Chương 47: Ngư ông.

Trong mắt bầy sói bắt đầu xuất hiện vẻ tham lam, bọn chúng di chuyển về phía đầu độc giác sư, dần dần hình thành trận thế bao vây.

Đầu độc giác sư cũng đã nhận ra ý đồ của bầy huyết lang, điều này khiến nó vô cùng tức giận. Đây có lẽ là lần đầu tiên nó đi ra một mình, thế mà lại bị đám chó con này coi thường, làm sao nó chịu nổi.

Đầu độc giác sư gầm lên giận dữ, trực tiếp lao vào một đầu huyết lang gần mình. Ai ngờ đầu huyết lang này cũng không trực tiếp chiến đấu với nó mà lại bỏ chạy. Trong khi đó những đầu huyết lang khác thì nhào lên muốn từ phía sau công kích nó.

Đám huyết lang này phối hợp rất ăn ý, chứng tỏ kinh nghiệm và bản năng chiến đấu không tầm thường.

Bên trên sườn núi, hai người Lý Dương thấy cảnh bên dưới hạp cốc thì nhìn nhau cười, nếu như bên dưới lưỡng bại câu thương thì không phải bọn họ có thể kiếm lợi lớn.

Chỉ là Lý Dương còn có một chút nghi hoặc, vậy nên thì thầm hỏi Lý Chiến.

" Thập bát gia, không phải nói huyết lang chiến đấu rất điên cuồng hay sao, ta nhìn đám huyết lang này có vẻ cũng không giống như vậy chứ?"

Lý Chiến nghe vậy cũng thì thầm trả lời.

" Huyết lang chung quy vẫn là lang, tính cách gian xảo, lý trí, cho dù là huyết lang đi chăng nữa. Chúng cũng chỉ sẽ trở nên điên cuồng khi phải liều mạng mà thôi."

Lý Dương vậy mới hiểu, hóa ra là như vậy. Mà cũng đúng thôi, nếu cứ gặp đối thủ nào cũng điên cuồng lao lên, thì làm gì còn huyết lang loại sinh vật này nữa. Gặp yếu bắt nạt, gặp mạnh bỏ chạy, không chạy được thì nổi điên, chết cũng cắn của ngươi một miếng thịt, vậy mới gọi là huyết lang.

Mà bên dưới, với kinh nghiệm phong phú, bầy huyết lang bắt đầu vây công độc giác sư. Chúng vây quanh độc giác sư, chỉ cần độc giác sư sơ sẩy một cái thì sẽ có huyết lang từ phía sau đánh lén nó.

Ban đầu, vì không làm gì được huyết lang, lại còn không ngừng bị đánh lén khiến cho độc giác sư hết sức luống cuống. Nhưng có lẽ là bản năng của loài săn mồi khiến cho đầu độc giác sư này tỉnh ngộ.

Độc giác sư phát hiện cũng chỉ có con sói đầu đàn là cùng cấp với mình, cũng chỉ có nó mới có thể đe dọa tới mình mà thôi. Những con sói khác rất khó có thể làm tổn thương tới nó, cũng chỉ có thể cắn ra các vết thương nhỏ.

Trong khi đó, nếu như có thể đánh bại sói đầu đàn, những con sói khác cũng chỉ có thể cụp đuôi bỏ chạy.

Thế là độc giác sư không thèm để ý tới những con sói khác mà chỉ nhằm vào sói đầu đàn. Mặc cho sói đầu đàn có bỏ chạy, nó cũng chỉ một mực đuổi theo.

Biết được không thể tiếp tục như vậy, sói đầu đàn cũng không hề e ngại, cho dù ngoại hình có một chút chênh lệch. Nó bắt đầu cùng độc giác sư trực diện chiến đấu.

Với ưu thế thể hình, độc giác sư luôn ra đòn áp đảo. Nhưng huyết lang cũng không hề thua kém, nó có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mặc dù trực diện chiến đấu nhưng không có nghĩa là nó sẽ đón nhận tất cả những đòn công kích của độc giác sư.

Sói đầu đàn thường xuyên bắt lấy thời cơ cắn vào chân trước của độc giác sư, mỗi khi độc giác sư dùng chân trước muốn công kích nó. Mỗi khi cắn trúng, nó sẽ cố gắng giằng xé hết sức có thể để tạo thành thương tích cho chân trước của độc giác sư. Tới khi độc giác sư định dùng miệng cắn cổ nó thì nó mới chịu nhả ra và lui lại.

