Tộc hội qua đi, Lý Dương lại quay trở lại với chuỗi ngày ăn man thú thịt, tu luyện. Hắn định nhanh chóng tiêu hóa hết số man thú thịt còn lại, sau đó tiếp tục ra ngoài đi săn.
Trong thời gian đó, vì là lượng man thú thịt của những người khác trong đội săn được chia ít hơn Lý Dương, vậy nên bọn họ đã tổ chức một buổi đi săn nữa. Thu hoạch lần này của bọn họ cũng không tệ lắm, còn có cả mãnh thú.
Chỉ là Lý Dương không có tham gia, cũng không bị phân công phụ trách công việc như nhị thúc hắn, vậy nên cũng không được chia chút nào.
Nhưng đổi lại, Lý Dương cũng thu hoạch được một phần thịt mãnh ngư, trong khoảng thời gian này đã có một đội săn tiến hành câu mãnh ngư. Đội săn này còn khá may mắn, câu lên được hai con mãnh ngư hoàn chỉnh, không giống bọn Lý Dương lần trước, cũng chỉ tính là một con rưỡi.
Chờ tiêu hóa hết số tài nguyên hiện có, Lý Dương cũng thuận lợi tăng lên đến tôi thể ba tầng.
Đã không còn tài nguyên, Lý Dương cũng đã ước hẹn với đội săn sẽ theo mọi người đi săn ở chuyến tiếp theo vào ba ngày sau. Các đội săn cũng không phải bất cứ lúc nào cũng có thể ra ngoài đi săn được, luôn phải có nhất định số lượng đội săn lưu giữ ở trong bộ lạc đề phòng bất trắc.
Còn có ba ngày chờ đợi, Lý Dương thực ra cũng không có chuyện rất trọng yếu gì phải làm. Vậy nên hắn cũng chỉ có thể cùng đám tiểu đệ thu thập một chút nguyên liệu, như là nấm. Nấm mùa này tương đối nhiều, lại chất lượng tốt, thu thập để phơi khô cất giữ về sau dùng dần.
Hắn cũng tới chỗ lão hắc tiếp tục rèn luyện kỹ thuật chế tác thạch khí của mình.
Nhưng thực ra, Lý Dương cũng còn một chuyện quan trọng cần làm trước khi ra ngoài đi săn lần này, đó là phần kia thanh minh mục dịch mà tế sư thưởng cho hắn.
Cái này cũng không phải Lý Dương quên, mà là nó cũng không quá bức thiết, nó cũng có thể cất giữ rất lâu, nên dùng trước dùng sau cũng không quan trọng lắm. Ở trong hang đá cũng không có cần tới, trong khi hắn càng cần luyện hóa thú thịt tăng lên tu vi hơn.
Nhưng lần này ra ngoài đi săn, có thể tăng lên một chút thị lực có lẽ sẽ càng có ích cho việc đi săn cũng hắn.
Thế là, buổi tối hôm trước đi săn, Lý Dương lấy ra bình chứa thanh minh mục dịch, nhỏ vào hai bên mắt, mỗi bên một nửa, sau đó thì nhắm mắt đi ngủ. Thứ này cũng không lập tức có tác dụng ngay, mà nó sẽ từ từ ngấm vào.
Chờ buổi sáng hôm sau thức giấc, Lý Dương cảm giác mắt mình trở nên thanh minh, cũng có phần khoan khoái.
Hắn cảm thấy mọi thứ như trở nên càng thêm sáng sủa, kể cả khi bây giờ ở trong phòng ngủ của hắn có chút tối tăm.
Lý Dương vội ra mở cánh cửa ban công, chính là cánh cửa nối ra ngoài sườn núi. Chứng kiến mặt trời mới lên rực rỡ ở phía chân trời, thấy được mặt sông rộng lớn vô bờ. Hắn cảm thấy mọi thứ như trở nên càng gần hơn. Thậm chí hắn còn nhìn thấy từng đầu thủy quái đang du động sát mặt nước.
Đây rõ ràng đã chứng minh, thị lực của hắn có sự thay đổi rõ rệt. Lý Dương rất là vui vẻ, hắn cảm thấy nếu như có thể có thêm thanh minh mục dịch, không biết thị lực của mình có thể ra tăng như thế nào.
Có lẽ hắn phải tìm cách thu thập những loại nguyên liệu phối chế thanh minh mục dịch. Biết đâu một ngày nào đó, giương mắt một cái, hắn có thể thấy được bờ bên kia của con sông này. Khi đó, trong mắt của hắn, con sông này không còn là xa xôi vô bờ nữa. Lý Dương vừa nhìn ra xa mặt sông vừa nghĩ.
