Trên đường trở về cũng không hề bình yên, đi được không bao lâu thì mọi người đã phát hiện có động tĩnh. Lý Tĩnh trèo lên một mô đất nhìn ra xa thì phát hiện có một bầy sói đang bám theo họ. May mắn là số lượng cũng không lớn, chỉ có khoảng hơn hai mươi con, thế là lập tức thông báo tình huống này với mọi người.
Lý Dương đề nghị, nhân lúc còn chưa bị số lượng lớn đuổi theo, trực tiếp đánh đuổi bọn chúng. Nhưng tộc trưởng lập tức bác bỏ.
" Căn bản là không thể được, lũ sói này rất giảo hoạt, chúng ta công kích chúng có thể bỏ chạy, nhưng sẽ vẫn xa xa bám theo, không thể làm cách nào khiến chúng thực sự bỏ đi."
Lý Dương cảm thấy cũng đúng là như vậy, nhưng hắn suy nghĩ một chút, chợt nảy ra một ý, thế là nói ra với mọi người.
" Ta có một kế hoạch, có lẽ có thể đánh đuổi bọn chúng. Thậm chí còn có thể giúp chúng ta kiếm thêm chút con mồi."
Nghe thấy lại còn có thể kiếm thêm con mồi, ai cũng rất hứng thú, muốn Lý Dương nói ra cách của hắn.
Lý Dương chỉ gò đất ở phía trước nói.
" Chúng ta đi đến chỗ đó, bỏ lại hai đầu con mồi này bên dưới gò đất. Sau đó chúng ta đều ra phía sau gò đất phục kích. Chờ bầy sói tiến lại gần thì cùng nhau công kích."
Nghe Lý Dương nói vậy, mọi người trong đội săn của hắn còn chưa có ý kiến gì, thì người trong đội của tộc trưởng đã không ít người có ý kiến.
Bọn họ cũng không phải là nhằm vào Lý Dương, chủ yếu là bọn họ cảm thấy phương pháp này của Lý Dương sẽ không có ích gì. Họ cũng thẳng thắn nói ra ý kiến của mình.
" Ha ha....Tiểu tử, ngươi nghĩ cũng quá đơn giản. Chưa nói đám sói loại hung thú này mặc dù cấp thấp, nhưng cũng không hề ngu ngốc. Chỉ mới nói đến dựa vào giác quan của chúng, thì ẩn núp sau gò đất phục kích đã không có hiệu quả rồi. Chúng nhất định sẽ phát hiện và không tiến lại gần."
Nhiều người cũng rất đồng tình với ý kiến của người nói này. Nhưng Lý Dương chỉ mỉm cười, cũng không trách người ta phủ định ý nghĩ của mình. Hắn chỉ nhẹ nhàng nói.
" Thúc thúc nói rất có lý, nhưng cũng chưa chắc đã đúng. Hung thú thì cũng chỉ là hung thú, nhất là cấp thấp hung thú như loại này, chúng bị bản năng chi phối rất mạnh. Bằng không, như bình thường các ngươi có thấy đàn sói nào bám theo đối thủ càng mạnh mẽ hơn chúng không."
Có người nghe vậy thì lập tức phản bác.
" Bình thường chúng ta đi săn trở về cũng có lúc gặp được bầy sói rình rập như vậy."
Lý Dương nghe vậy thì cười vui vẻ.
" Đúng vậy nha, cũng chỉ có lúc các ngươi mang theo con mồi trở về mới gặp được tình huống như vậy.
Điều này chứng tỏ là chúng bị bản năng đối với đồ ăn chi phối. Bình thường con mồi đã như vậy, huống hồ gì lần này chính là hai đầu man thú. Ta đảm bảo, cho dù chúng ta có ẩn nấp ở phía sau gò đất, đám sói này vẫn sẽ liều lĩnh tìm cách lại gần con mồi.
Chờ chúng lại gần, chúng ta sẽ xông ra công kích, cho dù không thể tiêu diệt, cũng có thể đánh cho chúng phải sợ hãi bỏ chạy.
Mà cho dù chúng không dám lại gần thì sao, chúng ta cũng không thua thiệt cái gì."
Mọi người nghe xong cảm thấy đúng là rất có lý, vậy nên Lý Chiến cũng bắt nhịp quyết định nếm thử.
Chờ đến phía trước gò đất, mọi người thả hai đầu con mồi xuống đất, sau đó nhanh chóng chui ra sau gò đất ẩn nấp.
Bầy sói bám theo đoàn người, đột nhiên phát hiện đoàn người không thấy đâu nữa, chỉ còn hai đầu con mồi to lớn nằm đó. Điều này khiến bọn chúng cảnh giác, không ngừng dò xét xung quanh.
Chỉ là đa phần sự chú ý của chúng vẫn là tập trung vào hai cái xác thú to lớn. Cho dù là hít hà hay ngó dáo dác, thì phần lớn cũng là hướng về phía hai con mồi đó.
