Mặc dù đã cố nhắc nhở mình, đây là dã ngoại, rất nguy hiểm, không thể ngủ sâu, nhưng có lẽ là do tuổi tác quan hệ, cũng hoặc là do quen thuộc, Lý Dương chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nửa đêm, Lý Dương đột ngột bị đánh thức bởi báo động, hắn nghe thấy người gác đêm hô to có đàn sói. Mặc dù đang ngủ ngon, nhưng Lý Dương cũng bắt buộc mình phải tỉnh táo. Hắn đổ ra một chút nước trong bình mang theo, xoa lên mặt cho tỉnh ngủ, sau đó theo mọi người chạy ra. Cung tên cũng đã được hắn chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.
Vừa ra ngoài, Lý Chiến liền dò hỏi người gác đêm để biết chuyện gì đã xảy ra. Thấy thế, người gác đêm liền chỉ tay về phía gò đất bên cạnh.
Lúc này mọi người mới để ý, phía trên gò đất bên cạnh, dưới ánh trăng, một đàn sói đang lăm lăm nhìn bọn họ. Đàn sói này ước chừng có khoảng hai mươi con, đều là mãnh thú cấp.
Lý Chiến thấy thế cũng không chậm trễ, dẫn cả đội săn đi lên gò đất, sau đó ánh mắt ông ta cũng nhìn về phía con sói đầu đàn, một người một sói như là đang đấu mắt. Những người khác cũng đều chuẩn bị sẵn sàng, có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
Lý Dương thật khó hiểu, không phải hẳn là lập tức lao vào chiến đấu sao, vì sao cảm giác như là hai bên đang gầm gừ đe dọa nhau, chứ không hề có ý muốn đánh nhau vậy.
Lý Dương cũng nói thắc mắc này cho Lý Chính bên cạnh. Lý Chính vẫn chăm chú đàn sói trước mặt, chỉ nhẹ nhàng trả lời Lý Dương.
" Đây là đang thăm dò, bọn sói này rất xảo quyệt, nhưng lá gan cũng không lớn. Bọn chúng sẽ không công kích nếu không thấy được chúng ta e ngại chúng nó.
Ngươi để ý, thập bát gia đang cùng sói đầu đàn so kè ánh mắt, thực ra chính là đang thăm dò, cũng chính là một loại chiến đấu. Chỉ cần trong mắt thập bát gia có một chút e ngại hoặc lùi bước, sói đầu đàn nhất định sẽ ra lệnh cho đàn sói tấn công.
Còn chúng ta hay những con sói khác chỉ là để thêm khí thế mà thôi, ngươi cũng có thể tìm một đối thủ để so mắt, coi như rèn luyện. Sau này nếu có gặp trường hợp như này, cũng sẽ có thể đe dọa một chút hung thú."
Lý Dương thực sự ngạc nhiên, còn có thể như vậy chơi, hắn còn tưởng cứ gặp hung thú là lao vào ngươi sống ta chết, không thì cũng là không địch lại mà bỏ chạy chứ.
Nhưng Lý Dương chợt phát hiện, Lý Chiến và sói đầu đàn đang rất tập trung nhìn nhau, căn bản không có một chút tâm thần đề phòng xung quanh, đây không phải là thời cơ đánh lén cực tốt.
Thế là Lý Dương lẻn lại gần Lý Chiến, nói nhỏ với ông ta.
" Thập bát gia, ngươi cố gắng đừng để con sói đó cảnh giác, ta sẽ đánh lén nó."
Lý Chiến nghe vậy thì trong mắt hơi xao động một chút vì mất tập trung. Con sói thấy thế thì cảm thấy mình chiếm thượng phong, chân tiến lên một bước, ánh mắt nó càng thêm dữ tợn, nhìn chằm chằm vào mắt Lý Chiến. Chỉ cần trong mắt Lý Chiến xuất hiện một chút ý lùi, nó nhất định sẽ xuất lĩnh đàn sói lao lên.
