Chương 49: Nhặt được lợi lớn.

Địa giáp thú trọng thương sắp chết, không ngừng đau đớn gào rú. Trong khi đó, độc giác sư sau khi bộc phát ra đòn công kích kinh khủng đó thì lập tức gục xuống, không có động tĩnh.

Hai người Lý Dương trợn tròn mắt, bọn hắn liên tục bị bất ngờ, thực sự là tình hình thay đổi quá nhanh.

Lý Dương trong miệng lắp bắp.

" Đó là... đó là... thần thông sao? Thật... thật kinh khủng!!!!"

Lý Chiến cũng không kém bao nhiêu, ông ta cũng cực kỳ rung động, trả lời:

" Hẳn là không sai được, chính là bản mệnh thần thông của độc giác sư. Không lẽ đầu độc giác sư này đã đột phá trở thành hung thú?"

Lý Dương đương nhiên cũng biết chắc chắn đó là thần thông, chỉ là quá bất ngờ nên mới hỏi như thế. Lý Dương còn biết, đầu độc giác sư kia cũng không phải do đạt tới hung thú cấp mà có thể phát ra được công kích như vậy. Thế nên hắn cũng giải thích cho Lý Chiến.

" Cũng không phải, nó còn chưa có đột phá trở thành hung thú.

Bình thường, khi đạt tới hung thú cấp mới có thể giác tỉnh thiên phú thần thông. Nhưng cũng có một số trường hợp ngoại lệ.

Ví dụ như huyết mạch mạnh mẽ, hoặc như cưỡng ép sử dụng. Chỉ là trường hợp nào thì cũng có hạn chế rất lớn. Thông thường nhất chính là chỉ có thể sử dụng hạn chế, đồng thời sau khi sử dụng cũng sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, bởi vì thần thông sẽ tiêu hao rất lớn.

Đầu này độc giác sư chắc chắn là cưỡng ép sử dụng ra thần thông, có lẽ là nó cảm thấy mình đã không còn đường sống, nên muốn cùng kẻ thù đồng quy vu tận."

Lý Chiến nghe vậy thì cũng hiểu ra, nhưng vẫn cảm thấy rung động trước uy lực của thần thông.

" Thần thông có uy lực kinh khủng như vậy, không phải nếu có thần thông thì có thể tùy ý nghiền ép đối thủ không có thần thông? Chênh lệch này đúng là như trời với đất khác biệt, căn bản cũng không có lực chống đỡ."

Lý Dương có lẽ nhận được càng nhiều truyền thừa, hiểu biết càng nhiều hơn Lý Chiến một chút. Nghe Lý Chiến nói vậy thì cũng giải thích một chút cho Lý Chiến.

" Thần thông đúng thật là rất lợi hại, nhưng cũng tùy loại mà mạnh yếu sẽ khác nhau.

Như loại thần thông này của độc giác sư, phóng ra tia năng lượng công kích kẻ địch cũng tính là một loại tương đối mạnh thần thông. Nó có tính xuyên thấu rất mạnh, vừa vặn khắc chế phòng ngự của địa giáp thú.

Nhưng nó cũng không phải không có khuyết điểm, như là tiêu hao lớn nên số lần phóng ra rất hạn chế. Hay là khoảng cách công kích càng xa, uy lực của nó cũng sẽ giảm dần. Chưa kể, chỉ cần có đề phòng trước, cũng sẽ có cơ hội né tránh đòn công kích từ thần thông này.

Đầu độc giác sư này không phải do khoảng cách gần sát bên cạnh, cũng chưa chắc đã tạo ra được hiệu quả kinh khủng như vậy.

Nhiều loại thần thông sẽ có uy lực kém hơn nhiều, thậm chí nhiều loại thần thông cũng không thiên về công kích.

Nói chung, thần thông mặc dù lợi hại, nhưng cũng không cần e ngại quá mức."

Trong lúc hai người Lý Dương còn đang chưa hết rung động, bên dưới hai đầu hung thú đã không còn động tĩnh. Có lẽ là do thời gian không ngắn chiến đấu đã làm chúng kiệt quệ, cộng thêm trọng thương khiến chúng không cầm cự được quá lâu. Đặc biệt là độc giác sư, sau khi bộc phát ra thần thông, nó căn bản còn không có đủ sức để giãy chết.

Hai người Lý Dương như chợt tỉnh ngộ nhìn nhau, trong mắt dần dần sáng lên. Đột nhiên Lý Chiến hô to:

" Nhanh!!! Đi ra thu hoạch con mồi!!!"