Không biết chúng có phát hiện ra đám người ẩn nấp phía sau gò đất hay không, chỉ thấy bọn sói này lúc thì tiến lên, lúc lại lùi lại. Thấy không có nguy hiểm gì xảy ra, đám sói ngày càng to gan, dần dần tiến lại gần hai cái xác.
Phía sau gò đất, đám thợ săn đã chuẩn bị sẵn sàng vũ khí, Lý Dương cũng chuẩn bị tốt cung tên. Lần này ra ngoài, đội săn của hắn cũng đã có không ít người chuyển qua dùng cung tên, trước đó họ đã bỏ không ít công sức luyện tập.
Không đợi bầy sói thực sự tới chỗ hai đầu con mồi, Lý Chiến liền ra lệnh công kích. Dù sao lỡ như lũ sói gặm mất mấy miếng thịt, vậy không phải là thiệt thòi sao.
Đoản mâu và mũi tên phóng ra ào ào, khiến cho bầy sói cho dù rất cảnh giác cũng khó lòng tránh thoát. Đặc biệt là mũi tên, vừa nhỏ vừa nhanh, độ chuẩn xác thì không phải nói.
Hầu hết những con sói phía trước đều bị dính đòn ngã xuống. Những con sói phía sau cũng bị trúng chiêu không ít. Đến cuối cùng cũng chỉ có non nửa bầy sói là có thể trốn chạy.
Mọi người cũng không hề đuổi theo, dù sao nhiệm vụ chính của họ chính là bảo vệ con mồi. Có thêm được nhiều như vậy thu hoạch đã là niềm vui ngoài ý muốn.
Tất cả mọi người đều vui vẻ thu thập lũ sói nằm lại. Đầu sói nào vẫn còn chưa chết sẽ bị mọi người tại chỗ kết liễu, dù sao nằm lại cũng đều là trọng thương sắp chết. Bọn họ cũng không có thời gian ở đây chờ đợi.
Mặc dù hết sức vui vẻ, nhưng mọi người vẫn phải gấp rút lên đường, bởi vì động tĩnh vừa rồi có thể sẽ gây thu hút cho những bầy sói khác.
Quả thật như thế, tiếp tục đi không được bao lâu thì bọn họ lại phát hiện có bầy sói bám theo.
Có người đề nghị lại tiếp tục làm như trước đó, nhưng Lý Dương lập tức bác bỏ.
" Không nên quá tham, nhiều như vậy con mồi, chúng ta đã mang có chút vướng víu. Chưa kể động tĩnh trước đó có thể sẽ không chỉ thu hút tới một bầy sói.
Vẫn là đi nhanh một chút, dù sao cũng đã được nửa đường rồi."
Mọi người nghe vậy cũng rất đồng ý, người vừa rồi đề nghị cũng chỉ là quá hứng khởi, lần này đi săn thực sự là quá thoải mái.
Đúng như dự đoán, bọn họ phát hiện, số lượng sói bám theo bọn họ ngày một nhiều. Rõ ràng là không phải chỉ có một bầy sói, bọn này thậm chí còn biết phối hợp, chứ không đi riêng lẻ từng bầy.
Cũng may, có lẽ là do số lượng tụ tập còn chưa đủ nhiều, lũ sói này cũng vẫn chỉ bám theo đoàn người mà thôi.
Mọi người cảm giác cấp bách, vậy nên tốc độ di chuyển cũng ngày một tăng.
Chờ tới khi về gần đến khu vực đằng lâm, thì số lượng sói bám theo đám người bọn họ đã có khoảng gần trăm con.
Nhưng đám sói này lại có vẻ e ngại, chần chừ không dám tiếp tục bám theo đám người. Mà đám người thợ săn cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì về tới đây thì bọn họ cũng đã an toàn. Đã tới gần ngọn núi này, thì đừng nói là lũ mãnh lang, cho dù là man thú hay hung thú, cũng không dám lại gần.
Mặc dù như vậy, đám người cũng không hề dừng lại nghỉ ngơi, mà một mạch đi thẳng về bộ lạc. Dù sao chuyện bất ngờ gì cũng có thể xảy ra, không ai đảm bảo chắc chắn được điều gì.
Chưa kể đám sói đó e sợ đồ vật, bọn họ cũng rất e sợ nha. Bình thường có lẽ chúng sẽ không thèm để ý đám người nhỏ bé bọn hắn. Nhưng bây giờ bọn hắn mang theo không ít con mồi đâu, trong đó còn có hai đầu khá là to lớn. Để chúng thấy được thì chạy làm sao thoát.
May mắn, lúc này cũng không có đầu hắc vũ ưng nào bay ra dò xét, bọn hắn có thể an toàn trở về tới bộ lạc.
Về tới bộ lạc, vì là trước đó trở về tìm kiếm trợ giúp, vậy nên trong bộ lạc mọi người đã sớm biết được tin tức. Có không ít người đã chờ đợi ở cửa hang để đón xem con mồi của bọn hắn, ngay cả tế sư cũng vậy.
