Chương 66: Phúc trạch.

Trên đường trở về, đúng như Lý Dương dự đoán, ngay cả hình bóng một con thú, bọn hắn cũng không nhìn thấy.

Đi chẳng mấy chốc thì trời đã chuyển tối, ngày hôm nay có hai mặt trăng, vậy nên rất là sáng. Ở thế giới này, tùy vào thời gian khác nhau mà số lượng mặt trăng cũng không giống, nhiều nhất có thể xuất hiện tới ba mặt trăng.

Mặc dù ánh sáng còn kém ban ngày rất nhiều, nhưng cũng đủ để mọi người thấy được đường trở về.

Trời tối, mọi người lại càng phải cảnh giác hơn, nhưng may mắn, một đường vẫn rất thông thuận.

Chỉ là khi gần về tới nơi rồi, Lý Dương lại nhìn thấy trên bầu trời có một điểm đen nhỏ, nếu không có ánh trăng, hắn cũng không thể phát hiện ra.

Đó chắc chắn là một đầu hắc vũ ưng, có lẽ là nó đang tuần tra xung quanh nơi ở.

Thế là, Lý Dương vội vàng hô mọi người nấp vào, lỡ như để đầu hắc vũ ưng đó phát hiện bọn họ, vậy thì xong đời. Nếu chỉ có bọn họ thì nó còn chưa chắc đã thèm để ý, nhưng có thêm mấy đầu con mồi mà họ mang theo, vậy thì lại khác.

Mọi người nghe thấy Lý Dương nói có hắc vũ ưng, lập tức chui vào bụi cây ẩn nấp. May mắn, đầu hắc vũ ưng cũng không phát hiện bọn họ, sau khi lượn vài vòng quanh đỉnh núi, nó liền đáp xuống.

Mọi người thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mang theo con mồi trở về, họ cũng không muốn về tới cửa bộ lạc rồi mà còn xảy ra chuyện.

Trong bộ lạc, lúc này mọi người cũng đã sớm nghỉ ngơi hết rồi. Nhưng đám thợ săn trở về, động tĩnh to lớn gây ra sự chú ý của mọi người. Ai cũng tò mò cầm đuốc đi ra xem chuyện gì xảy ra.

Khi phát hiện là có đội săn trở về, mọi người đều rất kinh ngạc, còn chưa từng có đội săn nào trở về vào buổi tối như thế này, không lẽ là có chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của người bình thường, còn đồ đằng chiến sĩ thì đã sớm bị choáng ngợp, bởi khí tức mạnh mẽ do đám con mồi tỏa ra. Này! Này rốt cuộc là cấp bậc gì hung thú, mà có thể phát ra mạnh mẽ như vậy khí tức!!!

Người trong bộ lạc cũng không thích úp úp mở mở, vậy nên ồn ào truy hỏi, muốn biết câu trả lời.

Người của đội săn sau khi an toàn trở về bộ lạc thì vui mừng khôn xiết. Trở về tới bộ lạc, chứng tỏ bọn họ đã có thể yên tâm tận hưởng thu hoạch lần này.

Thấy những người khác tò mò về con mồi mà họ mang về, mọi người ai cũng tự hào khoe ra chiến tích lần này. Đã qua nhiều đời, trong bộ lạc cũng chưa từng có ai có thể mang về con mồi là hung thú cấp. Mà đừng nói là hung thú cấp, chỉ cần man thú cấp cũng đủ để họ tự hào rồi.

Còn những người khác biết, lần này đội săn của Lý Chiến thậm chí còn có thể mang về cả con mồi cấp hung thú, thì cả kinh không nói nên lời. Này cũng quá khó tin chứ, thật sự là hung thú cấp, không có gì nhầm lẫn sao????

Đương nhiên náo động như vậy cũng nhanh chóng kinh động tế sư đi ra. Khi biết được tình huống, tế sư vừa cười vừa khóc, hướng về phía tế đàn vái lạy. Trong miệng không ngừng hô to:

" Cảm tạ tổ tiên! Cảm tạ tổ tiên phù hộ! Ha ha ha ha!!!"

Sau đó tế sư cười lên vui sướng.

Thực sự là không vui sướng cũng khó, thu hoạch lớn như vậy, đã bao nhiêu đời rồi không có thấy. Bình thường bọn họ ra ngoài đi săn, muốn thu hoạch một, hai đầu mãnh thú còn khó khăn, làm gì có ai có suy nghĩ, sẽ thu được con mồi cấp hung thú đâu.