Lý Dương mang theo tâm trạng phấn khích, theo đội săn đi ra khỏi hang núi.
Vì là lần trước đã chứng minh được bản lĩnh của mình, lần này hắn được đội săn dẫn tới bãi săn chính của bọn họ.
Đội săn vượt qua cánh đồng cỏ, đi tới một khu rừng cổ thụ ở phía ngoài của Hung thú sâm lâm. Bên ngoài có thể thấy được, đây là một khu rừng âm u, bên trong mọc đầy một loại cây cổ thụ to lớn. Chúng có tán cây rậm rạp, che phủ kín cả khu rừng, gần như không có một tia sáng có thể chiếu tới mặt đất.
Lý Chiến cũng giới thiệu cho Lý Dương về khu rừng này.
" A Dương a, đây là lần đầu tiên ngươi tới nơi này, vậy nên ta cần giới thiệu cho ngươi một chút.
Đây chính là bãi săn chính của đội chúng ta, mỗi chi mạch đều có một nơi như thế này, chúng đều là do tổ tiên truyền lại.
Mặc dù ta cảm thấy khu rừng này có một cái gì đó kỳ lạ, nhưng nhiều lần đi săn ở đây đã chứng minh nơi này rất an toàn.
Ngươi cũng đừng nhìn cổ thụ ở đây mà cảm thấy chúng tầm thường, thực ra chúng đều là linh thụ."
" Linh thụ?"Lý Dương nghe vậy thì ngạc nhiên, không ngừng xem xét những gốc cổ thụ xung quanh, cố tìm ra dấu vết chứng minh chúng là linh thụ. Nhưng với ánh mắt mới được tăng cường thị lực của hắn, cũng không thể biết điểm nào của chúng khiến chúng được gọi là linh thụ cả.
Thế là Lý Dương quay ra hỏi Lý Chiến:
" Thập bát gia, vì sao lại nói những cây này là linh thụ, ta cũng không thấy chúng có nơi nào đặc biệt?"
Lý Chiến nghe vậy thì cười giải thích.
" Ngươi cũng đừng nhìn những cây này không có gì đặc biệt mà coi thường, bởi vì chúng mọc ra chính là linh quả.
Chỉ là tán cây rất cao và che kín nên ngươi không nhìn thấy được, chứ trên đó có rất nhiều quả. Chỉ là khi chín chúng mới thực sự thành linh quả."
"A" Lý Dương rất ngạc nhiên vì điều này. Hắn ngước đầu lên nhìn tán cây che phủ trên đầu mình, nhưng tán cây này thực sự cao, cũng rất tối, với thị lực đã được tăng cường của hắn cũng không nhìn rõ lắm trên đó có gì.
Nhưng Lý Dương cũng rất thắc mắc, bởi vì hắn cũng chưa từng nghe nói đội săn có thu hoạch được linh quả bao giờ. Thế là hắn lại hỏi:
" Cây này đã sản xuất linh quả, vậy như thế nào ta chưa có nghe nói các ngươi thu hoạch được linh quả bao giờ, là trực tiếp ăn, không có mang về sao."
Lý Chiến nghe vậy thì mỉm cười trả lời.
" Ha ha, ngươi nghĩ cái gì đây, cứ từ từ nghe ta giới thiệu xong đã.
Cây này mặc dù mọc ra rất nhiều quả, nhưng khi chín mới thực sự trở thành linh quả. Cây này mặc dù to lớn, mọc ra quả cũng rất nhiều, nhưng số lượng chín cũng không nhiều. Đã thế quả cũng không lớn, kích cỡ bằng nắm tay, mà phần thịt quả rất ít, đa phần đều là hạt. Thịt quả cũng không chứa đựng nhiều năng lượng lắm, đối với chúng ta tác dụng cũng không lớn. Nhưng nếu có được, chúng ta khẳng định cũng sẽ không chê, chỉ là cũng rất khó đạt được những quả này.
Mà trong khu rừng này sinh sống hai loại hung thú, có thể nói chúng sống cũng đều là dựa vào loại cây cổ thụ này.
Một trong số hai loại đó là một loài man thú cấp cự mãng, số lượng chúng có bao nhiêu ta cũng không rõ, có thể số lượng cũng rất nhiều. Nhưng chúng chỉ sống ở trên ngọn cây, ta chưa bao giờ gặp chúng đi xuống cả.
Nếu không phải một lần vô tình chúng ta phát hiện động tