Lần này ra ngoài đi săn, cũng không có gì thay đổi, đội săn vẫn dự định đi tới khu rừng lần trước để bẫy phong thú.
Lý Dương cảm thấy cách này không quá hiệu quả, bẫy không được nhiều, mà phong thú kích thước cũng quá nhỏ, cho dù được nhiều một chút, chia ra cho mọi người cũng không được bao nhiêu.
Hắn đang suy nghĩ xem có cách nào đi săn vừa an toàn, mà lại càng hiệu quả một chút. Một đường đi, cũng không có gì xảy ra, cho dù gặp phải đàn dã thú, đội săn cũng bỏ qua.
Chờ khi đi đến khu rừng, Lý Dương cũng nói với Lý Chiến, về việc hắn cảm thấy việc bẫy phong thú không rất hiệu quả. Nói ra là bởi vì hắn đã nghĩ ra một phương thức đi săn khác, có lẽ sẽ hiệu quả hơn.
Gọi là phương thức khác, trên thực tế là phương thức này của hắn, chính là lấy cảm hứng từ phương thức bẫy phong thú. Nhưng mục tiêu hắn nhắm đến cũng không phải là phong thú, mà là các loại hung thú khác.
Lý Chiến cũng hiểu được, bọn họ bẫy phong thú như vậy thu hoạch mãnh thú thịt rất ít, nhưng bởi vì an toàn nên trước nay cũng chưa từng nghĩ từ bỏ. Với lại bọn họ cũng không tìm ra cách thức đi săn nào tốt hơn.
Nhưng bây giờ Lý Dương đã lên tiếng, chắc hẳn là hắn đã có ý nghĩ gì, Lý Chiến cũng muốn biết Lý Dương dự định như thế nào, vậy nên hỏi Lý Dương.
" A Dương, như thế nào? Là ngươi đã nghĩ ra phương thức nào tốt hơn sao?"
Lý Dương cũng không che dấu, hắn liền nói với Lý Chiến kế hoạch của mình.
" Thập bát gia, thực ra cách này của ta cũng là sử dụng phương pháp bẫy phong thú của các ngươi, đó chính là mồi dụ.
Nhưng mục tiêu của ta không phải là phong thú, mà là sử dụng phong thú làm mồi, dụ các loại hung thú khác.
Ngươi không phải nói hung thú rất mẫn cảm với mùi máu tươi sao, máu phong thú lại có hương vị đặc biệt, rất được các loại hung thú ưa thích. Tiếng kêu của chúng cũng có thể thu hút tới kẻ săn mồi.
Thập bát gia ngươi xem như thế này được không, bây giờ chúng ta bẫy một đầu phong thú, nhưng không cần giết chết. Tiếp theo chúng ta tìm một địa hình thích hợp, có thể là khe núi hoặc hạp cốc. Chúng ta treo phong thú lên, để máu phong thú chảy ra, máu của nó và tiếng kêu sẽ thu hút các loại hung thú xung quanh tới. Còn chúng ta thì tìm một nơi trên vách núi ẩn nấp.
Nếu như hung thú đến không quá mạnh, chúng ta có thể đối phó, vậy chúng ta sẽ từ trên cao phục kích. Còn nếu như không đối phó được, vậy thì án binh bất động.
Chưa kể ta cảm thấy, làm như vậy còn có thể dụ đến nhiều loại hung thú khác nhau, nếu như chúng vì con mồi mà đánh nhau, chúng ta còn có thể làm ngư ông đắc lợi.
Phương pháp này ta cảm thấy hiệu quả thì còn phải xem thực tế, nhưng an toàn thì không phải lo, chỉ cần trốn kỹ là được."
Lý Chiến sau một hồi nghe Lý Dương trình bày kế hoạch của hắn, thì cũng rất vừa ý với kế hoạch này. Giống như Lý Dương nói, hiệu quả còn chưa rõ thế nào, nhưng độ an toàn không tệ, rất đáng được nếm thử. Dù sao, thất bại cùng lắm là lãng phí một đầu phong thú, không lo gặp nguy hiểm.
Lý Chiến cũng trưng cầu ý kiến của mọi người trong đội săn, mọi người cũng rất hứng thú với kế hoạch này. Thế là mọi người bắt đầu chuẩn bị, dù sao cũng phải bẫy được một đầu phong thú trước đã.
Nhiều thì không nói, chứ một đầu phong thú cũng không làm khó dễ được đội săn. Sau hơn một tiếng chờ đợi, đội săn cũng như ý nguyện bẫy được một đầu phong thú.
Lần này bọn họ cũng không giết chết nó, mà chỉ trói nó lại. Bị bắt, lại còn bị gãy chân khiến đầu phong thú này hoảng sợ kêu la inh ỏi.
Không thể giết nó, Lý Chiến cũng chỉ có thể lấy dây trói mõm của đầu phong thú lại. Mặc dù không thể làm cho nó ngừng kêu, nhưng cũng làm cho tiếng kêu nhỏ bớt không ít.
Đã có phong thú, Lý Dương quay sang trưng cầu ý kiến của Lý Chiến về địa điểm đặt bẫy. Dù sao, Lý Chiến kinh nghiệm và hiểu biết về địa hình nơi này đều có thể nói là tốt nhất trong đội.
Lý Chiến cũng không cần suy nghĩ nhiều liền trả lời.
" Băng qua sườn ngoài của khu rừng này, đi về phía nam, nơi đó đều là địa hình đồi núi xen kẽ, có rất nhiều khe núi và hạp cốc.
Khu vực đó cũng vẫn thuộc vòng ngoài của Hung thú sâm lâm, vậy nên hung thú hoạt động chủ yếu là mãnh thú và man thú, còn tính là an toàn một chút.
Với lại cũng gần với khu rừng này, có gì không ổn, chúng ta cũng có thể rút trở về đây. Bình thường hung thú rất e ngại khu rừng này, sẽ không tiến vào."
Lý Chiến đã đề nghị vậy, chắc chắn sẽ không sai, thế là mọi người lên đường tiến về vị trí Lý Chiến nói.
Khu rừng cổ thụ này tương đối nằm chếch về phía bắc một chút so với hướng của bộ lạc. Mà vị trí khu vực Lý Chiến nói lại nằm ở sườn phía nam khu rừng này, vậy nên so ra có lẽ khu vực đó càng gần bộ lạc của họ hơn. Chỉ là nó nằm sâu một chút bên trong Hung thú sâm lâm, nên cũng không gần hơn bao nhiêu.
Mặc dù là băng qua khu rừng, nhưng đội người cũng chỉ dám đi dọc theo sườn ngoài của khu rừng mà thôi.
Chờ ra khỏi khu rừng, Lý Dương thấy được phía ngoài khu rừng ở hướng này, được bao quanh bởi một thảm cỏ. Giống cỏ này rất thấp nhỏ, không giống với cánh đồng cỏ bên phía ngoài.
Khoảng cách không xa đúng là đồi núi chập trùng, xen kẽ với các khu rừng cây khác.
Lý Chiến dẫn mọi người tìm đến một cái hạp cốc cũng không quá lớn, bề rộng chỉ khoảng hơn trăm mét. Hai đầu của hạp cốc thông suốt. Hai bên là vách núi tương đối cao, nhưng cũng không quá dốc đứng, đối với đồ đằng chiến sĩ bọn họ lên xuống vách núi này cũng không khó khăn.
Trên vách núi thỉnh thoảng mọc ra một vài bụi cây, cũng có hai ba cây gỗ mọc ra trên đó, có cây bám không được chắc bị đổ nghiêng ra. Bên dưới hạp cốc cũng chỉ mọc ra các bụi cây thấp, không gian khá là thoáng đãng, từ trên cao nhìn xuống chắc chắn có tầm nhìn tốt.
Lý Dương cảm thấy nơi này không tệ, dùng để phục kích con mồi hẳn là không có vấn đề gì. Bây giờ chỉ còn cần một nơi ẩn nấp tốt nữa là xong.
