Nhìn thấy con vật xuất hiện, Lý Dương lập tức bắn tên, bởi vì tốc độ của nó thực sự quá nhanh. Chỉ trong nháy mắt, con vật đã lao tới vị trí đặt bẫy. Chân nó mắc phải sợi dây, lập tức ngã bổ nhào xuống.
Nó còn chưa kịp kêu ra một tiếng thì thì mũi tên của Lý Dương cũng vừa vặn bay tới, cắm phốc một cái vào giữa đầu con vật, khiến nó chết ngay lập tức.
Lý Chiến thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm vì không thể tin được. Lý Dương thì một mặt thỏa mãn với mũi tên này của mình. Hắn phát hiện ra thị lực của mình không chỉ được tăng cường bình thường, nó còn trở nên rất nhạy bén với các động thái của sự vật. Cộng thêm sức phán đoán của hắn đã cho ra kết quả khiến hắn hết sức vừa lòng.
Chỉ là còn chưa kịp ăn mừng, Lý Dương lại nghe thấy có tiếng gió thổi vang lên. Một đầu phong thú nữa nhanh chóng lao tới, có lẽ nó đã nhìn thấy đầu phong thú trước đó bị ngã ở trong bẫy. Nhưng tốc độ nó quá nhanh, nó phát hiện ra không đúng đã quá muộn, nên không kịp dừng lại.
Lý Dương cũng nhanh chóng lấy ra mũi tên nữa, nhưng cũng đã chậm. Khi mũi tên của hắn kịp cắm vào đầu con vật, nó đã kịp kêu lên thảm thiết vì cái chân bị gãy.
Cùng lúc đó, cũng có một tiếng kêu tương tự như vậy ở chỗ khác vang lên. Nhưng bên kia có lẽ đã kết liễu chậm hơn, khiến cho nó kêu một lúc mới dừng lại.
Lý Dương vì chậm một bước mà cảm thấy hơi mất hứng. Trái ngược với hắn, Lý Chiến thì rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên hắn có thể bẫy được hai đầu phong thú một lúc. Đây cũng không phải là thu hoạch nhiều hơn đơn giản như vậy, mà là một cái gì đó cho người ta cảm giác rất khác biệt, giống như là hãnh diện.
Mà điều này đều là do Lý Dương tạo thành, nếu không phải Lý Dương kịp lúc kết liễu đầu phong thú phía trước, thì cho dù còn có một đầu thứ hai phong thú lao tới, cũng sẽ bị tiếng kêu của con trước dọa chạy. Chắc chắn sẽ không có cơ hội một lần bẫy được hai đầu phong thú như bây giờ.
Hai người Lý Dương tiến lên thu thập con mồi, hai đầu phong thú đều đã chết, hai mũi tên xuyên qua đầu của chúng, một chút máu rỉ ra dọc theo mũi tên.
Bây giờ Lý Dương mới thấy rõ được phong thú hình dạng như thế nào. Đúng như Lý Chiến nói, phong thú hình dạng giống con hoẵng, có lông màu xám, chân dài nhỏ, đầu cũng không có sừng, ít nhất là hai đầu này cũng không có sừng.
Kích thước của chúng tương đối nhỏ, thực sự so với những sinh vật khác ở thế giới này thì chúng đúng là rất nhỏ, mỗi con chỉ có mấy chục cân. Chỉ đi săn loại thú này, bảo sao đám đồ đằng chiến sĩ trong bộ lạc tu vi mãi vẫn không tiến bộ được.
Lý Chiến vẫn còn đang rất vui vẻ vì hai đầu phong thú mà không hề biết người đứng bên cạnh mình trong đầu đang hết sức chê bai. Ừm... rõ ràng là không chỉ chê bai hai đầu phong thú mà còn chê bai luôn cả bọn họ.
Lý Chiến lấy ra một gói bột, sau đó rắc bột lên vết thương của phong thú. Rất thần kỳ, máu ở trên vết thương lập tức ngừng chảy. Vốn dĩ máu của phong thú chảy ra phát ra một thứ mùi thơm ngọt, rất hấp dẫn, nay lại chỉ ngửi thấy một thứ mùi thảo dược rất là nồng, còn khá khó ngửi.