Lý Chiến làm sao cho nó cơ hội, vội củng cố tinh thần, ông ta cũng không có tâm tư để ý tới hành động của Lý Dương, cũng chỉ đành để Lý Dương muốn làm gì thì làm.
Lý Dương cũng nhìn thấy biểu hiện của sói đầu đàn, hắn cảm thấy như vậy lại càng tốt, vội luồn lách ra ngoài rìa đội ngũ.
Hắn dùng người khác làm che chắn, sau đó giương cung ngắm bắn. Khoảng cách giữa hai gò đất cũng không rất xa, có khoảng hơn trăm mét. Với sức mạnh bây giờ của hắn, bắn trúng con mồi không phải việc gì khó, nhất là con mồi còn không có chút cảnh giác nào, hoàn toàn đứng im làm bia ngắm như vậy.
Lý Dương thả tay ra khỏi dây cung, hiu một tiếng nhẹ vang lên, con sói đầu đàn còn chưa cả kịp nhận ra là mình bị đánh lén, thì mũi tên đã cắm phập vào con mắt của nó. Mũi tên mạnh mẽ theo hốc mắt cắm vào trong đầu khiến cho con sói chỉ kịp kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, sau đó đổ gục xuống.
Chuyện này làm cho cả hai bên người và sói đều giật mình hoảng hốt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Thế là Lý Dương liền hô to:
"Tấn công!!!!"
Lý Chiến chính là người phản ứng nhanh nhất, không chỉ vì thực lực cùng kinh nghiệm, mà còn vì đã được Lý Dương báo trước. Ông ta lập tức ném đoản mâu trong tay về phía đàn sói, khiến một đầu sói ngã gục tại chỗ.
Về phần Lý Dương, vừa mở miệng hô, hắn cũng đồng thời tiếp tục bắn tên, lại một đầu sói nữa ngã xuống.
Chờ những người khác phản ứng lại, bầy sói cũng đã nhận ra sói đầu đàn đã chết. Bọn chúng bắt đầu bỏ chạy tán loạn, cũng không có con sói nào dám cùng đội thợ săn đối đầu.
Thấy thế, mọi người đuổi theo truy kích, không ngừng dùng đoản mâu ném về phía đám sói đang bỏ chạy.
Nhưng dù sao trời cũng tối, cho dù có ánh trăng, đội săn cũng rất nhanh thì mất dấu lũ sói. Bọn họ bắt đầu thu thập con mồi quay trở lại hang.
Thống kê thu hoạch, cả đội săn ai cũng vui mừng, vì lần này không ngờ bọn họ thu được tám đầu sói, cấp bậc cũng đều là mãnh thú, trong đó có cả sói đầu đàn.
Kích thước của chúng cũng đều rất lớn, mặc dù giống sói này cũng chỉ tính là loại sói nhỏ, nhưng cũng có chiều cao khoảng một mét rưỡi, mà sói đầu đàn còn cao lớn hơn một chút, ước chừng có tầm một mét sáu, mét bẩy gì đó. Chiều dài thì đều có gần ba mét, vậy nên thu hoạch bất ngờ lần này thực sự có chút lớn, cũng chỉ kém lần trước Lý Dương săn được đầu kia man thú mà thôi.
Mà lần này công lao lớn vẫn là của Lý Dương, không phải Lý Dương bắn lén giết chết sói đầu đàn, hôm nay ai ăn ai còn chưa biết đâu. Không chỉ thế, trong tám con sói bọn họ thu được, thì ngoại trừ sói đầu đàn là do ban đầu Lý Dương giết ra, còn có hai con sói khác cũng là do trúng tên của Lý Dương mà nằm lại.
Mọi người biết được điều này thì không chỉ khâm phục Lý Dương, mà hầu hết mọi người đều quyết tâm, trở về nhất định phải rèn luyện tài bắn cung của mình. Cung tên thứ này thực sự là rất hiệu quả khi đi săn, điều này chỉ cần nhìn vào biểu hiện của Lý Dương liền biết.
