Chương 48: Cự thú đại chiến.

Đợt đi săn này thu hoạch phong phú, vậy nên Lý Dương cũng thuận lợi đột phá tới tôi thể tứ trọng.

Sau khi ăn vào hung thú thịt, từng luồng năng lượng được hạt giống thiên hoả luyện hóa, hấp thu, sau đó ngọn lửa nhỏ trong thức hải của hắn lại lan tỏa ra từng sóng màu vàng năng lượng.

Loại năng lượng này như là ánh mặt trời, đi đến đâu, thân thể hắn liền cảm giác ấm áp đến đó. Từng đợt tạp chất cùng với mồ hôi được đào thải ra ngoài.

Nhưng càng ngày, luồng năng lượng màu vàng đó như là càng thêm nóng cháy, nó không ngừng nung đốt, rèn luyện, khiến cho thân thể Lý Dương trở nên nóng đỏ lên. Cảm giác thống khổ như là bị cho vào trong lò lửa thiêu đốt.

Nhưng sự thống khổ đó đổi lại là lực lượng và tố chất thân thể được tăng lên rõ rệt sau mỗi lần tu luyện.

Thực ra, đối với người khác như vậy cũng có lẽ là sung sướng, bởi vì những đồ đằng chiến sĩ khác trong bộ lạc cầu mà còn không được đâu.

Chính bản thân Lý Dương cũng hiểu được điều này. Nếu không phải dựa vào may mắn cùng bản lĩnh của mình, mỗi lần ra ngoài đi săn đều có thu hoạch phong phú trở về, thậm chí thu hoạch được cả con mồi là man thú, Lý Dương cũng không có cơ hội tu luyện cấp tốc như vậy.

Mới ra ngoài đi săn có mấy lần, vậy mà hắn đã đạt tới tôi thể tứ trọng, điều mà các đồ đằng chiến sĩ khác phải tích lũy nhiều năm.

Chẳng nói đâu xa, ngay cả nhị thúc hắn khi biết hắn đã đột phá tôi thể tứ trọng thì cũng hết sức ghen tị. Bởi vì nhị thúc mặc dù đã sớm thức tỉnh đồ đằng trước Lý Dương rất lâu, nhưng cũng chỉ vừa mới đột phá tới tôi thể tứ trọng. Đó còn là dựa vào thu hoạch phong phú của mấy lần đi săn này của đội săn.

Nhị thúc cũng quyết định, lần tiếp theo này sẽ ra ngoài đi săn cùng mọi người. Trong lòng nhị thúc suy nghĩ, dù sao vợ mình cũng đã khoẻ lại, có thể chăm sóc gia đình, nếu như còn không theo đội săn đi săn, chẳng mấy chốc bản thân sẽ bị cháu mình bỏ xa.

Đối với quyết định của nhị thúc, Lý Dương cũng không có ý kiến gì, dù sao ra ngoài đi săn cũng được chia con mồi nhiều hơn.

Chờ tiêu hao hết thịt hung thú, tu vi của Lý Dương lại tăng lên không ít. Hắn cảm thấy chỉ cần có hai ba lần thu hoạch phong phú như lần này, hắn nhất định có thể lại đột phá tu vi.

Tu vi tăng nhanh khiến cho Lý Dương đối với việc ra ngoài đi săn hết sức mong chờ. Mà những người khác trong đội săn cũng không kém bao nhiêu, dù sao mấy lần đi săn gần đây thu hoạch cũng đều rất phong phú.

Thế là mọi người nhanh chóng ước định thời gian cho buổi đi săn tiếp theo.

Vì là lần trước đó đã chứng minh được, phương pháp của Lý Dương còn hết sức dùng tốt, vậy nên lần này mọi người vẫn quyết định làm theo phương pháp đó.

Mọi người vẫn y như lần trước chuẩn bị, cũng chỉ có nhị thúc của Lý Dương là hết sức tò mò, không biết bọn hắn đã làm cách nào mà có thể thu hoạch được hai đầu man thú.

