Chương 65: Huyền thủy mãng chết.

Khi xuống tới bên dưới, mọi người nhìn thấy càng rõ ràng hơn tình hình. Mặc dù thấy được đầu cự mãng, nhưng mọi người vẫn không hề cảm thấy e ngại.

Dù là cảm thấy đầu cự mãng này cũng không đáng lo ngại, nhưng Lý Dương vẫn phải cẩn thận nhắc nhở mọi người.

" Cẩn thận một chút, tốt nhất không nên lại gần đầu cự mãng kia."

Chỉ là đầu huyền thủy mãng khi thấy đám nhân loại nhỏ bé này xuất hiện thì cực kỳ sợ hãi, mắt nó không ngừng đảo quanh như đang tìm cách để ứng phó với tình huống bất ngờ này.

Bây giờ nó đang trong tình trạng suy yếu, miệng thì còn bận nuốt con mồi to lớn, đang nuốt được nửa chừng rồi, bây giờ nhả ra cũng không được, mà nuốt vào cũng chẳng xong. Chợt nó cảm thấy, con mồi cũng không hề thơm ngon như mình vẫn nghĩ.

Đám người cũng nhận ra biểu lộ cả kinh của đầu cự mãng, nhưng có lẽ là do vướng con mồi trong miệng nên nó vẫn nằm đơ ra đó, không thể co mình lại như phản ứng thông thường.

Lý Dương không nghĩ ra, một đầu man thú cấp cự mãng, lại tỏ ra sợ hãi khi nhìn thấy đám người nhỏ bé bọn hắn. Cảm giác như là, nó đang ăn vụng thì đột nhiên bị người phát hiện vậy.

Đương nhiên, Lý Dương cũng hiểu vì sao đầu cự mãng lại có biểu lộ như thế. Thế nên, hắn không định cho nó có cơ hội tìm được cách ứng phó, hắn nói với mọi người.

" Mau! Lập tức công kích nó, không thì nó nuốt mất con mồi. Chúng ta đứng xa công kích, tập trung công kích vào vết thương của nó."

Nghe thấy con mồi sắp bị nuốt mất, mọi người ai cũng nhịn không nổi, lửa giận phừng phừng công kích cự mãng, như thể con cự mãng đang nuốt chính là con mồi mà bọn họ khổ công săn được vậy.

Đầu cự mãng thấy mọi người công kích tới thì trong mắt cả kinh, nó cố gắng giãy dụa đề tránh né, chỉ là còn vướng con mồi to lớn trong miệng khiến nó di chuyển rất khó khăn.

Đã thế nó còn không biết nên nôn ra con mồi còn là tiếp tục nuốt vào, bởi vì làm thế nào cũng rất khó, nó cũng không biết phương án nào càng nhanh càng dễ hơn.

Đương nhiên, mọi người là sẽ không cho huyền thủy mãng cơ hội làm ra lựa chọn, đoản mâu, mũi tên không ngừng phóng về phía nó.

Mặc dù huyền thủy mãng đã cố gắng bảo vệ phần bị thương sau gáy, nhưng bây giờ ngay cả lực lượng để nâng đầu lên, nó cũng không có.

Cũng chỉ có phần đuôi là có thể hoạt động, nhưng bị nửa thân trước giàng buộc, vậy nên phạm vi hoạt động rất có hạn, không thể giúp nó cản phá hết tất cả công kích.

Vẫn có liên tục công kích rơi trúng đầu huyền thủy mãng, trong đó không ít đã cắm vào phần bị thương của nó. Công kích rơi vào chỗ khác cũng chỉ có thể làm nó đau đớn một hồi, dù sao vảy giáp của nó cũng rất cứng rắn.

Nhưng công kích rơi vào khu vực bị thương thì lại khác, dù sao khu vực này cũng đã bị rách ra một mảng lớn, đâu còn lân giáp phòng ngự.

Đã thế do đang nuốt con mồi, làm cho phần này càng phình rộng ra. Vậy nên, công kích đều có thể dễ dàng cắm thẳng vào thân thể của nó.