Vì là đột nhiên có được thu hoạch ngoài ý muốn, lại cộng thêm động tĩnh vừa rồi, vậy nên mọi người cũng không ai ngủ mà đều thức cảnh giới, sợ động tĩnh sẽ dẫn tới nguy hiểm khác. Nhưng thực ra ai cũng tinh thần phấn chấn, rất khó để chìm vào giấc ngủ.
Vốn dự định sáng ra tiếp tục vào rừng đặt bẫy phong thú cũng bị hủy bỏ. Dù sao con mồi nhiều như vậy, bọn họ sợ đêm dài lắm mộng, thế nên quyết định, trời vừa sáng lập tức lên đường trở về.
Đương nhiên, những con mồi này cũng cần được sử lý một chút, vết thương quá lớn, chảy nhiều máu sẽ trực tiếp lấy máu, con nào vết thương nhỏ một chút, đặc biệt là mấy con bị Lý Dương giết chết sẽ được rắc lên cầm máu tán để trở về lấy máu sau.
Vì là đàn sói tập kích lúc đó cũng là qua nửa đêm, chờ bọn họ thu thập xong cũng đã mất không ít thời gian. Thời gian còn lại bọn họ cũng không phải chờ lâu lắm. Cũng may không còn có nguy hiểm gì tìm đến họ, chủ yếu là vì đây là ngoài đồng cỏ, lượng hung thú cũng không rất nhiều duyên cớ.
Trời vừa sáng, mọi người liền mang theo con mồi trở về. Dạo gần đây, thường xuyên có thu hoạch lớn khiến tâm trạng ai cũng vui vẻ. Mà thu hoạch tốt như vậy, người vui vẻ nhất phải kể đến đội trưởng Lý Chiến.
Chỉ có Lý Dương là vẫn đang suy tư, theo như ký ức còn sót lại, sói loại này thịt hương vị không được tốt lắm, không rất được mọi người ưa thích. Không biết sói ở thế giới này thịt hương vị sẽ như thế nào. Hắn cảm thấy chúng là mãnh thú, thịt chứa đựng năng lượng, chắc hẳn hương vị cũng không tệ lắm mới đúng, không biết nấu món gì thì hợp lý.
Lý Dương liền quay sang hỏi Lý Chiến.
" Thập bát gia, trước đó các ngươi đã bao giờ thu hoạch được con mồi là sói bao giờ chưa?"
Lý Chiến cũng không hiểu vì sao Lý Dương lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Lý Dương.
" Thực ra trước đây chúng ta cũng từng thu hoạch được con mồi loại này rồi, chỉ là lần đó không có thoải mái như lần này, với lại lúc đó bầy sói kia cũng chỉ có chưa đến mười con thôi."
Biết được bọn họ đã từng thu hoạch được thịt sói, thế là Lý Dương lại hỏi.
" A! Vậy không biết thịt sói hương vị như thế nào, có ngon hay không?"
Lý Chiến hơi sững sờ vì câu hỏi của Lý Dương, ông ta không nghĩ tới, Lý Dương lại hỏi vấn đề này. Nhưng Lý Chiến vẫn tỏ ra suy nghĩ, như là đang nhớ lại. Sau một hồi, Lý Chiến cũng mở miệng trả lời.
" Ừm, thịt sói hương vị cũng không tệ lắm, tương đối đậm đà và săn chắc. Chỉ là thịt sói phần cơ bắp chiếm đa số nên có thể có chút dai. Bù lại chúng rất bổ dưỡng đối với đồ đằng chiến sĩ chúng ta, không chỉ chứa đựng năng lượng, thịt sói còn rất bổ dưỡng khí huyết. Bình thường người trẻ như các ngươi ăn nhiều có thể gây ra chảy máu mũi."
Biết được thịt sói này cũng không phải là khó ăn thì Lý Dương đã yên tâm, tài nguyên thì tài nguyên, nhưng dùng để ăn thì hương vị vẫn là rất quan trọng. Còn về phần chảy máu mũi thì cũng không phải là trọng yếu như vậy.