Chờ công tác chuẩn bị hoàn tất, mọi người cùng nhau che giấu trong hang đá, nhị thúc mới hiểu được cách của bọn hắn là như thế nào.

Lần này cũng không giống như lần trước, Lý Dương phải đợi không ít thời gian mới có một con hung thú xuất hiện.

Chỉ thấy một đầu bò sát loại hung thú từ từ đi vào trong hạp cốc. Đó là một đầu địa giáp thú, một loại hung thú hình dạng gần giống cá sấu, nhưng càng thêm cao lớn và sống trên cạn chứ không phải sống lưỡng cư. Mà bên ngoài địa giáp thú cũng được bao phủ bởi một lớp vẩy giáp cứng rắn, chứ không phải giống như da cá sấu.

Đầu địa giáp thú này chính là một đầu man thú hậu kỳ, thân hình to lớn với chiều dài ước chừng có gần mười mét, đương nhiên cái đuôi đã chiếm gần một nửa. Chiều cao của nó cũng ước chừng có ba mét.

Lý Dương nhìn con vật mà lắc đầu ngao ngán, loại quái thú này chỉ sợ đứng cho bọn hắn đánh cũng không thể đánh chết được nó.

Mà đầu độc giác thú này nhìn đầu phong thú bị treo lơ lửng trên không trung, cũng có vẻ rất là bất lực.

Mặc dù đầu phong thú có vẻ tương đối bé nhỏ đối với nó, nhưng máu huyết của phong thú lại có hương vị rất hấp dẫn. Điều này khiến cho địa giáp thú không ngừng tìm cách để đoạt lấy đầu phong thú kia.

Nhưng thực ra, Lý Dương cũng rất muốn đầu địa giáp thú này vì không làm gì được mà nhanh chóng rời đi đi. Bởi vì nó còn ở đây, bọn hắn cũng rất phiền phức a.

Bởi vì nó còn ở đây, bọn hắn đã không thể làm gì nó đã đành, khí tức mạnh mẽ của nó cũng sẽ làm những loại hung thú nhỏ yếu hơn sợ hãi, không dám lại gần. Cứ như vậy thì không phải bọn họ cũng chỉ tốn thời gian trốn ở đây sao, một chút thu hoạch cũng đừng hi vọng.

Thấy nó mãi không chịu rời đi, Lý Dương chui vào trong hang thông báo tin tức này với mọi người. Biết được tin tức này, mọi người ai cũng thất vọng chán nản. Nhưng cũng không có cách nào, dù sao không có thực lực cũng chỉ có thể dựa vào vận may. Vận may không được, cũng chẳng thể trách ai.

Chỉ là lúc này, ở bên ngoài, tình hình cũng có chút biến hóa. Bởi vì lại có một đầu cự thú nữa xuất hiện, cũng không phải loại hung thú nào xa lạ, mà lại là một đầu độc giác sư. Chỉ là đầu độc giác sư này so với đầu lần trước đội thợ săn bắt được càng thêm to lớn. Đặc biệt là chiếc sừng trên trán của nó đã có chút trong suốt, báo hiệu nó đã cách đột phá hung thú cấp cũng không xa.

Độc giác sư có lẽ tiến vào cái hạp cốc này, cũng không phải do đầu phong thú kia thu hút tới. Sau khi vào hạp cốc, nó cũng không hề để ý tới vị trí đầu phong thú, mà không ngừng hít hà không khí trong hạp cốc này, cảm giác như nó đang tìm kiếm thứ gì.

Mà đầu địa giáp thú cũng không hề để ý tới việc, trong hạp cốc này đột nhiên lại xuất hiện thêm một đầu cự thú khác. Cho dù đầu độc giác sư kia có vẻ còn mạnh hơn nó một chút, nó cũng không hề e ngại, bởi vì nó rất tự tin với phòng ngự của mình.