Lý Dương nhìn lên vách núi bên cạnh thì thấy lưng chừng vách núi, khoảng cách ước chừng hơn mười mét có một mỏm đá nhô ra. Bên trên mỏm đá còn có một khối đá lớn, xung quanh mọc ra không ít bụi cây. Lý Dương cảm thấy chỗ đó rất thích hợp để ẩn nấp, khoảng cách như vậy cũng rất phù hợp để phục kích.
Thế là bọn họ liền trèo lên đó để kiểm tra một phen. Không nghĩ tới phía sau tảng đá còn có một cái hang, có lẽ đã từng có sinh vật gì đã sinh sống ở đây, nhưng bây giờ đã bỏ trống.
Cái hang đá này bên trong cũng không nhỏ, nhưng cửa hang lại khá hẹp. Bọn hắn cần mở rộng cửa hang một chút để ra vào cho thuận tiện. Nhưng Lý Dương cũng không để mọi người đào cửa hang ra quá rộng, lỡ như có hung thú công kích, nơi này có thể giúp bọn hắn ngăn cản hung thú.
Chui vào trong hang, bên trong rộng thoáng, cũng rất sạch sẽ khô ráo. Lý Dương cũng không biết hang đá này là con gì đào ra. Cửa hang như vậy chứng tỏ con vật cũng không quá lớn, nhưng bên trong hết sức rộng rãi. Bọn họ gần hai mươi người cũng có thể thoải mái rúc trong này.
Chưa kể, khoảng cách cửa hang tới đáy hang cũng khá xa. Lý Dương đề nghị mọi người đào cho đáy hang càng sâu một chút, như vậy sẽ càng an toàn.
Hơn chục cái đồ đằng chiến sĩ, không mất bao nhiêu thời gian thì đã có thể cải tạo cái hang trở thành nơi ẩn náu lý tưởng. Mọi người hết sức vừa lòng với cái hang này, trốn ở đây thì không còn lo về vấn đề an toàn.
Công việc còn lại cũng chỉ là bố trí mồi dụ, công việc này cũng đơn giản. Lý Dương để Lý Chiến treo phong thú lên một thân cây phía vách núi bên kia. Thân cây này vừa vặn đổ nghiêng ra giữa hạp cốc, cách mặt đất khoảng mười mét.
Đầu phong thú bị treo lơ lửng giữ không trung, miệng nó đã được cởi trói khiến tiếng kêu của nó phát ra càng to lớn. Lý Dương cũng để Lý Chiến cắt một vết thương trên người nó, khiến máu của phong thú nhỏ giọt đi xuống. Vết thương cũng không lớn, đảm bảo máu của phong thú không thể nhanh chóng chảy hết.
Làm xong, bọn hắn nhanh chóng quay trở lại chỗ ẩn nấp, không nhanh chẳng may đụng độ với hung thú bị thu hút tới, thì mọi thứ trở thành công cốc.
Mọi người đều ẩn nấp ở trong hang đá, cũng chỉ có Lý Dương là nấp sau tảng đá bên ngoài. Hắn đang quan sát động tĩnh bên dưới hạp cốc, để làm ra phán đoán cho công việc tiếp theo.
Không biết là do tiếng kêu của phong thú, còn là vì mùi máu tươi, rất nhanh đã có hung thú bị thu hút tới. Cũng không phải một đầu, Lý Dương phát hiện một bên cửa vào của hạp cốc, xuất hiện hình bóng của một đàn thú.
Đó là một bầy huyết lang, một loại hung thú khá là hung mãnh, có bộ lông màu đỏ. Huyết lang ưa thích hoạt động theo bầy đàn, nhưng mỗi bầy huyết lang số lượng cũng không nhiều, thường thì chỉ có năm bảy con chừng đó.
Huyết lang loại này hung thú khi chiến đấu sẽ trở nên rất điên cuồng, không biết sợ hãi hay đau đớn. Nhất là khi chúng đạt tới hung thú cấp, bản năng này của chúng sẽ trở thành bản mệnh thần thông, gọi là cuồng huyết. Cuồng huyết giúp cho chúng tăng phúc rất nhiều lực lượng và tốc độ.