Những người khác cũng cười vui vẻ, mặc dù bọn họ cũng không có phần trong đám con mồi này, nhưng bọn họ cũng không chút nào che giấu vui mừng. Có lẽ là vì sự chất phác của họ, cũng có thể là vì bọn họ cảm thấy được, tương lai của bộ lạc sẽ ngày càng tốt lên.

Mặc dù đã đêm khuya, nhưng mọi người vẫn quyết định tổ chức nghi lễ hiến tế ngay bây giờ, chứ bọn họ không thể chờ tới ngày mai nữa.

Thế là, từng ngọn đuốc được thắp sáng lên, khiến cho trong hang động càng trở nên tưng bừng, náo nhiệt. May mắn đây là sâu trong hang động, chứ nếu như ở ngoài hoang dã, không biết có thể thu hút tới bao nhiêu hung thú.

Quy trình tế lễ vẫn như thông thường, con mồi được xếp thành hàng ngay ngắn. Sau khi lấy máu, đội thợ săn sẽ quỳ gối trước tế đàn, còn tế sư sẽ chủ trì nghi thức hiến tế. Khác biệt duy nhất cũng chỉ là tế phẩm lần này càng thêm quý giá mà thôi.

Tế sư vừa ngâm xướng tế văn, trong lòng vừa huyễn tưởng về những lần đại tế sau này, tế phẩm sẽ như thế nào phong phú, số lượng đứa trẻ thức tỉnh đồ đằng sẽ như thế nào nhiều, các đồ đằng chiến sĩ sẽ như thế nào mạnh mẽ, khí thế người nào cũng cuồn cuộn như long.

Đột nhiên, tổ linh bừng cháy lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tế sư. Hóa ra tổ linh đã hưởng dụng xong tế phẩm, không chỉ lại lớn lên không ít, tổ linh còn trực tiếp thức tỉnh.

Bất ngờ, từ trong tổ linh bay ra từng điểm sáng màu vàng. Những điểm sáng này chuẩn xác rơi vào người tế sư và những đồ đằng chiến sĩ đang quỳ gối trước tế đàn.

Số lượng điểm sáng rơi vào người bọn họ không sai biệt lắm, nhưng cũng là có một chút khác biệt. Những người quỳ càng phía trước thì được nhiều hơn một chút, như là tế sư, tộc trưởng, Lý Chiến, Lý Dương, Vân Vũ, Lý Húc, Lý Tĩnh. Mà trong đó nhiều nhất chính là Lý Dương, điều này chứng tỏ Lý Dương càng được tổ linh ưu ái.

Nhìn thấy điểm sáng xuất hiện, tế sư giật mình hoảng hốt. Này! Này là trong truyền thuyết tổ tiên phúc trạch. Đã rất lâu rồi, do tổ linh suy yếu, vậy nên cũng không còn ban phát phúc trạch cho mọi người.

Nghe nói trước đây, sau mỗi lần đại tế, tổ tiên sẽ ban phát phúc trạch cho người dân trong bộ lạc, đặc biệt là đồ đằng chiến sĩ, bằng cách thả ra từng điểm sáng, rơi vào thân thể mọi người.

Những điểm sáng này có thể giúp người thường tăng cường thể chất, tránh khỏi bách bệnh. Đối với đồ đằng chiến sĩ sẽ có tác dụng tăng lên phẩm chất bản mệnh hỏa, gột rửa, tinh lọc thân thể.

Thế là, tế sư vội vàng hô lên:

" Là tổ tiên ban phúc! Mau! Mau lên vái tạ tổ tiên!!!!"

Hô xong, tế sư dẫn đầu vái lạy. Đây chính là vận may hiếm có, khả năng là do gần đây tế phẩm rất là phong phú, lần này lại có cả cấp hung thú huyết, tổ linh khôi phục rất nhiều, thế nên mới ban phúc để khích lệ bọn họ.

Những người khác nghe tế sư hô lên như vậy thì cũng vội vàng theo tế sư lạy xuống.

Tổ linh mặc dù khôi phục không ít, nhưng cũng chỉ là so ra mà nói, chứ thực ra, tổ linh vẫn còn rất suy yếu. Thế nên, tổ linh cũng không thể ban phúc cho tất cả mọi người, mà chỉ ban phúc cho mấy người bọn Lý Dương mà thôi, số lượng điểm sáng cũng không nhiều.