Trong khi hai đầu man thú chiến đấu thì những con huyết lang khác cũng không ngừng ở phía sau công kích độc giác sư.

Ban đầu độc giác sư không thèm để ý tới chúng. Nhưng đám huyết lang này cũng không tầm thường, chúng rất thông minh, chỉ không ngừng cắn xé ở một vị trí, tạo thành vết thương. Ban đầu chỉ là vết thương nhỏ, nhưng không ngừng cắn xé cũng khiến vết thương ngày càng to ra.

Độc giác sư cảm thấy đau đớn, lập tức quay lại, một trảo trực tiếp đánh bay hai đầu huyết lang khiến chúng đau đớn nằm một chỗ rên rỉ.

Không dừng lại ở đó, độc giác sư tiếp tục lao tới cắn xé những đầu huyết lang khác. Chỉ là sói đầu đàn cũng không đứng nhìn, thấy độc giác sư công kích những con sói khác, nó lao tới phía sau độc giác sư, cắn vào vị trí bị thương của độc giác sư. Sức mạnh của sói đầu đàn càng hơn những con sói khác, khiến cho vết thương ở sau người độc giác sư càng thêm trầm trọng.

Độc giác sư thấy thế lập tức quay lại, một trảo đánh bay sói đầu đàn, sau đó nhanh chóng lao tới cắn vào người của nó.

Những con sói khác cũng lồm cồm bò dậy, tiếp tục nhắm vào vết thương của độc giác sư, nhằm giải vây cho sói đầu đàn.

Độc giác sư vội nhả ra sói đầu đàn để đuổi đi những con sói khác, bởi vì vừa rồi sói đầu đàn cắn đã làm vết thương đó trở nên rất nặng.

Sói đầu đàn thấy độc giác sư nhả ra mình và quay đầu lại, thì mặc cho vừa bị độc giác sư cắn bị thương không nhẹ, nó lập tức nhào lên cắn lấy cổ của độc giác sư.

Thấy thế độc giác sư quay lại một trảo đập bay sói đầu đàn ra. Chỉ là nó cũng bị sói đầu đàn cắn xuống một miếng thịt ở cổ, khiến máu từ vết thương không ngừng tuôn ra.

Về phần sói đầu đàn chịu liên tiếp hai trảo toàn lực của độc giác sư thì cũng đã trọng thương, miệng nó cũng không ngừng rỉ máu, đầu óc có vẻ choáng váng khiến nó sau khi đứng dậy cũng có vẻ hơi liêu xiêu.

Trong khi đó, những con huyết lang khác vẫn đang không ngừng xâu xé phía sau độc giác sư. Độc giác sư sau khi đập bay sói đầu đàn thì lập tức quay lại một cái tát đập bay hai đầu huyết lang.

Không dừng lại ở đó, nó tiếp tục lao tới cắn những đầu huyết lang khác sau đó ném ra xa. Chỉ là thương thế trên người độc giác sư rất nặng, máu không ngừng chảy khiến cho sức lực của nó không ngừng suy giảm.

Trong khi đó, những đầu huyết lang kia, kể cả sói đầu đàn, trong mắt chúng bắt đầu hiện lên sắc đỏ, điều này chứng tỏ chúng đang chuyển sang trạng thái điên cuồng.

Chúng bắt đầu đứng dậy, ánh mắt đỏ như máu chăm chú nhìn vào đầu độc giác sư, bước chân chúng từ từ tiến lại gần độc giác sư, mặc cho thương thế trên người.

Hai người Lý Dương ở trên nhìn thấy tình huống này, biết cuộc chiến bên dưới đã chuẩn bị tới hồi kết. Thế là nhanh chóng ra hiệu cho mọi người chuẩn bị. Mọi người cũng vội vã chui ra khỏi hang, nhưng cũng không dám lộ ra, mà vẫn ẩn núp sau tảng đá và bụi cây. Chỉ là trong tay, vũ khí đã chuẩn bị sẵn sàng. Lý Dương cũng lấy ra mũi tên lắp vào cung, chỉ cần thời cơ tới là lập tức bắn.

Bên dưới, đầu độc giác sư trong lòng đã có chút e ngại, nhưng nó đã bị bầy sói bao vây. Nếu như nó có một chút manh động, những con sói này sẽ ngay lập tức lao vào cắn xé nó.