Bây giờ, cuối cùng huyền thủy mãng cũng hiểu được cảm giác bất lực mà đối thủ của nó phải chịu đựng trước khi chết. Nó chẳng thể làm điều gì để ngăn cản cái chết tiến đến.

Vô số lưỡi mâu, mũi tên đâm vào khiến phần cổ của nó trở nên nát bấy. Ngay cả xương cổ cũng bị đâm tới sắp sửa gãy ra.

Trước đó, khi bị ám dạ báo công kích, là nó cố ý giả vờ giãy dụa như sắp chết. Nhưng bây giờ, nó đã chân chính phải giãy chết. Đương nhiên cũng chỉ có nửa thân dưới của nó là đang giãy dụa, co giật.

Cái chết của huyền thủy mãng thật sự rất thê thảm. Sau rất nhiều nỗ lực mới có thể giành được chiến thắng cuối cùng, nhưng còn chưa kịp tận hưởng thành quả thì đã bị giết chết.

Khi chết trong miệng vẫn đang ngậm con mồi to lớn, ngon miệng. Nhưng trong bụng của nó lại đói meo.

Thậm chí, huyền thủy mãng còn không thể nghĩ ra, bản thân mình cuối cùng lại phải chết trong tay một đám sinh vật nhỏ yếu, mà bình thường ngay cả làm đồ ăn cho nó cũng rất miễn cưỡng.

Trong mắt huyền thủy mãng chứa đầy là không cam lòng cùng biệt khuất, nó trút hơi thở cuối cùng. Phần đuôi của nó duỗi thẳng căng, rồi mềm rũ xuống, như thể cố gồng mình trước khi chết. Mắt nó trợn trừng lên như không thể tin được là mình phải chết, mà lại chết biệt khuất như vậy.

Mọi người thấy huyền thủy mãng đã chết, vui vẻ nhảy cẫng lên. Bọn họ muốn mau chóng tiến lên thu lấy đống con mồi trước mặt.

Nhưng là Lý Dương vẫn rất cẩn thận, hắn lên tiếng ngăn cản mọi người lại.

" Chờ một chút!!!"

Mọi người nghe thấy Lý Dương ngăn cản thì đều khựng người lại, Lý Chiến vừa hỏi Lý Dương, vừa nghi ngờ quan sát xung quanh, tưởng còn có hung thú gì xuất hiện.

" A Dương, như thế nào? Là có cái gì nguy hiểm sao?"

Lý Dương quan sát kỹ thì phát hiện, những đầu hung thú khác đều là do ám dạ báo giết chết, không phải bị lợi trảo cắt đứt cổ thì cũng là bị cắn đứt cổ.

Cũng chỉ có ám dạ báo là bị vỡ nát xương cốt toàn thân mà chết, thân thể đều biến dạng, rõ ràng là bị cự mãng quấn chặt, thiết cho tới chết.

Đầu cự mãng này không chỉ có thể vượt cấp giết chết ám dạ báo. Mà còn trở thành kẻ sống sót cuối cùng, trong trận chiến với toàn đối thủ mạnh mẽ như vậy, nhất định không đơn giản.

Mặc dù, cũng có thể là nó tới sau, gặp đúng lúc ám dạ báo vừa chiến đấu xong rất suy yếu, nên nó có thể nhặt được cái tiện nghi. Nhưng cẩn thận một chút vẫn là hơn, cũng không mất bao nhiêu công sức.

Thế là Lý Dương nói với mọi người:

" Cẩn thận một chút, đừng vội tiến lên, để ta thử một cái cho chắc."

Mọi người vẫn không hiểu Lý Dương muốn làm gì, không phải cự mãng đã chết rồi sao, tiểu tử này còn muốn thử cái gì.

Chỉ thấy Lý Dương rút ra một mũi tên lắp vào cung, nhắm thẳng vào con mắt đang trợn trừng của cự mãng, hắn dùng sức kéo cung.

Lý Dương chú ý quan sát mọi động tĩnh của cự mãng, nhưng xác của cự mãng cũng không hề có thay đổi, đôi mắt vẫn trợn trừng như vậy.

Mọi người thấy thế thì càng thêm khó hiểu, cự mãng rõ ràng là đã chết, một chút phản ứng cũng không có, A Dương cũng quá cẩn thận chứ!!!

Lý Dương thấy cự mãng không phản ứng gì thì hơi buông lỏng một chút, có lẽ thật sự là hắn đã quá cẩn thận. Nhưng đã mất công kéo cung, vậy thì cũng không thể không bắn.

Thế là hắn thả tay khỏi dây cung, mũi tên cũng " hiu" một tiếng bay ra, cắm thẳng vào mắt con cự mãng.

"Phốc " một tiếng, tròng mắt nổ tung, máu huyết bắn tung tóe ra. Chỉ là, cự mãng cũng không giống như đã chết, mà phần đầu co rút một hồi, mũi cũng hít vào một hơi. Rõ ràng là phản ứng vô thức do đau đớn của cự mãng.

Mặc dù phản ứng cũng không quá lớn, nhưng mọi người đều đã nhận ra, đầu cự mãng này rõ ràng còn chưa có chết.

Huyền thủy mãng vốn dĩ quyết giả chết tới cùng, nó định hi sinh con mắt để không bị phát hiện. Dù sao nó giả chết cũng không phải vì hi vọng có thể sống, nó biết mình cũng không thể tiếp tục sống nữa.

Đơn giản là để dụ đám kẻ thù lại gần, nó có thể đánh ra một kích trước khi chết, cho dù không thể giết hết kẻ thù, cũng có thể kéo theo một đám chết chung với nó.

Chỉ tiếc, cho dù cố gắng thế nào, nó cũng không khống chế hết được phản ứng của cơ thể, đau đớn vẫn là đã kích thích một số phản ứng, khiến nó bị lộ.

Biết kế hoạch đã không thành, nó không cam lòng rít gào một cái, nhưng trong họng đã bị con mồi to lớn chặn, căn bản cũng không thể tạo thành âm thanh nó mong muốn, ngược lại nhìn còn có chút khôi hài.

Chỉ là cũng không ai cười, mọi người đều toát mồ hôi hột. Bọn họ sợ hãi không thôi, đầu cự mãng này thế mà lại là giả chết, may mà a Dương cẩn thận, bằng không trúng kế của cự mãng, không biết kết quả của bọn họ sẽ như thế nào.

Sợ hãi qua đi, tức giận lập tức thay thế vào đó, mà nơi trút giận đương nhiên là huyền thủy mãng. Nó đã chưa chết, đương nhiên là phải tiếp tục tiễn nó lên đường.

Đoản mâu mũi tên lại thi nhau chào hỏi lên người nó. Cho đến khi phần đầu của huyền thủy mãng gần như bị tách rời khỏi thân thể nó mới thôi, ngay cả con mồi bị nó nuốt vào cũng lộ ra hai cái chân sau.

Bây giờ thì nó đã thật sự chết không thể nghi ngờ. Mọi người cũng đã có thể thoải tiến lại gần đống con mồi, một số người thì thu lại vũ khí, trong khi một số người vẫn chưa nguôi cơn giận, dùng chân dẫm đạp lên thân thể cự mãng.

Chỉ là làm gì có thời gian để mà làm mấy việc vô bổ đó, Lý Chiến lập tức quát bảo bọn họ ngưng lại.

" Ngừng mấy hành vi ngớ ngẩn đó lại, mau lên thu dọn con mồi."

Lý Dương thấy thế cũng nói:

" Đúng vậy, nhanh lên chút, cần thận lại như đầu mãng xà này, thu được một đống mồi ngon mà không thể hưởng dụng, kết quả còn tự biến thành con mồi!!!"