Hô xong, hai người lập tức lao xuống chỗ xác hai đầu hung thú. Những người khác nhận được hiệu lệnh của Lý Chiến cũng vội vàng từ trong hang chạy ra.

Mọi người nhìn xác hai đầu hung thú to lớn, đây chính là hai đầu man thú hậu kỳ. Thậm chí độc giác sư đã sắp đột phá hung thú cấp. Nhìn chiếc sừng trên trán nó, có chút trong suốt. Vừa rồi lại cưỡng ép thi triển thần thông khiến cho chiếc sừng này càng thêm trong suốt một chút, nó cũng chỉ kém bảo khí một đường. Theo lý thuyết, chiếc sừng này cùng với thanh bảo đao của lão hắc chính là cùng một cấp bậc.

Mọi người trong lòng đều cảm thán, đúng là vận khí, vận khí a. Trên trời rơi xuống vận may, ông trời phù hộ, tổ tiên phù hộ.

Mọi người cũng không có thời gian cảm thán, dù sao tự dưng đạt được hai đầu con mồi to lớn như vậy, không nhanh chóng chuyển đi, không lẽ chờ những đầu hung thú khác tới tranh cướp.

Lý Chiến ra lệnh cho mọi người lấy ra cầm máu tán rắc lên vết thương trên người hai con mồi. Vì rút kinh nghiệm lần trước, lần này bọn họ mang theo rất nhiều cầm máu tán, vậy nên may mắn còn đủ dùng.

Chỉ là hai đầu hung thú này thân hình to lớn, mặc dù có thể khiêng về, nhưng cũng quá cồng kềnh. Chỉ sợ trên đường trở về rất khó có thể không gây ra chú ý.

Lý Dương cũng nói ra lo ngại này với Lý Chiến. Lý Chiến suy tư một chút nói.

" Từ đây đi qua khu rừng cổ thụ hẳn không cần lo lắng, khoảng cách không quá xa, lại bị khí thế của hai đầu hung thú này đe dọa, chỉ sợ tạm thời cũng không có đầu hung thú nào quanh đây, nếu có thì đã sớm đi ra rồi. Chỉ là cần nhanh một chút rời đi, thời gian lâu một chút thì không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Ta lo lắng nhất là đoạn đường đi qua cánh đồng cỏ. Mặc dù bình thường đối với chúng ta, cánh đồng cỏ tương đối an toàn, hung thú xuất hiện rất ít, lại đều là cấp thấp hung thú, chủ yếu vẫn là các loại mãnh lang.

Nhưng, bây giờ chúng ta mang theo con mồi to lớn, rất dễ thu hút kẻ săn mồi. Một bầy mãnh lang còn không lo, ta chỉ sợ không chỉ một bầy, vậy thì chúng ta đối phó không nổi."

Lý Dương cũng cảm thấy như vậy, chỉ sợ hai đầu con mồi to lớn này, sẽ rất dễ thu hút tới mấy loại hung thú như mãnh lang. Cho dù mùi máu tươi có bị che lấp, thân hình to lớn của con mồi cũng rất dễ bị phát hiện ra.

Sau một hồi suy nghĩ, Lý Dương nói với Lý Chiến một đề nghị.

" Thập bát gia, ta cảm thấy hay là chúng ta vận chuyển hai đầu hung thú này vào trong cổ thụ lâm, sau đó để người trở về bộ lạc tìm kiếm trợ giúp.

Chờ có thêm trợ giúp rồi, chúng ta cũng có thể an toàn hơn vận chuyển trở về."

Lý Chiến cảm thấy như vậy cũng không tệ, chỉ là ông ta vẫn còn chút băn khoăn.

" Trở về tới bộ lạc tìm trợ giúp đúng là càng chắc chắn một chút, nhưng cũng tốn không ít thời gian. Nếu như vậy chúng ta có lẽ sẽ phải ở lại trong cổ thụ lâm một đêm, thế thì cũng vô cùng nguy hiểm!!!"

Lý Dương lại suy tư rồi trả lời.

" Cùng lắm thì chúng ta ở sát ngoài rìa khu rừng, có tình huống gì xảy ra cũng có thể tùy cơ ứng biến."

Lý Chiến nghe vậy cũng thấy hợp lý, không vào sâu trong khu rừng hẳn cũng sẽ không có vấn đề gì. Mà ở ngay cạnh khu rừng, hung thú bình thường cũng sẽ không bén mảng tới.