Nó cũng đang chờ một thời cơ, thời cơ để nó có thể tìm được lối thoát cho bản thân mình.

Đột nhiên, sói đầu đàn gào lên một tiếng, chính là tín hiệu ra lệnh cho những con sói khác đồng loạt tấn công.

Đây cũng chính là thời cơ mà độc giác sư mong chờ. Chớp lấy lúc sói đầu đàn ngửa mặt lên gào thét, nó lập tức lao tới đập bay sói đầu đàn, sau đó cũng không dây dưa mà bỏ chạy.

Đàn sói thấy thế lập tức đuổi theo, cũng chỉ có sói đầu đàn bị đánh bay, lồm cồm bò dậy nên đuổi theo sau cùng.

Lý Dương thấy thời cơ đã đến, lập tức đứng dậy giương cung nhắm vào độc giác sư bắn. Hắn cũng không nhắm vào nơi nào khác mà nhắm thẳng vào vị trí bị thương của nó.

Độc giác sư vốn dĩ bị thương rất nặng, chân trước cũng bị cắn thương khiến tốc độ của nó chịu ảnh hưởng. Bị trúng một mũi tên của Lý Dương thì trực tiếp khuỵu xuống.

Lý Chiến và những người khác trong đội săn cũng không chậm trễ. Lý Chiến trực tiếp công kích phía sau cùng sói đầu đàn, trong khi những người khác phóng một lượt đoản mâu vào bầy sói đuổi phía sau độc giác sư.

Tất cả đều đã bị trọng thương khiến phản ứng của những đầu hung thú này trở nên chậm chạp. Kết quả là chẳng có con nào trốn thoát công kích cả.

Mỗi con cũng dính nhiều ít một hai lưỡi mâu, thậm chí có con còn dính tới bốn lưỡi mâu, chết rất thê thảm. Những con khác chưa chết cũng nằm dưới đất ngấp ngoải.

Đội thợ săn thấy thế thì rất vui mừng, nhanh chóng lao xuống kết liễu bọn chúng.

Không có thời gian ăn mừng thắng lợi, Lý Chiến nhanh chóng để mọi người thu dọn chiến trường, dùng cầm máu tán rắc lên vết thương của con mồi. Vết thương quá nhiều khiến cho cầm máu tán bọn họ mang theo gần như đã tiêu hao hết.

Cũng không có thời gian lấy máu, đám người trực tiếp vác lên con mồi rồi nhanh chóng rời khỏi hạp cốc.

Nãy giờ đám hung thú chiến đấu cũng không hề có đầu hung thú nào khác xuất hiện, có thể là quanh đây tạm thời không còn có đầu hung thú nào. Nhưng cũng không phải là chắc chắn, lỡ như động tĩnh ở đây thu hút đến hung thú khác, có thể bọn họ không những không thu hoạch được gì, mà còn có thể gặp phải nguy hiểm.

Thế nên vẫn là chuồn nhanh, rút gọn thì hơn. Chỉ cần mang được những thu hoạch này trở về, vậy thì cũng đã là thu hoạch lớn rồi.

Mặc dù bây giờ đi thẳng về hướng tây, có thể trở về bộ lạc sẽ càng gần hơn. Nhưng Lý Chiến quyết định đi về hướng bắc, vòng qua hướng khu rừng cổ thụ rồi đi ra cánh đồng cỏ trở về.

Bởi vì chỗ này khoảng cách khu rừng đó cũng không xa, đi tuyến đường đó sẽ đảm bảo an toàn hơn rất nhiều. Đã an toàn, cho dù xa hơn cũng đâu phải vấn đề gì.

Đúng như Lý Chiến tính toán, đi đường này quả nhiên an toàn, bọn họ cũng không gặp được bất cứ một đầu hung thú nào. Chỉ là đường xa hơn khiến cho bọn họ không kịp thời gian trở về.

Thế là bọn họ quyết định tới địa điểm nghỉ chân ở lại một đêm. Mặc dù gọi là nghỉ lại một đêm, nhưng căn bản cũng không ai dám ngủ, dù sao mang theo con mồi quan trọng như vậy, lỡ như có chuyện gì xảy ra, không phải sẽ rất hối hận.

Cũng còn may, không phải lần nào nghỉ lại cũng giống như lần trước đó, có hung thú tập kích, bằng không chắc bọn họ cũng không dám nghĩ lại nơi này.

Trời còn chưa kịp sáng, đội săn đã vội vàng mang theo con mồi lên đường trở về. Về đến bộ lạc, trời còn rất sớm. Thế nên khi mọi người phát hiện đội săn trở về thì rất là ngạc nhiên, bởi trước nay còn chưa có đội săn nào trở về vào thời điểm này.

Chỉ là khi họ thấy được thu hoạch lần này của đội săn, thì không còn ngạc nhiên về chuyện, vì sao bọn hắn lại về vào thời điểm này nữa. Có thu hoạch như vậy, đương nhiên là phải trở về càng sớm càng tốt.

Thay vào đó, mọi người lại càng ngạc nhiên hơn về thu hoạch lần này của đội săn. Lần trước đội săn của Lý Dương đã mang về một đầu man thú cự mãng, lần này còn bất ngờ hơn. Bởi trong số con mồi của bọn hắn có tận hai đầu man thú, đây chắc chắn là món quà từ trên trời rơi xuống, chứ không ai tin là do bọn họ săn được.

Đương nhiên người của đội săn cũng không ai đi giải thích, bọn họ vui vẻ cười không ngậm mồm vào được, không ai có tâm trạng để ý tới những bàn luận kia.

Một đường đi thẳng tới tế đàn, tế sư cũng đã bị kinh động đi ra. Nhìn thấy thu hoạch lần này của đội săn, tế sư cũng vô cùng ngạc nhiên vui mừng. Trong miệng tế sư không ngừng lẩm bẩm:

" Tổ tiên phù hộ, tổ tiên phù hộ,..."

Sau đó cười vui vẻ đi tới sờ lên từng con mồi. Chờ khi sờ đến chiếc sừng của độc giác sư thì tế sư hơi lắc đầu một chút nói.

" Thật đáng tiếc, vẫn còn là con non, bằng không chiếc sừng này sẽ rất có giá trị."

Lý Chiến thấy thế cũng không hề cảm thấy tiếc nuối, nói với tế sư.

" Nếu như không phải con non, chúng ta sợ rằng cũng không có cơ hội thu hoạch được nó."

Tế sư nghe vậy cũng cảm thấy mình có chút tham lam, thế là gật đầu đồng ý với Lý Chiến.

Lần này tế sư cũng không gọi Lý Chiến vào hỏi chuyện nữa, dù sao tế sư cũng thừa đoán được, lần này lại là công lao của A Dương tiểu tử kia, chứ A Chiến hắn có cái bản lĩnh này, thì sao trước đây chưa bao giờ có thu hoạch tốt như vậy.

Hiến tế tổ linh vẫn là công việc được ưu tiên hàng đầu. Những con mồi lần này thương tích rất nhiều, máu huyết tổn thất không ít. Nhưng cũng đều là con mồi có thân hình to lớn, nên cộng lại cũng không thua kém đầu cự mãng trước đó.

Hiến tế qua đi, tổ linh lại tăng lên một chút, điều này khiến cho tế sư càng thêm vui vẻ. Lão nhìn Lý Dương, ánh mắt so với nhìn con cháu mình càng thêm thân thiết. Lý Dương thấy vậy cũng chỉ có thể cười trừ, thật sự là tiếp thụ không nổi cái ánh mắt này.

Sau khi chia con mồi, Lý Dương còn chưa biết nên chế biến thế nào mấy loại nguyên liệu mới này, thì đã nhận được lời mời của Lý Chiến. Có vẻ như văn hóa mời cơm đã dần lan tỏa ra bộ lạc. Lần này do đi săn rất thành công, vì vậy nên Lý Chiến cũng quyết định dùng danh nghĩa đội trưởng, mời cơm mọi người. Đương nhiên, sẽ không ai từ chối, vì mọi người biết, nguyên liệu cho bữa cơm này chắc chắn là thịt man thú.

Trở về, sau khi thu sếp mọi thứ hoàn tất, Lý Dương cũng quan tâm tình hình đám tiểu đệ thế nào, sau đó thì đi qua chỗ lão hắc một chuyến.

Buổi tối, mọi người tụ tập ở nhà Lý Chiến, tổ chức ăn tiệc. Lý Chiến cũng không cầu kỳ giống Lý Dương. Gọi là ăn tiệc, căn bản cũng chỉ có thịt nướng. Được cái nguyên liệu chất lượng tốt, lại là man thú thịt, nên mọi người rất là hoan nghênh.

Cuối cùng mọi người đều thỏa mãn ra về.

...

Cách chương.