Mặc dù rất muốn ngay lập tức đi lên hỏi thăm đám người Lý Chiến về phương pháp đi săn của họ, nhưng mọi người cũng không vội vã. Bởi vì sau khi tế lễ qua đi, đám người Lý Chiến còn một việc quan trọng khác nữa, đó chính là phân chia con mồi.
Còn về phần đám người Lý Chiến, cũng chờ đợi công đoạn này đã lâu. Ai cũng vui mừng háo hức, vì thu hoạch lần này thực sự là hấp dẫn không được.
Cũng chỉ có tộc trưởng là khuôn mặt tối đen, rất là sầu não. Lần trước hứa hẹn với Lý Chiến về việc không đòi chia sẻ con mồi, mặc dù tất cả đội của ông ta có mặt ở đó, nhưng có lẽ cũng chỉ có ông ta còn nhớ về việc này.
Những người khác cho dù còn nhớ, thì cũng đều cố ý không quan tâm tới lời hứa đó. Chủ yếu vẫn là vì thu hoạch lần này khiến họ thật sự khó mà cưỡng lại được.
Đương nhiên, vẫn là còn phải xem Lý Chiến quyết định phân chia con mồi như thế nào. Bởi vì Lý Chiến mới chân chính là người dẫn đội lần này, còn bọn họ cũng chỉ là người đi theo mà thôi.
Ngay cả tộc trưởng cũng đều còn nhớ chuyện hứa hẹn kia, đương nhiên là Lý Chiến, người đưa ra điều kiện đó cũng làm sao mà quên được.
Không chỉ Lý Chiến, tất cả mọi người trong đội săn của ông ta cũng đều còn nhớ. Chỉ là mọi người vẫn đang chờ đợi xem Lý Chiến sẽ nói như thế nào.
Nhưng thực ra Lý Chiến cũng không phải người hẹp hòi, cơ bản người của bộ lạc cũng không có người hẹp hòi, ai cũng đều rất rộng rãi.
Còn việc để cho tộc trưởng hứa hẹn không đòi chia con mồi, cũng chỉ là để bảo vệ lợi ích của mọi người trong đội săn của mình mà thôi. Nếu như chỉ thu hoạch được ít, cũng không thể nào vì đám người tộc trưởng đòi đi theo, mà để anh em huynh đệ trong đội của mình phải đi một chuyến uổng công chứ.
Nhưng may mắn lần này thu hoạch thật sự là quá phong phú, vượt xa mong đợi của mọi người. Vậy nên ông ta cũng định hào phóng một lần, chia một phần cho đội của tộc trưởng, đương nhiên cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi, còn phần to vẫn là phải thuộc về đội của bọn họ.
Không chỉ thế, ông ta cũng định dành một phần ra, chia sẻ cho những đồ đằng chiến sĩ khác trong bộ lạc. Nhưng cái này cũng không thể chỉ mình ông ta quyết định, phải được sự đồng ý của cả đội, đặc biệt là a Dương, bởi vì có thu hoạch như vậy, a Dương công lao rất lớn.
Nhưng trước khi nói ra quyết định của mình cho mọi người, ông ta còn định trêu chọc một chút tộc trưởng, để tên kia nhớ kỹ lần này.
Thế là Lý Chiến quay ra nhìn tộc trưởng, tươi cười hỏi:
" Ha ha ha!!! Tộc trưởng, bây giờ phải làm như thế nào đây?!!!!"
Tộc trưởng thấy vậy thì vẻ mặt xấu hổ nhìn về phía đội viên của mình. Sau đó, mặt lại chuyển thành đen thui, nhìn về phía Lý Chiến nói.
" Ta đã hứa hẹn, đương nhiên là không đổi ý. Ngươi là người dẫn đội, tùy ý ngươi quyết định."
Những người trong đội của tộc trưởng nghe thấy vậy thì mặt mũi đều ỉu xìu xuống. Nhưng cũng không ai có ý kiến gì, dù sao trước đó đúng là tộc trưởng đã có hứa hẹn, bọn họ cũng đều chứng kiến. Vả lại, bọn họ là đi theo học tập, bây giờ lại đòi hỏi phân chia con mồi thì cũng không ra sao cả.
Những người khác cũng không biết là chuyện gì, họ cũng rất tò mò vì sao đám người tộc trưởng lại mặt mũi ỉu xìu như vậy.
Còn Lý Chiến, nghe tộc trưởng trả lời, lập tức cười đắc ý.
" Ha ha ha! Tốt! Vậy thì ta quyết định, tộc trưởng ngươi cũng đừng hối hận!!!!"
Nói xong, Lý Chiến lại quay sang tiếp tục nói với thành viên trong đội của mình.
" Quyết định của ta như thế này, các ngươi nghe xem cảm thấy như thế nào?