Lý Chiến quay ra nói với Lý Dương:
" Đây chính là cầm máu tán, là thứ đồ hết sức thiết yếu đối với thợ săn chúng ta. Nó không chỉ có thể giúp chúng ta cầm máu chữa thương, nó còn có thể sử dụng để ngăn cản mùi máu tươi phát tán, cả trên người chúng ta hay trên người con mồi.
Ngươi nhớ kỹ, hung thú khứu giác rất bén nhạy, chúng cũng rất mẫn cảm với mùi máu tươi. Máu tươi sẽ thu hút những kẻ săn mồi, vậy nên không bao giờ được để mùi máu tươi phát ra."
Lý Dương nhớ kỹ những lời Lý Chiến nói, sau đó hỏi Lý Chiến tiếp theo định làm gì. Dù sao Lý Dương cũng không có chút kinh nghiệm nào, vẫn là để Lý Chiến làm chủ thì hơn.
Lý Chiến cũng không cần suy nghĩ, xách lên hai đầu phong thú, rồi nói với Lý Dương.
" Đi thôi, chúng ta tới cùng những người khác tụ hợp, ngày hôm nay chúng ta dừng ở đây.
Phong thú đã kêu lên thì cả ngày hôm nay sẽ không có đầu phong thú nào bén mảng tới khu vực này nữa.
Chúng ta vẫn là ra ngoài đồng cỏ tìm chỗ chú ẩn một đêm, ngày mai lại tiếp tục."
Lý Dương nghe vậy thì hết sức thất vọng, thực sự là hiệu suất đi săn như vậy cách sự mong đợi của hắn có chút xa.
Đã không thể tiếp tục đặt bẫy, Lý Dương cũng không phải tiếp tục cố kỵ, hắn bắt đầu hỏi ra những tò mò của hắn.
" Thập bát gia, vì sao không trực tiếp nghỉ ngơi lại trong này, không phải là trong này rất an toàn sao?"
Nghe thấy Lý Dương nói như vậy, Lý Chiến như nhớ ra kỷ niệm gì đó rất đáng sợ, Lý Dương không nghĩ tới, một người trung niên có chút uy nghiêm như Lý Chiến lại có thể có biểu hiện như vậy.
Sau một hồi, Lý Chiến như bình phục trở lại, ông ta dùng giọng nói hết sức thận trọng nói với Lý Dương.
" A Dương, nhớ kỹ lời ta nói, tuyệt đối! Tuyệt đối không được dừng lại trong khu rừng này vào ban đêm. Và tốt nhất cũng không nên đi quá sâu vào trong khu rừng này.
Ngươi có nhớ là ta đã nói với ngươi, khu rừng này có cái gì đó kỳ lạ không?
Trước đây chúng ta cũng đã có lần thử nghỉ lại ở trong khu rừng này. Nhưng không hiểu vì sao trong lòng mọi người đều càng ngày càng cảm giác bất an, lo sợ.
Năm đó cũng có một người mới như ngươi vậy. Nhưng có lẽ là đứa trẻ đó tố chất tâm lý quá kém, bị sợ hãi tới mức điên loạn, trực tiếp bỏ chạy vào sâu trong rừng. Chúng ta đã cố gắng tìm kiếm hắn, nhưng không được, thậm chí còn xuýt chút nữa thì bị lạc ở trong khu rừng này.
Từ đó về sau, chúng ta cũng không bao giờ còn dám ở lại trong khu rừng này vào ban đêm nữa."
Lý Dương nghe thấy vậy thì cũng không hề nghi ngờ gì, bởi vì khi bước vào khu rừng này hắn cũng có cảm giác như vậy. Giống như có một thứ gì đó vô hình tác động tới tâm thần của hắn, khiến hắn bồn chồn không yên.
Chỉ là hắn vẫn còn một cái thắc mắc, vậy nên vẫn muốn hỏi.
" Thập bát gia, ta cũng có cảm giác kỳ lạ. Chỉ là ta cũng còn một điều thắc mắc, khu rừng này nơi nào cũng như nơi nào, lại như vậy âm u, chắc chắn rất dễ bị lạc. Vì sao đi vào sâu bên trong, các ngươi không đánh dấu lại, như vậy không phải sẽ dễ dàng tìm được đường ra hơn sao?"