Mọi người nghe thấy thế thì ai cũng phản ứng lại. Đúng vậy nha, mau chóng mang con mồi trở về mới là thượng sách. Chứ thu hoạch nhiều con mồi như vậy, còn ở đây sẽ không an toàn, lỡ như để bị cướp mất thì không phải hối tiếc chết.

Thế là mọi người xúm lại thu dọn con mồi, lấy cầm máu tán rắc vào vết thương của chúng.

Lý Dương phát hiện ám dạ báo thiếu mất cái đuôi, vậy nên hắn vội đi tìm. Huyền thủy mãng bỏ qua, chứ bọn hắn cũng không thể bỏ qua. Có câu chân muỗi cũng là thịt, đây cũng không phải chân muỗi, mà chính là hung thú cái đuôi. Kích thước không nhỏ không nói, nó còn là thịt hung thú cấp, vô cùng quý giá.

Mọi người vừa thu thập con mồi, chân tay không ngừng nhẹ run, cũng không phải sợ hãi hay là mệt mỏi, bọn họ quá vui mừng, thu hoạch lần này quá lớn, còn có cả một đầu hung thú cấp ám dạ báo, lần này thực sự là phát tài rồi.

Cũng chỉ có tộc trưởng là mặt mũi có chút ủ rũ. Ông ta đang rất hối hận, thực sự rất hối hận. Bởi vì trước đó ông ta đã ước định với Lý Chiến tên kia là không đòi chia con mồi, bây giờ thu hoạch nhiều con mồi như vậy, lại còn có cả một đầu đã là hung thú cấp. Nhưng ông ta cũng chỉ có thể nhìn, căn bản không có phần, trở về còn không biết ăn nói như thế nào với huynh đệ trong đội, điều này khiến cho ông ta thật là sầu não.

Chỉ là cũng không ai để ý tới biểu lộ của tộc trưởng cả, mọi người còn bận rộn thu dọn con mồi đâu.

Chờ xong xuôi, mọi người lập tức mang theo con mồi rời khỏi hạp cốc. Nếu không nhanh chóng, lỡ như có một đầu hung thú cấp, hoặc là chỉ cần một đầu như là con huyền thủy mãng xuất hiện, cũng đủ mọi người gặp rắc rối lớn rồi.

Cũng may, thực sự là tất cả hung thú mạnh mẽ quanh hạp cốc cũng đều ở chỗ này của họ, vậy nên bọn họ cũng không gặp phải ngăn cản gì.

Lý Chiến dẫn mọi người đi theo tuyến đường bình thường họ vẫn đi trở về. Chỉ là điều này lại làm cho tộc trưởng hết sức khó hiểu.

Lúc đi do phải kiếm một đầu phong thú làm mồi dụ, nên vòng qua cổ thụ lâm thì còn hiểu được. Bây giờ trở về, tại sao lại còn vòng trở về lối này cho xa hơn.

Có thắc mắc, tộc trưởng cũng không ngại ngần hỏi ra. Lý Chiến cũng không hề giấu giếm, giải thích cho tộc trưởng hiểu.

" Chúng ta trở về đường này cho an toàn, tộc trưởng ngươi không biết đó thôi, ngươi đừng thấy trong cổ thụ lâm có phong thú mà nghĩ nơi đó bình thường. Căn bản cũng không có những loại hung thú khác dám bước vào trong đó.

Vậy nên đi đường này tuy rằng xa hơn một chút, nhưng lại càng an toàn. Nhưng nếu đi thẳng trở về, mặc dù gần hơn, nhưng cũng có thể gặp phải bất trắc càng nhiều."

Tộc trưởng nghe vậy thì cũng đã hiểu được mục đích bọn họ phải đi vòng như vậy. Mà cũng đúng thôi, chỉ cần an toàn, đi xa hơn bao nhiêu cũng đáng.

Rất nhanh, mọi người đã tới cổ thụ lâm, chỉ là lần này đi vào cổ thụ lâm có chút cảm giác không giống. Mọi người đều cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, da gà đều nổi lên.

Lý Dương lập tức quay sang hỏi Lý Chiến.