Thu hoạch lần này của chúng ta thật sự là quá phong phú, vượt xa suy nghĩ của chúng ta. Chủ yếu vẫn là dựa vào may mắn, dựa vào sự phù hộ của tổ tiên.
Vậy nên, ta cảm thấy cũng không nên ăn một mình, mà cần chia sẻ một ít cho mọi người.
Cụ thể là, những con mồi mãnh thú cấp, ta định bỏ ra, chia đều cho những đồ đằng chiến sĩ trong bộ lạc.
Những con mồi còn lại, ta cũng định chia cho đội của tộc trưởng một phần. Đương nhiên, chúng ta phần lớn, bọn họ chỉ được chia một phần nhỏ. Mặc dù bọn họ cũng giúp đỡ không ít, nhưng dù sao bọn họ cũng là đi theo học tập.
Còn về phần thú huyết, vậy thì mỗi người trong đội lấy tùy ý, còn lại thì chia hết cho những người khác.
Mọi người xem có được không?"
Trình bày một lần quyết định của mình, Lý Chiến lại một lần nữa xin ý kiến của mọi người, thể hiện rằng ông ấy cũng không tự quyết định, mà sẽ tôn trọng mọi người ý kiến.
Đồ đằng chiến sĩ cũng không có ai hẹp hòi, đã thế dạo gần đây mấy lần ăn cơm chung, khiến cho tình cảm mọi người gắn kết không ít. Vậy nên, cũng không ai phản đối quyết định của Lý Chiến cả.
Thậm chí, mọi người còn cảm thấy vui vẻ, bởi vì thu hoạch nhiều tới mức phải chia sẻ bớt cho mọi người, bọn họ cũng cảm giác rất thành tựu a.
Về phần chia con mồi cho đội của tộc trưởng, mọi người lại càng không có ý kiến gì, vốn dĩ trước đó cũng không ai từng nghĩ sẽ độc chiếm một mình. Dù sao không có đội săn của tộc trưởng, bọn hắn cũng rất khó để vận chuyển đám con mồi này an toàn trở về. Đã thế, bọn hắn cũng được chia nhiều hơn, số lượng hẳn cũng đã rất nhiều.
Thế là, đám người Lý Dương nhìn nhau rồi cùng gật đầu đồng ý. Còn Lý Chiến thấy mọi người đều đồng ý với ý kiến của mình thì cười, chốt hạ phương án chia chác của mình.
" Tốt! Vậy cứ như vậy quyết định."
Những người khác thấy được quyết định của đám người Lý Chiến, thì phấn khởi hoan hô lên.
Vui mừng nhất đương nhiên là đội săn của tộc trưởng, bọn họ cảm giác như mất rồi lại được, họ cũng không nghĩ tới, cuối cùng mình vẫn được chia một phần con mồi. Còn về phần chỉ được chia một phần nhỏ, vậy cũng không ai thèm để ý, một phần nhỏ cũng đã không ít rồi.
Những đồ đằng chiến sĩ khác thì không nghĩ là bọn họ cũng có phần, vậy nên cho dù chỉ là một phần thịt mãnh thú, cũng đã là niềm vui ngoài ý muốn.
Thấy mọi người vui vẻ như vậy, Lý Chiến cười tươi quay sang tộc trưởng hỏi.
" Tộc trưởng, ta chia con mồi như vậy ngươi có ý kiến gì không?"
Nói thật, khi nghe Lý Chiến nói ra quyết định của ông ta, tộc trưởng đã cảm động xuýt chút nữa thì rơi lệ. A Chiến tên này còn rất biết làm người, cứ tưởng là hắn thật sự ăn một mình đâu!!!
Thế là tộc trưởng vừa cười vừa cảm động nói.
" A Chiến, cảm ơn ngươi, lần sau chúng ta kiếm được nhiều con mồi, nhất định cũng sẽ có các ngươi một phần!!!"
Tế sư thấy tình hình như vậy cũng gật đầu khen ngợi Lý Chiến.
" A Chiến, làm không tệ!!!"
Lý Chiến thấy thế, cười to, phất phất tay, đồng thời không quên chém gió một phen.
" Ha ha ha!!!!Không có gì, đều là chuyện nhỏ, chỉ là mấy con mồi không ra gì, chúng ta kiếm dễ như ăn cháo."
Tộc trưởng nghe vậy mặt lại có chút đen, nhưng cũng không thể phản bác gì. Dù sao ông ta cũng phải công nhận, bọn họ đúng là rất đơn giản thì kiếm được đám con mồi này, nói là con mồi tự dâng tới tận nơi cũng không sai biệt lắm.
Không ai có ý kiến gì nữa, vậy đương nhiên là phải bắt đầu phân chia con mồi. Nhưng trước khi phân chia huyết nhục, còn một thứ càng quan trọng hơn cần phải lấy ra, đó chính là bảo tài.