Mặc dù vậy, Lý Dương cũng cảm thấy mình đạt được chỗ tốt không nhỏ. Sau khi điểm sáng màu vàng rơi vào thân thể hắn, Lý Dương chỉ cảm thấy một hồi ấm áp thoải mái, cảm giác không khác gì lần trước thức tỉnh đồ đằng.

Chỉ là, chờ một lát hắn cũng chỉ cảm giác ấm áp tăng lên một chút, chứ cũng không có cảm giác nóng cháy, thống khổ như là lúc thức tỉnh đồ đằng.

Chờ những cảm giác đó qua đi, Lý Dương phát hiện thân thể mình đã đổ ra không ít mồ hôi, trong đó cũng chứa rất nhiều tạp chất. Hắn đột nhiên cảm thấy thể chất của mình tăng lên không ít, các giác quan cũng trở nên minh mẫn rất nhiều.

Đặc biệt là, Lý Dương còn phát hiện, hạt giống hoả diễm bên trong tinh thần hải của mình lớn lên và sáng hơn một chút. Hắn cũng không quá rõ điều này có ý nghĩa gì, nhưng chắc hẳn là chuyện tốt.

Lý Dương quay sang nhìn mọi người thì thấy thân thể họ cũng giống như hắn, trên người đều là mồ hôi, khẳng định là họ cũng không khác gì mình.

Chờ tổ linh yên tĩnh trở lại, mọi người mới đứng dậy, nhiều người bắt đầu hỏi nhau về những thay đổi trên cơ thể.

Mà những người không đạt được tổ tiên ban phúc thì tỏ ra hết sức hâm mộ, cũng không ai ghen tị với đám người Lý Dương, hay là trách móc tổ linh cả, những suy nghĩ này không bao giờ xuất hiện trong lòng họ.

Bởi vì tổ linh không chỉ là tổ tiên của mọi người, mà còn là tín ngưỡng, thần linh trong lòng họ. Tổ linh đã không ban phúc cho tất cả mọi người, cũng chỉ có thể là tổ linh không đủ sức.

Mà đám người được tổ linh ban phúc, cũng đều rất xứng đáng, dù sao nhiều lần hiến tế lên lễ vật quý giá, được tổ linh ưu tiên ban thưởng cũng là hợp tình hợp lý.

Mặc dù tổ linh đã tiêu hao không ít để ban phúc cho đám người, nhưng rõ ràng tổ linh vẫn lớn hơn trước đó không ít.

Điều này làm cho mọi người càng thêm vui mừng, không chỉ là đám người nhận được ban phúc như Lý Dương, mà còn cả những người khác nữa. Bọn họ cũng đều hiểu được rằng, có lẽ từ giờ trở đi, chỉ cần có thể dâng lên tế phẩm đủ tốt, bọn họ rất có thể cũng sẽ nhận được ban phúc như vậy.

Loại ban phúc này cũng không chỉ là vấn đề nhất thời, mà chính là vấn đề tiềm lực sau này. Tăng lên cũng đều là tiềm lực, bao gồm tiềm lực của thân thể và tiềm lực của hạt giống hoả diễm.

Thân thể thì không cần phải nói nhiều, bản thân nhân loại thể chất vốn dĩ đã yếu đuối hơn các loại hung thú. Bây giờ tiên thiên tố chất có thể tăng cao một chút, về sau mỗi khi đột phá cảnh giới, thể chất cùng với lực lượng cũng sẽ gia tăng càng lớn.

Mà quan trọng nhất vẫn là hạt giống hoả diễm, thứ này mới là yếu tố quyết định tương lai thành tựu của bản thân, trên con đường tu luyện có bao nhiêu. Phẩm chất hạt giống hoả diễm càng cao, không chỉ có thể đạt được thành tựu càng cao, mà thực lực cũng có thể càng mạnh, thức tỉnh thiên phú thần thông cũng sẽ càng thêm lợi hại.

Nhưng phẩm chất của hạt giống hoả diễm muốn tăng lên cũng không dễ dàng. Nó vốn dĩ chính là một phần tinh hoa của thiên hoả được tổ linh tách ra, ban tặng cho con cháu.

Mặc dù gọi là tinh hoa, nhưng cũng như máu huyết của sinh vật vậy, nó cũng không phải thừa hưởng toàn bộ mọi thứ của thiên hoả, mà chỉ có một phần uy năng của thiên hoả mà thôi.