Địa giáp thú cũng vẫn chỉ chú ý tới đầu phong thú đang bị treo. Nhưng đột ngột, đầu địa giáp thú này thay đổi sự chú ý, bởi vì đầu độc giác sư kia đang dùng ánh mắt rất hung tàn nhìn nó.

Đầu độc giác sư kia thực ra là một đầu mẫu thú. Năm trước chính là lần đầu tiên nó sinh con, chỉ là trước đó một thời gian ấu thú của nó đi tách ra. Thực ra đó cũng là điều bình thường, thú con cần tách mẹ để trưởng thành. Chỉ là đầu này độc giác sư rất yêu thương con, nên vẫn âm thầm đi theo.

Nhưng gần đây nó phát hiện con của mình biến mất. Lần theo dấu vết thì tìm được nơi này. Sau khi vào trong hạp cốc, nó ngửi thấy ở trong hạp cốc này có mùi máu tươi của con mình.

Nó cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong hạp cốc này cũng chỉ có một đầu địa giáp thú kia. Vậy nên nó mặc định, địa giáp thú chính là kẻ thù đã hại con mình.

Độc giác sư dùng ánh mắt hung dữ nhìn địa giáp thú, đột ngột nó gầm lên một tiếng giận dữ, sau đó nhanh chóng lao tới tấn công địa giáp thú.

Địa giáp thú cũng không hề tỏ ra e ngại, vẫn ở im tại chỗ. Chỉ thấy độc giác sư lao tới, một trảo quét thẳng vào đầu địa giáp thú. Nhưng một trảo đó của độc giác sư cũng không gây cho địa giáp thú bao nhiêu thương thế. Trong khi đó địa giáp sư cũng lập tức phản đòn, cái đuôi của nó từ phía sau quét ra, trực tiếp đập độc giác sư lùi về sau.

Đang ở trong hang đá, đám người Lý Dương nghe thấy tiếng gầm của độc giác sư thì rón rén ra xem. Phát hiện cảnh tượng đánh nhau của hai đầu cự thú, bọn hắn hết sức kinh ngạc. Nhưng thực ra Lý Dương cũng không có bao nhiêu vui mừng, hắn chỉ cầu bọn chúng đừng đánh lan tới bọn hắn là được. Thực sự thanh thế của trận chiến quá lớn, vượt xa trước đó độc giác sư và bầy huyết lang chiến đấu.

Lý Chiến thấy vậy liền ra hiệu cho mọi người quay trở lại hang ẩn nấp, chỉ để lại Lý Chiến và Lý Dương ở lại theo dõi tình hình.

Bên dưới, địa giáp thú vẫn lù lù bất động, nó như là một lô cốt cứng rắn, mặc cho độc giác sư không ngừng công kích.

Về phần độc giác sư, trước đó còn cảm thấy địa giáp thú chậm chạp, vậy nên định dùng ưu thế tốc độ, áp chế địa giáp thú. Nhưng sau nhiều lần công kích, nó căn bản cũng không có thể làm cho địa giáp thú bị bao nhiêu tổn thương. Ngược lại, nó còn bị địa giáp thú làm cho hết sức chật vật.

Thế là độc giác sư quyết định thay đổi chiến thuật, nó muốn chính diện cận chiến với địa giáp thú. Tập trung lực lượng, để công kích của nó có thể làm cho địa giáp thú chân chính bị thương.

Hai con cự thú chiến đấu với nhau hết sức cuồng dã, ngươi cắn ta một miệng, ta cũng trả lại ngươi một miệng. Ngươi đánh ta một trảo, ta trả ngươi một đuôi.

Cứ thế qua lại, trên người hai con thú nhanh chóng xuất hiện những vết thương to lớn. Ngay cả lớp vảy giáp cứng rắn trên người địa giáp thú, cũng không thể giúp nó ngăn cản được những đợt toàn lực công kích của độc giác sư. Từng vết trảo, dấu răng không ngừng chảy máu khiến địa giáp thú biết được, phòng ngự của nó cũng không phải vô địch.