Thế là Lý Chiến quyết định cứ như vậy làm. Mọi người cũng nhanh chóng khiêng con mồi rời đi.

Chờ đến rìa ngoài của cổ thụ lâm, Lý Chiến để Lý Tĩnh dẫn theo một người nữa trở về bộ lạc tìm kiếm trợ giúp. Còn lại mọi người trước tiên nghỉ lại ở rìa khu rừng, chờ đợi.

Trời cũng không còn sớm, Lý Chiến để mọi người ở yên tại chỗ, không cần tiến thêm vào trong khu rừng. Thay vào đó, những người trẻ tuổi hoặc tâm lý hơi yếu, sẽ bị Lý Chiến sai khiến ra phía ngoài khu rừng tuần tra, cảnh giới. Ông ta cũng để bọn họ ở cùng nhau, không được tách ra.

Trong khi đó, hai người Lý Tĩnh nhanh chóng chạy về bộ lạc. Chờ khi trời tối, bọn họ cũng không dám tiếp tục lên đường, bởi vì không những trời tối không nhìn được đường không nói, trời tối còn có rất nhiều kẻ săn mồi hoạt động. Bọn họ cũng chỉ có thể tìm một nơi nghỉ tạm.

Nói là nghỉ, căn bản bọn họ cũng không dám nghỉ ngơi, hai người cố gắng giữ tỉnh táo, đề phòng có hung thú tập kích.

Mà đám người Lý Chiến ở lại ngoài rìa cổ thụ lâm cũng không thể nghỉ ngơi. Lý Dương cuối cùng cũng hiểu cảm giác mà Lý Chiến nói. Trước đó, Lý Dương đã có cảm giác bồn chồn không yên khi đi vào khu rừng này.

Bây giờ, ở lại đây buổi tối, mặc dù chỉ là ở sát ngoài rìa, nhưng cảm giác này cũng đã nhân lên rất nhiều lần. Nó trở thành cảm giác rùng mình sợ hãi. Mỗi lần nhắm mắt lại, hắn cũng cảm giác như có vô số ma quỷ ở xung quanh đang không ngừng tiến lại gần mình.

Mọi người có lẽ cũng không có khác gì, ai cũng không ngừng xê dịch dần ra hướng bên ngoài. Chỉ là con mồi còn ở đó, với lại cũng chỉ là cảm giác nên mọi người vẫn cố giữ vững ý chí của mình.

Chịu đựng một đêm sợ hãi, may mắn không có chuyện gì khác xảy ra, con mồi cũng vẫn còn nguyên vẹn. Đám người kiểm tra xung quanh cũng không phát hiện có dấu vết của hung thú xuất hiện.

Dù sao sau khi nghỉ lại một đêm ở đây, Lý Dương cũng không cảm thấy có đầu hung thú nào dám bén mảng lại gần khu rừng này cả. Nếu không phải rất cố gắng giữ tỉnh táo, hắn cũng đã bỏ chạy khỏi nơi này.

Mọi người vẫn tiếp tục chờ đợi, cho tới khi hai người Lý Tĩnh tìm được trợ giúp tới.

Chỉ là mọi người không ngờ tới, người tới trợ giúp bọn họ lại là tộc trưởng. Tộc trưởng mang theo đội săn của ông ta tới, ước chừng có khoảng hai mươi người.

Hai người Lý Tĩnh trở về tìm trợ giúp, vừa lúc gặp được tộc trưởng cũng mới đi săn trở về chưa lâu.

Tộc trưởng vì là mới tăng tiến tu vi, thực lực gia tăng, dẫn tới đợt này đi săn trở về thu hoạch rất khá. Vốn dĩ đang rất đắc ý vì thu hoạch lần này của mình, tộc trưởng lại nghe tin đội săn của Lý Chiến thu hoạch quá tốt, sợ trên đường về gặp bất chắc nên trở về tìm trợ giúp.

Tộc trưởng thấy thế, nửa là vì trách nhiệm, nửa là vì tò mò nên mới dẫn đội đi ra trợ giúp đội săn của Lý Chiến. Ông ta rất muốn nhìn xem đội săn của Lý Chiến thu hoạch được thứ gì mà không dám trực tiếp trở về. Mặc dù đã nghe Lý Tĩnh nói qua, nhưng ông ta vẫn muốn tận mắt nhìn thấy.

Chờ khi tộc trưởng nhìn thấy hai đầu cự thú, trong lòng ông ta lộn xộn đủ loại cảm giác, có kinh ngạc không tin, cũng có hâm mộ ghen tị. Ông ta rất muốn biết, đám người Lý Chiến là dùng cách gì, mà có thể đạt được hai đầu cự thú này.