Lý Chiến nghe vậy thì tỏ ra có chút cảnh giác, như sợ xung quanh có thứ gì đang theo dõi, nhưng rồi lại thả lỏng trở lại. Ông ta cũng trả lời câu hỏi của Lý Dương.
" Đương nhiên có đánh dấu, nhưng không ích gì!!!"
Lý Dương nghe vậy thì càng khó hiểu, rốt cuộc là vì sao lại không hữu ích.
Lý Chiến lại tiếp tục nói:
"... Cây cổ thụ ở đây không chỉ rất cứng rắn, rất khó để đánh dấu lên đó. Cho dù có đánh dấu được lên, khi ngươi ở đó, đánh dấu vẫn còn. Nhưng khi ngươi đi khỏi, sau đó quay lại, đánh dấu sẽ biến mất."
Lý Dương nghe vậy cũng bắt đầu rùng mình, cmn không lẽ đây là khu rừng ma, bằng không làm sao lại quỷ dị như vậy.
Nhưng hắn vẫn còn thắc mắc, thế là lại tiếp tục hỏi.
" Thế còn đánh dấu trên mặt đất thì sao, trên mặt đất cũng có thể chứ."
Lý Chiến cũng chỉ lắc đầu.
Điều này khiến Lý Dương thực sự có chút sợ, khu rừng này quỷ dị như vậy, đi săn ở đây làm sao lại an toàn được.
Nhìn thấy biểu hiện của Lý Dương, Lý Chiến cũng không hề chê trách, dù sao nhiều lần vào đây đi săn như ông ta, còn không tránh khỏi có tâm lý sợ hãi, huống hồ gì là người trẻ tuổi như Lý Dương.
Nếu không phải vì con mồi, với lại ngoại trừ sự kiện lần đó, cũng không có gì ngoài ý muốn khác xảy ra. Nơi này có thể nói là thực sự an toàn, bọn họ cũng chưa một lần gặp hung thú tập kích ở trong này. Nơi này dường như cũng chỉ có hai loại hung thú kia sinh sống, ngoài ra cũng không có một loại hung thú nào dám bén mảng đi vào.
Thế là Lý Chiến an ủi Lý Dương:
" Yên tâm đi, ta đã nói rồi, đi săn ở đây rất an toàn, chỉ cần làm như lời ta nói, không qua đêm ở trong này, cũng không tiến vào sâu trong khu rừng, thì không có vấn đề gì ngoài ý muốn xảy ra cả."
Lý Dương cũng hiểu được, một số nơi đặc biệt sẽ có một số quy tắc đặc biệt, không xúc phạm quy tắc hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Lý Chiến tiếp tục nói:
" Có lẽ, những thứ kỳ lạ đó đều là do những gốc linh thụ này gây ra. Đã là linh thụ thì tất nhiên sẽ có chỗ không tầm thường, có thể là chỗ không tầm thường đó chúng ta không thấy được mà thôi."
Lý Dương cũng gật đầu đồng ý, bằng không hắn cũng chỉ có thể đổ những thứ khác thường đó cho ma quỷ thứ này.
Đám người nhanh chóng tụ tập, sau đó thì thống kê thu hoạch. Tổng cộng cũng chỉ thu được ba đầu phong thú. Cái này hai người Lý Dương cũng đã sớm đoán được, trong khi mọi người còn tưởng chỉ có hai đầu, vì chỉ có hai tiếng gào thét của phong thú.
Thế là Lý Chiến liền kể cho mọi người về việc Lý Dương đã làm như thế nào, khiến cho bọn hắn có thể một lần thành công bẫy được hai đầu phong thú.
Mọi người biết được Lý Dương bắn cung tốt như vậy thì hết lời khen ngợi. Lần này đi ra săn, cũng không ít người mang theo cung tên. Nhưng tài bắn cung của bọn họ, dùng để bắn dã thú thì còn được, chứ bắn loại mãnh thú tốc độ nhanh như là phong thú này thì bọn họ cũng chỉ có thể bó tay.
