Ở trong bộ lạc tu luyện một thời gian, thời tiết đã dần chuyển biến sang mùa hè. Mặc dù chỉ mới ra ngoài đi săn có vài lần, mỗi lần cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Nhưng thời gian ở trong bộ lạc tiêu hóa thu hoạch thì lại tương đối nhiều. Thế nên thoáng cái đã qua hết mùa xuân.
Mùa hè năm nay có lẽ là một mùa mưa, mới những ngày đầu mùa, ngoài trời mưa rơi đã không ngớt.
Bên ngoài mưa rơi rả rích, Lý Dương cảm thấy nếu có một ấm trà, ngồi bên hiên cửa ngắm trời mưa, chắc chắn là rất thích ý.
Chỉ tiếc hắn cũng không có trà, nhưng ôm một bát canh thịt hầm ngồi ngắm mưa, cảm giác cũng không tệ lắm.
Canh thịt hầm nóng bỏng, với mùi thịt thơm lừng béo ngậy, cộng thêm vị cay nồng làm xua tan đi cái cảm giác lạnh lẽo, ẩm ướt của trời mưa.
Nhìn ra ngoài trời màn mưa mờ ảo, dòng sông bên dưới như là càng thêm mênh mông.
Chợt Lý Dương nhìn thấy một cảnh tượng hiếm gặp. Một đầu chim khổng lồ từ trên trời lao xuống mặt sông, đó là một đầu hắc vũ ưng, nó lao xuống sông để săn mồi.
Bình thường hắc vũ ưng cũng sẽ không kiếm ăn trên con sông này. Vậy nên rất ít khi thấy được chúng.
Lý Dương cũng hiểu được vì sao hắc vũ ưng lại bỏ qua nguồn thức ăn ở ngay bên cạnh, mà đi kiếm ăn ở nơi khác. Bởi vì kiếm ăn trên con sông này cũng không hề dễ dàng.
Chỉ thấy đầu hắc vũ ưng kia vừa lao xuống mặt nước định tóm lấy con mồi. Nhưng chưa kịp tóm được con mồi thì vội vã lại phải nhao lên.
Cùng lúc đó, một cái miệng to lớn từ dưới nước lao ra, xuýt chút nữa thì cắn trúng hắc vũ ưng.
Hắc vũ ưng cũng không đơn giản, đầu hắc vũ ưng này có lẽ ít nhất cũng là hung thú cấp. Vừa nhao lên, nó đồng thời cũng phóng ra từng đạo mũi tên màu đen, như là từng chiếc lông vũ của nó. Mục đích chủ yếu của nó có lẽ cũng chỉ là để ngăn cản đầu thủy quái bên dưới. Bởi vì sau khi phóng ra công kích, nó cũng không quay đầu lại mà trực tiếp bay trở lại đỉnh núi.
Đầu thủy quái bên dưới gặp phải đòn công kích của hắc vũ ưng, cũng lập tức phóng ra từng đạo mũi tên nước chống lại. Cuối cùng nó gào thét một tiếng, nhìn theo bóng hắc vũ ưng rời đi, sau đó không cam lòng lặn xuống đáy sông.
Lý Dương xuýt xoa, vậy mà không đánh nhau, đang nhàm chán, có thể xem được bọn chúng kịch chiến thì còn gì bằng.
Mọi thứ lại trở lại tĩnh lặng dưới cơn mưa, phía xa xa thỉnh thoảng lại nổ ra từng tiếng sét đì đoàng.
Lý Dương chợt nhận thấy, nước sông như là đang dâng lên. Bình thường mỗi khi mùa mưa tới, nước sông sẽ theo thời gian dần dần dâng lên. Có năm nước sông sẽ dâng lên tới sát cửa hang.
Theo truyền thuyết, mỗi khi nước sông dâng lên, sẽ có rất nhiều thủy quái lên bờ, khiến cho người dân trong bộ lạc rất e sợ thời điểm này.