Bầy huyết lang này có tổng cộng sáu con, trong đó đầu lang chính là man thú cấp, còn những con còn lại đều là mãnh thú cấp. Mặc dù đầu lang khí tức có chút yếu, có lẽ là mới đột phá tới man thú chưa lâu, nhưng Lý Dương cảm thấy bọn hắn cũng không có cơ hội gì.
Tuy vậy nhưng Lý Dương vẫn thông báo chuyện này cho mọi người ở trong hang. Vậy nên Lý Chiến cũng đi ra xem thử, những người khác cũng không đi ra vì sợ huyết lang phát hiện.
Nhìn thấy bầy huyết lang, Lý Chiến cũng cảm thấy đội của mình không có bao nhiêu cơ hội. Mặc dù số lượng đông hơn, nhưng chỉ với một đầu man thú cấp đầu lang, bọn họ cũng đã rất khó đối phó, căn bản rất mạo hiểm.
Bầy huyết lang cũng không trực tiếp lao tới chỗ phong thú bị treo, mà di chuyển hết sức cẩn trọng. Bọn chúng cảnh giác dò xét xung quanh, khi không chiến đấu, huyết lang vẫn rất tỉnh táo.
Vừa dò xét, bầy huyết lang vừa tiến lại gần phía phong thú. Chỉ là chúng còn chưa tới được chỗ phong thú, thì đã phát hiện một sinh vật khác đang tiến vào trong hạp cốc này.
Hai người Lý Dương cũng đã phát hiện, một đầu khác của hạp cốc đang dần đi tới một đầu hung thú nữa. Đây là một đầu độc giác sư.
Độc giác sư là một loại hung thú tương đối mạnh mẽ, ưa thích độc hành. Chắc chắn là mạnh mẽ hơn huyết lang không ít, nhìn ngoại hình chênh lệch thì cũng đã thấy được một chút.
Mặc dù đầu độc giác sư này tu vi cũng không khác mấy con sói đầu đàn kia, nhưng kích thước lớn hơn một vòng, thân mình cường tráng hữu lực. Đầu huyết lang có chiều cao hai mét thì đầu độc giác sư này chiều cao đã gần tới ba mét, toàn thân bộ lông màu vàng nhạt, trên đầu mọc ra độc giác uy phong lẫm lẫm.
Tuy vậy, đầu độc giác sư này có vẻ còn là một đầu thú non, có lẽ là mới tách mẹ chưa lâu. Bởi vì độc giác sư trưởng thành ít nhất cũng là man thú hậu kỳ. Huyết mạch tốt một chút, trưởng thành sẽ đạt tới hung thú cấp, khi đó độc giác của nó sẽ giác tỉnh thiên phú, có thể phóng ra tia năng lượng, công kích kẻ địch.
Tuy còn non, nhưng đầu độc giác sư này cũng không hề cảm thấy, mình còn non mà e ngại bầy huyết lang. Nó bước từng bước mạnh mẽ tiến vào trong hạp cốc, như là đang đi trong địa bàn của mình.
Trong khi đó, bầy huyết lang thì tỏ ra cẩn trọng rất nhiều. Chúng đứng im tại chỗ, xếp thành trận thế phòng ngự, không ngừng dò xét đầu độc giác sư. Đồng thời chúng cũng không quên dò xét phương hướng độc giác sư tiến tới, vì sợ độc giác sư còn có đồng bọn.
Chờ không còn phát hiện có thứ gì khác xuất hiện, bầy huyết lang bắt đầu chăm chú hơn vào đầu độc giác sư trước mặt.
Không giống độc giác sư, tất cả tâm thần đều tập trung vào đầu phong thú bị treo trên không, bầy huyết lang trong mắt đã có những thứ khác nữa.
Bọn chúng cũng phát hiện, đầu độc giác sư này chỉ là một đầu còn chưa hoàn toàn trưởng thành mà thôi. Chúng cảm thấy nếu có thể thôn phệ đầu độc giác sư này, đối với bọn chúng sẽ có lợi ích rất lớn.
...
Cách chương.