Chính là giống như chiếc sừng của độc giác sư lần trước thu được, bảo tài chính là bộ phận trên cơ thể hung thú, gắn liền với bản mệnh thần thông của chúng.
Theo hung thú trưởng thành, phần thân thể này sẽ dần bảo chất hóa, thường thì sẽ là ngọc hóa, nhưng nhiều loài cũng có thể không phải ngọc hóa mà là kim thiết hóa hoặc là càng đặc biệt hơn.
Như con độc giác sư lần trước, thì còn chưa chân chính thức tỉnh bản mệnh thần thông, nên chiếc sừng đó cũng chỉ là nửa bước bảo tài mà thôi.
Chờ tới khi chân chính thức tỉnh thần thông, những bộ phận như vậy mới thực sự trở thành bảo tài, giá trị của chúng cũng sẽ được nâng lên rất nhiều.
Không chỉ là về tính chất, cường độ vật liệu, mà khi đó, bên trong bảo tài sẽ hình thành hoàn chỉnh linh văn, khiến cho bảo tài có thể sử dụng để phóng xuất ra thần thông nó mang theo.
Mà lần này, trong thu hoạch của bọn hắn thì có chân chính bảo tài, đã thế còn không chỉ một kiện bảo tài.
Đầu hung thú cấp ám dạ miêu thì không nói, nó là khẳng định có bảo tài rồi. Bọn họ còn phát hiện, một đầu kiếm xỉ hổ, dù chỉ là man thú đỉnh, vậy mà cũng đã thức tỉnh thiên phú thần thông. Bọn họ thấy được rõ ràng, cặp răng nanh của nó không chỉ đã hoàn toàn ngọc hoá, mà còn có hoàn chỉnh linh văn bên trong.
Đã thế kiếm xỉ hổ cũng không giống bình thường hung thú, bảo tài của bọn chúng là một cặp. Mỗi chiếc răng nanh của chúng chứa đựng một cái linh văn riêng biệt, mặc dù chúng giống hệt nhau, nhưng cũng có thể tách rời ra để sử dụng.
Vậy nên, lần này hẳn là bọn hắn có được ba kiện bảo tài. Nhưng như vậy cũng chưa hết, có thể bọn họ còn đạt được sáu kiện nửa bước bảo tài nữa.
Không tính những thứ khác, chỉ tính đám tài liệu này cũng đã là một khối tài sản quý giá, vượt trên tất cả thu hoạch còn lại.
Đã quý giá như vậy, đương nhiên là ưu tiên tách rời trước. Đầu tiên được tách ra chính là răng nanh của kiếm xỉ hổ, loại này lộ ở bên ngoài, dễ tìm kiếm và tách rời nhất.
Còn những loại khác, mọi người cũng không rõ ràng vị trí cụ thể của bảo tài ở nơi nào, vậy nên cũng chỉ có thể lần mò tìm kiếm.
Sau kiếm xỉ hổ, con mồi tiếp theo chính là ám dạ báo, mọi người cảm thấy, bản mệnh thần thông của loại hung thú này là ảnh độn, chính là một loại di chuyển thần thông, đã thế móng vuốt cũng là vũ khí của chúng. Vậy nên mọi người cảm thấy, bảo tài trên người ám dạ báo chắc chắn là nằm ở tứ chi.
Chỉ là lột da, róc thịt sạch sẽ, mọi người cũng không tìm được mẩu xương nào, ở tứ chi của ám dạ báo có dấu hiệu là bảo tài cả.
Mọi người rất là nghi hoặc, bảo tài không nằm ở tứ chi, vậy thì nó có thể nằm ở nơi nào được???
Lý Dương cảm thấy, liên quan tới tốc độ, cũng không nhất thiết phải nằm ở tứ chi, eo lưng cũng là bộ phận phát lực khi con báo di chuyển, vậy nên bảo tài cũng có thể nằm trên cột sống.
Mà xét theo góc độ khác, thần thông của ám dạ báo chính là một loại thuộc tính độn thuật, nên cũng có thể bảo tài sẽ nằm ở phần đầu.
Thế là hắn liền nói ra suy nghĩ của mình, để cho mọi người nếm thử tìm kiếm. Mặc dù nói là như vậy, nhưng Lý Dương có nói ra hay không ý nghĩa cũng không quá lớn. Bởi vì đằng nào cũng phải phân tách thịt ám dạ báo ra, vậy nên sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy.
Cuối cùng, mọi người cũng phát hiện ra bảo tài ở vị trí xương cột sống của ám dạ báo. Đó chính là một đốt xương cột sống, nằm ở khoảng chính giữa cột sống.
Chỉ là, không giống như răng nanh của kiếm xỉ hổ có màu trắng, như là bạch ngọc, đốt xương này của ám dạ báo lại có màu đen như là một khối hắc ngọc.