Mà phòng ngự mạnh mẽ như địa giáp thú cũng tổn thương nghiêm trọng, huống hồ gì độc giác sư. Nó căn bản là bị thù hận làm cho điên cuồng, nên mới lựa chọn chiến đấu như vậy. Trên thân thể nó mặc dù số lượng vết thương ít hơn địa giáp thú, nhưng mỗi vết thương cũng rất sâu, do hàm răng của địa giáp thú gây ra.

Nhưng ngoài ra, còn có không ít công kích của địa giáp thú là dùng đuôi, nó sẽ không gây ra vết thương bên ngoài, nhưng nó cũng để lại những đau đớn không nhỏ cho độc giác sư. Biểu hiện chính là miệng của độc giác sư không ngừng có máu chảy ra. Mặc dù một phần là máu do nó cắn địa giáp thú dính vào, nhưng cũng có một phần chính là do nội thương của nó chảy ra.

Tuy rằng có vẻ bị thương nặng hơn một chút, nhưng độc giác sư cũng không hề có ý định lui bước. Ngược lại, trong mắt nó thù hận càng tăng.

Chỉ là, có lẽ nó cảm thấy tiếp tục lấy thương đổi thương với đầu địa giáp thú này, thì đến cuối cùng kẻ thua chính là nó. Thế là nó lại quay trở lại với chiến thuật ban đầu, lợi dụng ưu thế tốc độ, không ngừng du đấu. Dù sao đầu địa giáp thú bây giờ, lớp giáp phòng ngự cũng đã bị phá vỡ không ít. Chỉ cần công kích vào những nơi bị thương trên người địa giáp thú, vậy thì nó cũng không cần phải sử dụng quá nhiều lực lượng.

Tình thế chuyển biến, khiến cho bây giờ giường như địa giáp thú lại thành bên bất lợi.

Nhưng hai người Lý Dương cũng không hề phát hiện địa giáp thú có gì thay đổi. Nó vẫn đứng im tại chỗ, mặc cho độc giác sư không ngừng công kích mình, thỉnh thoảng nó sẽ dùng chiếc đuôi của mình tiến hành trả đòn. Hiệu quả cũng không rất khả quan, bởi vì độc giác sư đã rất quen thuộc với cái đuôi này của nó, vậy nên thường xuyên né tránh được công kích từ cái đuôi này.

Hai người Lý Dương cảm thấy, cứ như vậy thì chẳng mấy chốc, địa giáp thú sẽ bị đầu kia độc giác sư chơi chết.

Lý Dương đang suy nghĩ, không biết sau khi chơi chết địa giáp thú, độc giác sư có hay không ăn thịt nó, hẳn là sẽ ăn đi. Nhưng là địa giáp thú to lớn như vậy, liệu nó có ăn hết hay không a. Tốt nhất là nó ăn một hồi chán chê rồi rời đi, như vậy bọn hắn còn có thể vớt chút canh thừa thịt nguội.

Chứ nếu như độc giác sư quyết định ở nơi này ăn xong địa giáp thú mới rời đi, vậy thì bọn hắn khổ rồi. Không kiếm chác được chút gì không nói, có khi bọn hắn còn mắc kẹt ở nơi này. Mặc dù có mang theo thức ăn dự phòng, nhưng cũng có hạn, ai mà biết độc giác sư sẽ ở lại nơi này bao lâu.

Chi là, mặc cho Lý Dương còn đang suy nghĩ, tình hình chiến đấu bên dưới đã đột nhiên xảy ra đại biến. Một tình huống mà hai người Lý Dương không thể dự liệu được đã diễn ra.

Đừng nói là hai người Lý Dương, đầu độc giác sư kia cũng chắc chắn không đoán ra được, thế nên nó mới không thể tránh thoát được chiêu này của địa giáp thú.

Chỉ thấy độc giác sư vẫn như bình thường công kích địa giáp thú. Địa giáp thú vẫn đứng ở đó, nó vung ra cái đuôi dài của nó. Lần này dường như cũng không phải là để công kích, mà là để xua đuổi độc giác sư.