Trên cơ bản thì phẩm chất của nó còn kém thiên hoả rất nhiều. Đương nhiên, đạt được càng nhiều tinh hoa, thì hạt giống hoả diễm đó phẩm chất lại càng cao.

Nhưng tinh hoa thứ này đã nói là giống như máu huyết vậy, mặc dù có thể tái sinh, nhưng vẫn là có hạn, không phải muốn lấy ra bao nhiêu cũng được.

Mà ngoại trừ sử dụng tinh hoa của thiên hoả để tăng lên phẩm chất hạt giống hoả diễm. Vậy cũng chỉ có thể dùng một loại linh hoả khác dung hợp với bản mệnh hỏa diễm của bản thân, để tăng lên phẩm chất.

Chỉ là, linh hoả mặc dù phẩm chất cũng có khác biệt, không phải loại linh hoả nào cũng quý hiếm như là thiên hoả. Nhưng cho dù là phẩm chất thấp nhất linh hoả, thì cũng phải yêu cầu rất nhiều yếu tố khắt khe mới có thể hình thành.

Thông thường thì linh hoả cũng đều hình thành ở những nơi tụ tập thiên địa linh khí nồng đậm, đồng thời cần thời gian dài thai nghén.

Mà mỗi loại linh hoả thuộc tính khác nhau, cũng yêu cầu một môi trường khác nhau để hình thành. Hầu hết cũng là những môi trường có điều kiện rất khắc nghiệt, ví dụ như cực hàn, cực nhiệt, hay độc vụ tràn ngập, lôi đình thường xuyên đánh xuống,...

Tóm lại, linh hoả rất hiếm có khó tìm, đã thế tìm thấy cũng rất khó có thể đạt được. Không những là khó tiếp cận, mà bản thân linh hoả cũng rất nguy hiểm, mỗi lần dung hợp cũng là một lần mạo hiểm lớn.

Vậy nên, sử dụng tinh hoa của thiên hoả để tăng lên phẩm chất hạt giống hoả diễm của mình, chính là phương pháp đơn giản và an toàn nhất rồi.

Có thể được thêm chút nào cũng là rất quý giá. Được thêm một chút, hạt giống hoả diễm cũng có thể tăng lên một chút phẩm chất.

Dù sao, cũng không phải chỉ có thể tăng lên một lần, mà là có thể không ngừng tăng lên, chỉ cần có thể nhận được tổ tiên ban phúc là được.

Thế là, đồ đằng chiến sĩ ai cũng quyết tâm, cố gắng săn bắt càng nhiều con mồi, hiến tế cho tổ linh, để có thể nhận được phúc trạch tổ tiên ban xuống.

Mà để làm được điều đó, cũng chỉ có học tập phương pháp đi săn mà đội săn của Lý Chiến đã dùng. Dù sao, gần đây đội săn của bọn hắn thường xuyên có thu hoạch lớn, nhất là lần này, còn thu được cả con mồi là hung thú cấp.

Trước đó, cũng đã có một số đội săn đã học tập phương pháp từ bọn họ, nhưng bãi săn của những đội săn này, địa hình cũng không quá lý tưởng. Đã thế cũng áp dụng không chính xác, vậy nên mặc dù thu hoạch cũng có tăng lên, nhưng còn kém đội của Lý Chiến rất nhiều.

Còn áp dụng sai như thế nào, vậy xem ngay biểu hiện của tộc trưởng thì sẽ rõ. Tính kiên nhẫn của bọn họ quá kém, nhìn thấy chút lợi lộc liền không kịp chờ đợi lao ra. Thế là cũng chỉ thu được một chút con mồi, thậm chí còn có lúc gặp nguy hiểm.

Bây giờ, cũng chỉ có đội của Lý Chiến và đội của tộc trưởng là rõ ràng nhất, chính xác nên sử dụng phương pháp đi săn đó như thế nào.

Thực ra cũng chẳng khác gì cách bọn họ đánh bắt thủy quái mùa mưa vừa qua. Đơn giản là lực lượng của bản thân không đủ thì mượn nhờ lực lượng của chính những con mồi, để chúng tự giết lẫn nhau. Mặc dù phụ thuộc rất nhiều vào may mắn, nhưng biết lựa chọn lúc nào ra tay cũng là một yếu tố quan trọng.

Chỉ là những người khác cũng không quá rõ ràng chuyện đó, nên vẫn rất trông ngóng đám người Lý Chiến chia sẻ cho họ.

...

Cách chương.