Với lại, khối bảo tài này mặc dù kích thước cũng không nhỏ, nhưng hình dạng bất quy tắc, mọi người cũng không biết nên chế tạo nó thành loại binh khí gì cho phù hợp. Chưa kể nó còn rất cứng rắn, muốn tạo hình cũng sẽ rất tốn công sức.
Nhưng dù sao chuyện đó cũng tính sau, bọn họ còn phải tiếp tục tìm kiếm bảo tài của những đầu hung thú khác.
Cũng chỉ còn lại hai đầu hung thú là thiết mao hùng và huyền thủy mãng. Thiết mao hùng cũng đã sớm được mọi người lấy ra ngoài, cũng may là huyền thủy mãng cũng chưa hoàn toàn nuốt được thiết mao hùng vào bụng, đã thế thiết mao hùng da lông cũng rất cứng rắn, vậy nên nó vẫn còn nguyên vẹn.
Hai đầu hung thú này, bảo tài cũng đều là ẩn trong thân thể, vậy nên mọi người quyết định mổ xẻ chúng ra, vừa tìm bảo tài vừa phân tách huyết nhục.
Cuối cùng phát hiện, bảo tài của thiết mao hùng là một cái cẳng chân sau của nó, kích thước còn rất lớn, nhưng nó đúng là còn chưa trở thành chân chính bảo tài, rất là đáng tiếc.
Cả bảo tài của huyền thủy mãng cũng vậy, cũng chưa phải chân chính bảo tài. Chỉ là mọi người không ngờ tới, bảo tài của huyền thủy mãng lại không phải là một khúc xương, mà lại là một sợi gân của nó.
Mọi người sắp xếp những kiện bảo tài này thành một hàng, tổng cộng đúng như dự đoán, có ba kiện chân chính bảo tài và sáu kiện nửa bước bảo tài.
Những kiện bảo tài này không dính một chút huyết nhục nào, rất là sạch sẽ. Nhìn bọn chúng không khác nào những tác phẩm được điêu khắc bằng ngọc thạch.
Theo như Lý Dương được biết, những bảo tài này sau khi truyền vào năng lượng, còn có thể phát ra quang mang huyễn lệ, rất là huyền ảo. Tùy vào thuộc tính và thần thông khác nhau mà cũng sẽ phóng xuất ra dị tượng khác nhau.
Mà những quang mang, dị tượng này cũng không phải là để trưng cho đẹp. Dù sao cũng đều là năng lượng tạo thành, vậy nên chúng đều mang theo uy năng nhất định, cái này thì cũng là phụ thuộc vào chủng loại bảo tài mà quyết định.
Ví dụ như hoả thuộc tính bảo tài, hiệu ứng có thể mang theo thiêu đốt, hoặc nổ mạnh. Lôi đình thuộc tính có thể mang theo tê liệt, băng thuộc tính có thể mang theo hiệu ứng giá lạnh hoặc đóng băng.
Chỉ là, kể cả hiệu ứng, uy năng, hay là thần thông các loại, muốn phóng xuất cũng phải có năng lượng truyền vào. Mà hiện tại căn bản cũng không có người nào trong bộ lạc có thể làm được điều này, cũng chỉ có đạt tới cảnh giới uẩn linh mới có thể sử dụng năng lượng để chiến đấu.
Nhưng cho dù uẩn linh cảnh, chỉ sợ cũng chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng những bảo tài này. Bởi vì sử dụng bình thường còn đỡ một chút, chứ phóng xuất thần thông, vậy thì tiêu hao sẽ rất lớn. Không thấy hung thú cũng phải đạt tới hung thú cấp mới có thể thức tỉnh thần thông sao.
Đám bảo tài này thực chất cũng là nơi tích tụ năng lượng của hung thú, nếu như hung thú đạt được cũng sẽ luyện hóa để tăng lên tu vi.
Vậy nên, thực ra cũng có thể sử dụng chính năng lượng chứa đựng trong bảo tài để kích hoạt thần thông. Nhưng không có năng lượng bổ sung thì số lần sử dụng sẽ có hạn. Chờ năng lượng bên trong bảo tài tiêu hao hết, phù văn bên trong bảo tài cũng sẽ sụp đổ, bảo tài cũng chỉ còn là vật liệu mà thôi.
Làm như vậy rất là lãng phí, trừ khi rơi vào tình huống bắt buộc, bằng không cũng sẽ không ai lãng phí như vậy. Với lại, mấy đầu hung thú này đều đã chiến đấu đến mức kiệt quệ, khiến cho năng lượng bên trong bảo tài cũng không còn lại bao nhiêu, chỉ sợ cũng chỉ có thể phóng xuất thần thông một lần là cực hạn.
...
Cách chương.