Độc giác sư cảm thấy rất tự tin với độ linh hoạt của mình, nên nó cũng chỉ nhẹ nhàng né tránh, tránh khỏi đường đi của cái đuôi.

Chỉ là lúc độc giác sư thả lỏng vì nhẹ nhàng đã né tránh khỏi cái đuôi, địa giáp thú chợt bộc phát tốc độ cực nhanh, lao lên cắn chặt vào cổ độc giác sư.

Đây có lẽ là lá bài tẩy của địa giáp thú, vậy nên bây giờ nó mới dùng ra. Hiệu quả thì không phải nói, một phát liền đắc thủ. Độc giác sư căn bản còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã bị địa giáp thú dùng bộ hàm to lớn của nó cắn chặt cổ.

Bị cắn chặt cổ, độc giác sư không ngừng vùng vẫy, thậm chí tìm đủ mọi cách công kích, nhằm làm cho địa giáp thú phải nhả ra cổ mình.

Chỉ là, địa giáp thú cũng hiểu được, vừa rồi có thể lao ra với tốc độ nhanh như vậy, cũng chỉ là bộc phát nhất thời. Căn bản cũng chỉ có một cơ hội như vậy, không còn có cơ hội thứ hai. Bây giờ nếu nhả miệng ra, kết cục của nó có lẽ rất thê thảm.

Thế nên địa giáp thú cậy vào phòng ngự mạnh mẽ, mặc cho độc giác sư không ngừng dùng móng vuốt cào xé cơ thể mình. Nó cũng chỉ dồn hết lực lượng vào bộ hàm, cắn chặt lấy cổ của độc giác sư như thể phải cắn đứt cổ của nó vậy. Máu từ hàm răng của địa giáp thú như là dòng suối nhỏ, không ngừng chảy xuống.

Hai người Lý Dương ở trên vách núi nhìn xuống cảm thấy hết sức ngỡ ngàng. Tình thế thay đổi cũng quá nhanh, vừa rồi còn nguy trong sớm tối. Không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt, tình thế lại đảo ngược một trăm tám mươi độ. Bây giờ, sắp trở thành đồ ăn phải là độc giác sư mới đúng.

Hai người Lý Dương cũng cảm thấy, bây giờ đầu độc giác sư kia không thể còn cách gì, để có thể thoát chết. Bởi vì càng ngày, công kích của độc giác sư càng trở nên yếu, có lẽ không mất bao lâu nữa thì sức lực của nó cũng sẽ cạn kiệt.

Đầu địa giáp thú cũng cảm nhận được điều này, trong mắt nó đã hiện lên thần thái của kẻ chiến thắng.

Chỉ là không ai phát hiện, trong mắt của độc giác sư dần hiện lên vẻ quyết tuyệt. Có lẽ là do hận thù, cũng có thể là do tuyệt vọng, độc giác sư đã làm ra quyết định gì đó.

Chỉ thấy vốn dĩ ánh mắt có chút đỏ do kịch liệt chiến đấu, mắt nó dần chuyển màu vàng. Mà chiếc độc giác trên trán của nó cũng dần sáng lên màu vàng.

Địa giáp thú phát hiện điều này thì vô cùng sợ hãi, nó đang định nhả ra độc giác thú để lùi lại, nhưng đã quá muộn.

Một tia sáng màu vàng từ chiếc độc giác của độc giác sư phóng ra, trực tiếp xuyên thẳng từ sau lưng xuống dưới ngực của địa giáp thú. Ở miệng vết thương còn không ngừng bốc ra khói trắng.

Địa giáp thú đau đớn gào thét, máu từ miệng nó không ngừng trào ra. Công kích vừa rồi của độc giác sư trực tiếp xuyên thủng sống lưng của nó, đốt cháy nội tạng của nó. Nó căn bản là không sống nổi, chỉ là nó còn chưa chết ngay, cơn đau đớn vẫn còn không ngừng dằn vặt nó.

...

Cách chương.