Chỉ là, không phải năm nào cũng sẽ có mùa mưa, với lại cũng không được phép lại gần dòng sông vào mùa mưa, nên Lý Dương cũng chưa từng thấy thủy quái lên bờ là cảnh tượng gì. Thực ra, trong bộ lạc cũng chưa chắc đã có mấy người thấy được cảnh tượng thủy quái lên bờ, đa phần đều là nghe tổ tiên truyền lại mà thôi.
Năm nay có lẽ sẽ khác, vì thành công câu lên thủy quái đã khiến mọi người không còn rất e ngại thủy quái. Nhưng Lý Dương cảm thấy, thời điểm này vẫn là cách xa dòng sông một chút, câu cá vào thời điểm này cũng không phải là ý kiến hay, rất dễ xảy ra bất chắc.
Thế là Lý Dương quyết định đi tới chỗ tế sư một chuyến, nói chuyện này với tế sư, để tế sư khuyên nhủ mọi người cẩn thận. Nhất là đồ đằng chiến sĩ không nên tiến hành câu mãnh ngư, nước lên cao câu sẽ không an toàn.
Tế sư thấy thế thì nói với Lý Dương:
" Vì là trời mưa liên tục, nhiều đội săn không muốn ra ngoài đi săn, đã đề nghị với ta tăng lên số lần câu mãnh ngư trong tuần. Nhưng ta cũng cảm thấy như vậy có chút nguy hiểm, nên không có đồng ý."
Nghe vậy, Lý Dương cũng nói:
" Ngài quyết định như vậy là rất đúng, dù sao an toàn vẫn là quan trọng nhất."
Mặc dù Lý Dương nói vậy, nhưng tế sư vẫn tỏ vẻ lo nghĩ, sau đó than thở với Lý Dương.
" Ta cũng hiểu được như vậy, nhưng trời mưa cũng thực sự ảnh hưởng tới việc ra ngoài đi săn của mọi người.
A Dương a, ngươi có hay không cách nào giải quyết vấn đề này?"
Lý Dương cũng chỉ có thể lắc đầu, hắn cũng chẳng có cách nào cả.
Trở về nhà, Lý Dương tiếp tục công tác ăn và tu luyện, may mắn trước đó thu hoạch nhiều, thế nên tạm thời hắn cũng không cần lo lắng gì.
Thỉnh thoảng, Lý Dương cũng sẽ ngó xuống bờ sông, để xem có con thủy quái nào bò lên bờ không. Hắn rất muốn biết là loại thủy quái nào có thể bò lên bờ. Chỉ tiếc, mãi hắn cũng không thấy được một con.
Cho tới khi trời sắp tối, Lý Dương lại nổi hứng, đi ra ban công nhìn xuống bờ sông xem. Với thị lực đã được tăng cường của hắn, nhìn xuống bờ sông lúc này cũng chỉ miễn cưỡng thấy được mọi thứ.
Đột nhiên, Lý Dương như chợt phát hiện ra có gì đó. Hắn cố gắng nhìn kỹ hơn, nhưng trời đã bắt đầu tối, lại có màn mưa ngăn cản tầm nhìn khiến hắn rất khó có thể nhìn rõ.
Đột nhiên, một tia sét phát ra, cùng với tiếng sấm ầm ầm. Dựa vào ánh sáng từ tia sét đó, Lý Dương mới có thể thấy rõ, đúng là có đồ vật ở dưới sông đang bò lên.
Đó là từng con vật như là con ốc với lớp vỏ dày nặng, trên vỏ còn mọc ra rất nhiều chiếc gai sắc nhọn, nhìn hết sức dữ tợn. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ nhìn thấy lớp vỏ đó nên không chắc chắn nó có phải con ốc không.
Chúng di chuyển hết sức chậm chạp, nếu như không có ánh sáng từ tia chớp, Lý Dương có thể sẽ nhầm lẫn chúng với những tảng đá.