" Thập bát gia, ngươi có cảm thấy khác thường không?"

Mọi người cũng đều cảm thấy, đương nhiên là Lý Chiến cũng cảm thấy. Vậy nên Lý Chiến gật đầu trả lời.

" Có, trời còn chưa có tối, nhưng cảm giác cùng với buổi tối ở đây cũng chỉ kém một chút mà thôi."

Nghe vậy Lý Dương lại nói:

" Ngày hôm nay cũng chỉ có thu hoạch của chúng ta là khác với bình thường."

Lý Chiến lập tức hiểu ra, nói nhỏ.

" Là thu hoạch có chút nhiều, vẫn là trong thu hoạch có một đầu hung thú cấp???"

Lý Dương khẳng định nói.

" Ta cảm thấy là do đầu hung thú cấp, bởi vì trước đó chúng ta cũng đã từng thu hoạch được man thú, nhưng cũng không có gì xảy ra.

Ta nghĩ chúng ta nên dùng một chút hung thú huyết hiến tế cho khu rừng này.

Có thờ có thiêng, có kiêng có lành, chúng ta cũng nên coi khu rừng này như là tổ linh tồn tại mà hiến tế. Dù sao chúng ta cũng nhiều lần dựa vào cổ thụ lâm này, tìm kiếm sự an toàn, không thể không có chút nào biểu thị được."

Mọi người nghe vậy cũng đều nhìn Lý Chiến xem ông ta quyết định như thế nào.

Còn Lý Chiến thì do dự hỏi lại Lý Dương.

" A Dương, như vậy liệu có ổn không?"

Lý Dương tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.

" Ta chỉ cảm thấy nên làm như vậy, còn kết quả sẽ ra sao, ta cũng không biết được."

Thấy thế tộc trưởng cũng nói.

" Đúng đấy, a Chiến, khu rừng này hẳn là không tầm thường, nếu đã che trở chúng ta, vậy hiến tế cũng là điều cần phải."

Tộc trưởng cũng đều đã nói thế, Lý Chiến cũng không tiếp tục do dự, để mọi người thu lấy một phần máu huyết của ám dạ báo, tiến hành hiến tế cho cổ thụ lâm.

Cũng không giống như hiến tế tổ linh, bọn họ cũng chỉ tiến hành nghi thức đơn giản, sau đó tưới hung thú huyết xuống dưới đất.

Kỳ lạ là hung thú huyết sau khi rơi xuống đất, thì nhanh chóng biến mất, ngay cả một chút dấu tích cũng không để lại.

Đồng thời, sau khi hung thú huyết biến mất, cảm giác khác thường trong lòng mọi người cũng biến mất theo, điều này chứng tỏ hiến tế thực sự là lựa chọn chính xác.

Mặc dù vậy, bọn họ cũng quyết định nhanh chóng rời đi, trời cũng không còn sớm, không nhanh chóng một chút, họ sẽ phải nghỉ qua đêm lại ở nơi này.

Thực ra Lý Chiến cũng đề nghị, giống như lần trước nghỉ lại đây một đêm, ngày mai lại lên đường trở về.

Nhưng Lý Dương lại đưa ra một đề nghị khác. Bởi vì lần này cũng không giống lần trước, lần trước thu hoạch chỉ có man thú cấp, thì đám mãnh lang mới dám theo dõi. Còn lần này trong thu hoạch còn có một đầu hung thú cấp, đám mãnh lang cho dù lá gan có lớn hơn, phát hiện hung thú khí tức cũng sẽ né tránh xa xa.

Vậy nên bọn họ nên lên đường cả trời tối, dù sao khoảng cách cũng không rất xa, không cần đến nửa đêm thì bọn họ cũng đã có thể trở về tới bộ lạc.

Chứ ở lại bên ngoài càng lâu, khả năng gặp bất trắc sẽ càng tăng lên. Thế là mọi người cũng đều đồng ý với đề nghị của Lý Dương, mau chóng lên đường trở về.

...

Cách chương.