Thế là, trên đường trở về, tộc trưởng không ngừng hỏi thăm Lý Chiến.

Lý Chiến thấy thế thì không ngừng cười, cũng thành thật trả lời.

" Ha ha! May mắn!!!! Đều là nhờ may mắn!!! Ha ha!!!"

Đương nhiên, tộc trưởng cũng không vừa lòng với câu trả lời ngắn gọn đó của Lý Chiến. Ông ta thật sự tò mò, rốt cuộc là may mắn kiểu gì mà có thể may mắn tới mức đó. Ông ta cũng đã đi săn mấy chục năm, mặc dù cũng từng may mắn, nhưng cũng chưa bao giờ thấy ai may mắn tới mức nhặt được hai đầu cự thú cả, lại đều là man thú hậu kỳ nữa.

Đề thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tộc trưởng, Lý Chiến cũng chỉ đành kể hết cho tộc trưởng nghe, quá trình bọn họ đi săn, kể cả việc bọn họ đặt bẫy như thế nào. Cũng không có gì phải che giấu, điều đó là không cần thiết.

" ... Là như vậy đó, cũng phải nhờ vào phương pháp này của A Dương, chúng ta mới có cơ hội nhặt tiện nghi như vậy."

Tộc trưởng nghe xong vẫn nửa tin nửa ngờ, chỉ cần đơn giản như vậy liền có thể kiếm tốt như thế tiện nghi, thật sự khó có thể tin.

" Thật sự chỉ đơn giản như vậy?"

Lý Chiến thấy tộc trưởng vẫn còn không tin thì cũng không tiếp tục giải thích. Dù sao, nếu là ông ta cũng khó mà tin được.

Tộc trưởng đột nhiên nảy ra một ý định, thế là nói với Lý Chiến.

" A Chiến a, hay là lần sau để chúng ta cùng các ngươi đi săn, ta cũng muốn xem các ngươi là đi săn như thế nào?"

Lý Chiến nghe vậy thì nhìn tộc trưởng như có điều suy nghĩ. Tộc trưởng thấy thế thì cười cười có chút xấu hổ, nhưng vẫn chờ đợi Lý Chiến đáp lại.

Chỉ là, chờ đợi được câu trả lời của Lý Chiến lại là:

" Không được!"

Thấy Lý Chiến không đồng ý, tộc trưởng lập tức nói.

" Như thế nào, là sợ chúng ta thấy được cách các ngươi kiếm được con mồi thực sự sao?"

Lý Chiến cũng không để ý câu nói có vẻ như khiêu khích của tộc trưởng, ông ta chỉ bình tĩnh trả lời.

" Ta đã đều nói rồi, cũng chỉ có như thế. Còn không muốn các ngươi đi theo, chủ yếu là vì nơi ẩn nấp của chúng ta cũng chỉ có hạn, căn bản không đủ để nhiều người như vậy ẩn nấp. Cộng thêm, để các ngươi đi theo, tự nhiên chúng ta lại phải chia sẻ con mồi với các ngươi, như vậy không phải chúng ta rất thiệt thòi."

Tộc trưởng nghe lời của Lý Chiến thì không cần suy nghĩ lập tức nói.

" Sợ quá nhiều người, vậy thì chúng ta không đi theo tất cả là được. Còn về phần chia con mồi thì ngươi yên tâm, chúng ta cũng không yêu cầu ngươi phải chia sẻ con mồi cho chúng ta."

Như chỉ chờ câu này của tộc trưởng, Lý Chiến lập tức gật đầu đồng ý.

" Tốt!!!"

Tộc trưởng cảm giác hình như mình bị lừa, nhưng thôi, cũng không có gì to tát, chỉ cần học được cách đi săn của bọn họ, chịu thiệt thòi một buổi cũng không sao.

Lý Chiến thì cười thầm không thôi, đều đã nói thật còn không tin, cố muốn đi theo để xem. Vậy thì tùy, miễn là không đòi chia con mồi, tự nhiên lại có thêm miễn phí giúp đỡ, biết đâu được lại gặp phải tình huống như lần này thì sao.

Còn về phần vì sao không để tất cả đội của tộc trưởng đi theo, thì đúng như ông ta đã nói, cái chỗ chú ẩn không đủ để nhiều người như vậy chui vào, chứ không ông ta cũng đâu có chê nhiều người đâu.

...

Cách chương.