Sơn:

" A Sơn a, thứ này còn nữa không?"

Nghe thấy lão hỏi vậy, a Sơn liền tỏ ra ấp úng, không biết trả lời thế nào. Còn thì đương nhiên còn, nhưng nếu nói còn chỉ sợ phần của bọn hắn thì không còn a.

Thấy a Sơn biểu hiện như vậy, lão hắc lập tức đoán được kết quả, thế là lão cầm theo bát, hùng hục chạy tới nhà Lý Dương, để cho a Sơn lẽo đẽo chạy theo sau.

Vừa đến nhà Lý Dương, lão hắc đã hô to:

" Tiểu tử, có đồ tốt cũng không gọi lão tử, uổng công ta giúp ngươi vất vả chế tác bảo khí!!!"

Lý Dương nghe thấy thế thì vội vàng chạy xuống dẫn lão đi lên phòng, vừa đi hắn còn vừa nói với lão.

" Không phải ta đã để a Sơn mang tới cho ngươi rồi sao, không lẽ tiểu tử này ăn vụng à?!!!"

Lão hắc nghe vậy thì phẩy tay nói:

" Chỉ một chút như vậy thì làm sao đủ ta uống, mà có thứ tốt như vậy lại không sớm mang tới, để ta chết nóng đến nơi rồi!!!"

Lý Dương thật sự là bó tay, đây rõ ràng là đồ uống, không hiểu sao đám người này luôn muốn dùng nó để lấp đầy bụng là thế nào.

Lên đến phòng, lão hắc cũng không thèm để ý tới mấy đứa trẻ trong này, mắt lão lập tức bị thu hút bởi cái thau nước sinh tố ở giữa phòng.

Không chần chừ, lão lao tới múc một bát lên uống, vừa uống lão cũng vừa hỏi.

" Đây là thứ gì, như vậy mát lạnh?"

Không để ý lão tự ý múc uống, Lý Dương từ tốn trả lời.

" Đây là ta nếm thử ủ chế linh tương dư thừa nguyên liệu mà chế biến thành. Còn mát lạnh là ta bỏ thêm nước đá vào."

Lão hắc vừa nghe thấy linh tương thì kinh ngạc, lập tức dừng lại động tác uống của mình, quay ra hỏi Lý Dương.

" Linh tương? Ngươi tìm được linh quả?

Nhưng chợt lão lại phản ứng lại và nói.

" Cũng không đúng, thứ này mặc dù ngon miệng, nhưng cũng không có chứa năng lượng, không thể nào là được chế biến từ linh quả."

Lý Dương cũng không phủ nhận, mà nói cho lão biết.

" Đúng vậy, ta thì lấy đâu ra linh quả, vậy nên ta dùng quả mọng để nếm thử ủ chế."

Lão hắc nghe thấy như thế thì bĩu môi.

" Làm bằng quả mọng mà cũng dám gọi là linh tương, ta còn tưởng ngươi thu được linh quả, lại còn lãng phí như vậy."

Lý Dương nghe vậy cũng không tức giận, mà chỉ cười cười.

" Ha ha, nói là linh tương không phải là để ngươi hiểu được ta làm thứ gì hay sao? Chứ còn ta gọi nó là rượu, chỉ là không biết có thể thành công hay không!!!"

Lão hắc nghe thấy vậy thì gật gù.

" Rượu... Như vậy còn nghe được.

Mà ngươi nói ngươi bỏ nước đá vào đây, bây giờ nóng như vậy, ngươi lấy đâu ra nước đá?"

Lý Dương mỉm cười hỏi lại lão.

" Thế ngươi không biết là ta có làm một cái hầm đá à?"

Lão hắc suy tư một chút liền nhớ ra, đúng là nhà Lý Dương có một cái hầm đá, chuyên để giữ tươi thực phẩm. Chợt mắt lão sáng lên, cười tươi hỏi Lý Dương.

" A Dương a, cho ta một ít nước đá như thế nào đây?!!!"

Lý Dương nghe vậy thì lập tức lắc đầu.

" Không được, cho ngươi một ít ngươi cũng không giữ được, rất nhanh thì tan hết, mà hầm đá của ta cũng sẽ bị hỏng mất.

Chỉ có thể thỉnh thoảng lấy ra một chút, ta còn muốn dùng tới khi mùa đông đâu."

Lão hắc mặt ỉu xìu xuống, biết có thứ tốt như vậy mà không thể dùng thật sự khó chịu, thế là lão quay ra mặc cả với Lý Dương.

" Thỉnh thoảng mới có thể dùng, như vậy có phải hay không hơi ít, có thể hay không mỗi ngày một lần?"

Lý Dương tính toán một chút thì gật đầu.

" Tốt, mỗi ngày sẽ lấy một khối nhỏ để pha nước, nhất định sẽ có phần của ngươi. Nhưng nhớ kỹ, không được để lộ ra, người khác mà biết, mỗi người đến xin một chút, vậy hầm đá của ta thì cũng phế đi."

Lão hắc lập tức gật đầu cười vui vẻ.

" Tốt! Tốt! Tốt! Ta nhất định sẽ không để lộ ra!!!"

Có ngu mới để lộ ra đâu, lộ ra thì mất hết phần của lão sao?

Lão cảm thấy hầm đá này đúng là thứ tốt, thế là lão cũng muốn Lý Dương giúp mình làm một cái.

" A Dương, hay ngươi cũng giúp ta làm một cái hầm đá đi."

Lý Dương nghe vậy thì phẩy tay.

" Để sau, bây giờ cũng làm gì có nước đá mà làm."

Lão hắc biết, như vậy là Lý Dương cũng đã đồng ý, thế là lão lại tiếp tục công cuộc uống sinh tố của mình, không uống nhanh đợi chút nữa thì hết mát mất. Một tay cầm bát uống, một tay lão còn sờ vào bên ngoài cái thau để cảm nhận hơi mát từ cái thau nước truyền ra, thích ý vô cùng.

...

Cách chương.