Loại sinh vật này kích thước còn không nhỏ, ước chừng to gấp đôi so với loại ốc bọn hắn từng bắt được.
Lý Dương suy nghĩ, đây không lẽ chính là loại thủy quái thường lên bờ vào mùa mưa trong truyền thuyết.
Lý Dương cảm thấy rất hứng thú đối với loại sinh vật này, không biết chúng lên bờ làm gì. Lý Dương cũng muốn bắt thử một con để nghiên cứu, chỉ là hắn cũng không dám đi xuống đó.
Cuối cùng, Lý Dương lấy ra cung tên, hắn muốn bắn thử chúng nó xem thế nào. Nếu như có thể bắn mũi tên cắm vào thân thể nó, vậy kéo nó lên hẳn cũng không phải vấn đề gì.
Chỉ là, Lý Dương không có ngờ rằng, khi mũi tên hắn bắn ra , va chạm vào lớp vỏ của một đầu thủy quái. Mũi tên chỉ làm văng ra từng tia lửa, chứ không thể cắm vào một chút nào.
Không chỉ thế, Lý Dương còn phát hiện, sau khi chịu công kích, sinh vật kia phóng ra mấy đầu súc tu nhỏ dài màu trắng. Những súc tu này không ngừng vung mạnh trong mưa, tạo ra âm thanh nổ mạnh.
Lý Dương thật không ngờ, cái thứ chậm chạp, tưởng chừng vô hại đó, lại có thể phát ra công kích mạnh mẽ như vậy. Hắn cảm thấy, những sinh vật này cũng không phải là bình thường sinh vật, chúng hẳn là mãnh thú mới đúng. Chỉ là cách một khoảng cách, hắn cũng không cảm nhận được khí tức của chúng.
Lý Dương lại đi gặp tế sư một chuyến, vừa là để thông báo chuyện này với bộ lạc, vừa là để hỏi tế sư xem lão có biết bọn thủy quái này không.
Tế sư biết được có thủy quái lên bờ thì cũng rất lo lắng, vội để người đi canh chừng. Còn về phần loại thủy quái đó, thì đúng là một loại thủy quái thường hay lên bờ vào mùa mưa. Nhưng người trong bộ lạc cũng không có hiểu biết gì về chúng, mọi người cũng đều e sợ, tránh xa chúng.
Lý Dương có chút thất vọng, quay trở về chỗ ở của mình. Nhưng thực ra, cho dù biết được tin tức của đám thủy quái đó cũng không có ích gì, hắn không cảm thấy mình có thể làm gì được chúng cả.
Chỉ là Lý Dương vẫn tiếp tục theo dõi đám thủy quái này, một phần là vì tò mò mục đích chúng lên bờ, một phần cũng là lo sợ chúng sẽ gây nguy hiểm cho bộ lạc.
Chỉ là trời càng ngày càng tối, hắn cũng chỉ có thể dựa vào những tia sét thỉnh thoảng sáng lên để quan sát. Đám thủy quái này tốc độ thực sự rất chậm, có lẽ phải tới nửa đêm thì chúng mới di chuyển được tới chân núi.
Điều này làm Lý Dương thực sự không có kiên nhẫn, nếu muốn bò vào tới bộ lạc có lẽ chúng phải bò tới ngày mai.
Thế là, Lý Dương cũng không tiếp tục theo dõi chúng nữa, hắn trở vào trong nhà tu luyện, sau đó thì đi ngủ.
Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Lý Dương liền thức dậy. Hắn lập tức đi ra ban công nhìn xuống phía dưới bờ sông.
Vừa nhìn xuống, hắn đã thấy hình bóng đám sinh vật kia đang dần trở về dưới sông. Cũng chỉ còn có một vài con là chưa xuống tới mặt sông.
Tối hôm qua, đã có không ít loại sinh vật này bò lên bờ. Vì là vừa mới di chuyển nên vết tích chúng để lại còn tương đối rõ. Trời mưa như vậy chỉ sợ không mấy chốc thì những vết tích này sẽ đều biến mất hết.