Khi nhìn thấy đám con mồi mà bọn hắn mang về, đặc biệt là hai đầu cự thú khổng lồ, mọi người cũng chỉ có thể không ngừng thán phục. Tế sư thì trong miệng không ngừng lẩm bẩm, hình như là đọc tế văn cảm tạ tổ tiên.
Nhưng thực ra là vì gần đây đội của Lý Dương thường xuyên có thu hoạch lớn trở về, mọi người đã có chút quen thuộc, bằng không có lẽ là mọi người sẽ càng phản ứng mạnh mẽ.
Chỉ là người bình thường không có phản ứng đặc biệt gì, nhưng đồ đằng chiến sĩ thì lại khác, đặc biệt là mấy ông đội trưởng đội săn của các chi mạch khác.
Gần đây đội săn của bọn hắn thường xuyên có thu hoạch lớn, không chỉ ra hết danh tiếng mà còn nhanh chóng tăng lên thực lực. Điều này khiến cho những đội săn khác cảm thấy bức thiết, ai cũng tò mò muốn biết họ làm cách nào. Một lần hai lần còn có thể nghĩ là may mắn, chứ đến bây giờ cũng không phải một hai lần rồi.
Mấy ông đội trưởng các đội săn khác thi nhau bám lấy Lý Chiến, không ngừng dò hỏi xem Lý Chiến bọn họ dùng cách nào.
Thấy thế, Lý Chiến cũng chỉ có thể hứa hẹn, sau đó sẽ chiêu đãi bọn họ một bữa, rồi sẽ từ từ kể. Dù sao bây giờ ông ta cũng coi như là phát đạt, không biểu hiện chút gì cũng không thể nào nói nổi.
Thấy được cảnh mọi người bám lấy Lý Chiến tìm hiểu tin tức, tộc trưởng ở bên cạnh cười thầm. Bởi vì mình sáng suốt đi ra trợ giúp đội săn của Lý Chiến, nên đã sớm đạt được thỏa thuận ra ngoài đi săn cùng bọn hắn lần tới. Chỉ cần có thể đi săn một lần cùng họ, thì mọi chuyện đều có thể rõ ràng.
Có được hứa hẹn của Lý Chiến, đám người vui vẻ nhảy vào giúp một tay, vận chuyển con mồi đi tới trước tế đàn.
Mọi người nhanh chóng thực hiện lấy máu của những con mồi này. Đây chắc chắn là lần thu hoạch nhiều con mồi nhất mà mọi người từng thấy. Số lượng thú huyết rất nhiều, không chỉ dùng phần lớn để
hiến tế, Lý Chiến còn hào phóng chia cho những đội săn khác một ít.
Vốn dĩ là đội săn chỉ định giữ lại đủ dùng, còn lại đều sử dụng để hiến tế. Nhưng tế sư cảm thấy, thực lực của các chiến sĩ trong bộ lạc còn quá yếu, nếu như có thể tăng lên thực lực của các chiến sĩ, vậy thì tế phẩm cũng sẽ không là vấn đề.
Vậy nên, cuối cùng mọi người vẫn là lựa chọn, dựa theo lệ thường hiến tế, dư thừa thú huyết sẽ chia sẻ cho các đội săn khác.
Đến công đoạn chia thịt, vì là tộc trưởng dẫn người ra trợ giúp bọn họ, vậy nên cần phải chia cho đội của tộc trưởng một phần, đương nhiên cũng chỉ là một phần nhỏ.
Được cái con mồi rất nhiều, không chỉ có hai đầu cự thú, bọn họ còn thu hoạch thêm mười ba đầu mãnh lang nữa, kích thước cũng đều không nhỏ.
Thế nên, mọi người đều được chia rất nhiều, đặc biệt là Lý Dương. Mặc dù công lao của Lý Dương chủ yếu là ra chủ ý, nhưng cũng đều là nhờ chủ ý của hắn, nên mới có thể có thu hoạch lớn như vậy.
Mọi người trong đội săn cũng không ai có ý kiến với thu hoạch của Lý Dương cả, đương nhiên người của đội săn khác thì không nói. Nhiều người rất là thắc mắc, vì sao một đứa trẻ như Lý Dương lại có thể được chia nhiều như vậy. Cũng chỉ có một số người là suy đoán được chút gì.
Lý Dương cũng không để tâm đến việc người khác nghĩ gì, hắn chỉ để tâm đến những gì mình thu hoạch được mà thôi. Mang theo thu hoạch trở về, Lý Dương để đám tiểu đệ giúp mình sử lý đống thịt thú, còn hắn quyết định đi ngủ sớm một chút. Buổi tối hôm qua bị dằn vặt không nhẹ, lại phải vất vả vận chuyển con mồi trở về, cho dù có là đồ đằng chiến sĩ, thì hắn cũng đã rất mệt mỏi rồi.
Còn việc luyện hóa hung thú thịt tu luyện, hắn cũng không vội vã, sau đó thời gian có nhiều là. Dù sao lần này cả đội thu hoạch lớn như vậy, có lẽ sẽ cần rất nhiều thời gian để tiêu hóa, sẽ không gấp gáp tổ chức đi săn lần nữa.
...
Cách chương.