Lý Dương tính toán, Lý Chiến đã nói thịt chó sói có chút dai, vậy dùng để làm món hầm hẳn là tốt nhất. Nếu như có được một số loại hương liệu phù hợp thì có lẽ sẽ không tệ, chỉ tiếc các loại gia vị hắn có rất có hạn. Chờ sau này có cơ hội, hắn nhất định phải làm phong phú thêm kho gia vị của mình mới được.
Trở về đến bộ lạc, lại là một phen vây xem của mọi người, dù sao thu hoạch được nhiều con mồi như vậy cũng rất là hiếm thấy. Con mồi bình thường còn không nói, chứ có nhiều mãnh thú như vậy, thì có lẽ cũng chỉ có vào dịp cuối năm mới có thể thấy được.
Chưa kể, đội săn của Lý Chiến gần đây đều là có thu hoạch lớn khiến mọi người càng thêm hiếu kỳ.
Tế sư thấy được thu hoạch lần này của bọn họ thì không chỉ vui mừng, mà trong lòng cũng rất tò mò, vậy nên lão lại gọi Lý Chiến đi dò hỏi một phen.
Biết được lại là công lao của Lý Dương thì lão hết sức vui vẻ, đây rõ ràng là tin tức tốt. Chính là dấu hiệu cho tương lai hưng thịnh của bộ lạc.
Sau khi tiến hành hiến tế tổ linh như thường lệ, mọi người bắt đầu tiến hành phân chia con mồi. Mọi người tham gia đều có phần, đương nhiên công lao càng lớn, được chia càng nhiều. Đây là quy định bình thường vẫn được áp dụng, đương nhiên sẽ không ai có dị nghị.
Có được thu hoạch lần này, có lẽ đội săn lại cần không ít ngày để tiêu hóa, sau đó mới có thể tính tới chuyến đi săn tiếp theo.
Lý Dương được chia khá nhiều, vậy nên sau khi trở về, việc đầu tiên hắn làm là bảo quản thịt. Trừ một phần Lý Dương cho vào nồi đề hầm, một phần nữa hắn định mang cho lão hắc, còn lại hắn đều bỏ vào hầm đá để bảo quản.
Ngoại trừ thịt thú và thú huyết, Lý Dương còn được chia một phần da sói. Đây là một loại tài liệu rất tốt để dùng làm trang phục. Thế nên Lý Dương định tới chỗ lão hắc một chuyến, không chỉ là để mang biếu hắn thú thịt và thú huyết, còn là nhờ lão giúp sử lý da sói.
Trở về nhà, Lý Dương trước tiên là sử dụng mãnh thú huyết. Chờ thịt sói đã được, Lý Dương bắt đầu sử dụng thịt sói. Lý Dương cảm thấy thịt sói này hương vị cũng không tệ, nếu như có thêm một số nguyên liệu thích hợp nấu cùng, có lẽ sẽ rất ngon. Nhưng thực ra nó cũng có thể nấu theo cách khác, ví dụ như thái mỏng cho vào xào, hoặc là nhúng tái, thêm nhiều hương liệu sẽ giúp nó ngon hơn.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi tu luyện ở trong bộ lạc, lại có một đội săn nữa tiến hành câu mãnh ngư, vậy nên Lý Dương lại có thêm một phần thu hoạch.
Chỉ là đội săn này kém may mắn một chút, cũng chỉ câu lên được một đầu. Thực ra bọn họ cũng gặp được hai đầu mãnh ngư cắn câu, nhưng so với lần đó Lý Dương câu còn tệ hơn, bọn họ câu lần hai cũng chỉ kéo lên được cái đầu cá. Đó còn là do họ kéo nhanh, không chỉ sợ đầu cá cũng không còn.
Liên tục có dồi dào tài nguyên như vậy, Lý Dương cảm thấy chẳng mấy chốc nữa thì mình sẽ đột phá lên tôi thể bốn trọng. Chỉ là thịt mãnh ngư và thịt mãnh thú cũng đã không còn, đội săn cũng đã hẹn lịch cho chuyến đi săn tiếp theo. Lý Dương cảm thấy chỉ cần lần này có thu hoạch, vậy thì hắn khẳng định có thể đột phá lên tôi thể tầng bốn.
...
Cách chương.