Lý Dương thật sự rất tò mò, đám thủy quái này rốt cuộc là bò lên bờ làm gì. Chắc chắn là không phải lên bờ tìm bọn hắn phiền toái, lại chỉ lên bờ một đêm, chưa sáng thì đã bò lại sông, rất là kỳ quái.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Lý Dương quyết định làm liều một phen, bò từ vách đá đi xuống, nhân lúc bây giờ vết tích còn chưa biến mất, xem xem chúng lên bờ làm gì.
Là đồ đằng chiến sĩ, vách đá cộng với trời mưa trơn ướt cũng không làm khó được hắn. Hắn cũng chỉ sợ, vừa bò xuống chân núi, lại có một đầu thủy quái nào đó lên bờ, vậy thì hắn cũng không kịp trèo trở lại bên trên.
Để đề phòng, Lý Dương cõng cả cung tên đi xuống, cũng mang theo một cây đao nữa.
Xuống đến nơi, Lý Dương cũng không gặp được nguy hiểm gì, ít nhất thì tạm thời như vậy.
Bên dưới chân núi, đất cát bị nước mưa ngấm trở nên mềm như là nước bùn. Lý Dương dẫm xuống bị sụt tới đùi gối. Tình trạng như vậy khiến dấu vết của những con vật kia để lại cũng rất rõ ràng.
Dựa vào những dấu vết đó, Lý Dương cũng rất dễ thì tìm tới đích đến của chúng. Nhưng Lý Dương cũng không có phát hiện thứ gì.
Không tin tà, Lý Dương tiến lại gần quan sát kỹ hơn, cuối cùng hắn còn dùng tay, mò xuống dấu vết thủy quái để lại.
Đột nhiên, Lý Dương phát hiện bên dưới lớp bùn đất có đồ vật. Từng vật thể hình cầu nằm chung một chỗ bên dưới lớp bùn đất.
Trong mắt Lý Dương chợt sáng lên, đây không lẽ là trứng, Lý Dương lập tức cầm lên một quả. Những giọt nước mưa nhanh chóng làm trôi đi bùn đất ở bên ngoài vật thể, cuối cùng để lộ ra hình dáng cụ thể của nó.
Quả nhiên, thực sự là một quả trứng, nó có đường kính chừng một gang tay, toàn thân màu trắng. Mặc dù quả trứng rất to, nhưng so sánh với kích thước loại thủy quái đó lại cảm thấy những quả trứng này có chút nhỏ.
Lấy tay sờ một lượt ổ trứng dưới lớp bùn đất, Lý Dương lại cảm thấy bình thường trở lại, bởi vì ổ trứng này số lượng rất nhiều, phải có chừng một trăm quả.
Lý Dương thật không ngờ, đám thủy quái kia lên bờ là để đẻ trứng. Hắn cũng không nghĩ ra vì sao bọn chúng lại phải lên bờ đẻ trứng, có lẽ là để tránh kẻ thù đi.
Dù sao hắn cũng không quá quan tâm, bây giờ hắn chỉ quan tâm, hương vị những quả trứng này như thế nào. Vừa vặn, buổi sáng tráng miệng bằng món trứng ốp cũng không tệ lắm.
Vốn định lấy lên năm quả, mỗi huynh đệ một quả, nhưng trứng quá lớn, hắn cũng không có thứ gì để chứa. Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể cố nhét hai quả trứng vào trong người, rồi dọc theo đường cũ, trèo trở lại phía trên.
Thực ra đi lên theo đường cửa hang sẽ càng dễ dàng, nhưng hắn cũng không dám để mọi người biết, hắn đã bò xuống dưới bờ sông. Để người khác biết, hắn nhất định sẽ bị mọi người trách mắng một phen, thực sự là quá mạo hiểm.
...
Cách chương.