Lý Chiến dẫn dắt mọi người rời khỏi khu rừng, sau đó tìm một nơi để nghỉ lại. Vì là thường xuyên đi săn ở chỗ này, vậy nên đội săn cũng tìm được một nơi nghỉ chân cố định. Đó là một cái hang được đào dưới một gò đất.
Có lẽ cái hang này là chính bọn họ đào. Vì là thường xuyên nghỉ lại nên cái hang khá là sạch sẽ khô ráo.
Lý Chiến cũng giới thiệu cho Lý Dương.
" Bình thường chúng ta sẽ nghỉ tối lại nơi này, buổi sáng hôm sau, chúng ta sẽ để con mồi lại đây, sau đó lấp cửa hang lại. Hoặc cũng có thể để lại một vài người canh chừng, tùy vào hoàn cảnh."
Lý Dương nghe vậy cũng chỉ gật đầu, nhưng cảm thấy trời vẫn còn rất sớm, không lẽ cứ như vậy nghỉ ngơi luôn hay sao. Thế là Lý Dương lại hỏi Lý Chiến.
" Thập bát gia, trời còn sớm như vậy, không lẽ cứ như vậy liền nghỉ?"
Lý Chiến cũng cảm thấy còn sớm, thế là để Lý Húc cùng với mấy người nữa ở lại canh chừng hang, còn lại mọi người cùng nhau ra ngoài săn dã thú.
Có phương thức xua đuổi, phục kích của Lý Dương lần trước, bây giờ đội săn đi săn dã thú thì thoải mái hơn nhiều. Cũng không lâu lắm thì mọi người đã phải quay trở lại vì đã thu hoạch được không ít dã thú.
Thấy trời vẫn còn sớm, Lý Chiến kiến nghị mọi người cho con mồi lên nướng, để có thể ăn đồ nóng. Chứ ăn thức ăn khô rất khó nuốt.
Lý Dương rất là thắc mắc, họ không sợ thu hút tới hung thú sao. Lý Dương cũng nói với Lý Chiến thắc mắc của mình.
Lý Chiến thấy thế thì cười nói.
" Ngươi yên tâm, không may như lần trước gặp phải cự mãng đó là rất hi hữu.
Bình thường ở đồng cỏ này rất ít xuất hiện hung thú, mà có thể tính là đối thủ của chúng ta cũng chỉ có bầy sói.
Ở đây thường xuyên xuất hiện một loại mãnh thú sói, tên là hôi lang, vì lớp lông của chúng có màu xám nên gọi như vậy. Đám này mặc dù khó chơi, nhưng gan không lớn. Bình thường bầy hôi lang có số lượng từ vài con cho tới vài chục con.
Số lượng chúng ít hơn chúng ta, chúng sẽ né tránh xa xa. Mà nếu chúng số lượng nhiều hơn hoặc ngang bằng chúng ta, chúng sẽ bám theo tìm cơ hội, chứ không trực tiếp lao lên. Chỉ cần không cho chúng cơ hội, thì chúng cũng không dám xông lên sống mái với chúng ta.
Nhưng điều quan trọng nhất là, hung thú chỉ có hứng thú với mùi máu tươi, chứ mùi thịt chín cho dù thơm, chúng cũng không quá có hứng thú. Vậy nên cũng không cần quá lo lắng.
Chỉ là chú ý một chút, đốt lửa thì chỉ nên đốt ban ngày thôi, chứ ban đêm thì sẽ thu hút hung thú tới."
Lý Dương nghe vậy thì gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Thế là mọi người đốt một đống lửa, bắt đầu quay nướng con mồi. Lý Dương vì là không nghĩ có thể nấu ăn dã ngoại, vậy nên cũng không có mang theo gia vị.
Không dùng gia vị nấu nướng, chỉ quay nướng dân dã, thì hắn sợ rằng còn không bằng những thợ săn này. Vậy nên mọi người cùng xúm lại làm, chứ Lý Dương cũng không giành lấy việc nấu nướng.
Chờ ăn uống xong xuôi, Lý Chiến cắt cử người canh gác cửa hang, những người còn lại sẽ tiến vào trong hang nghỉ ngơi.
...
Cách chương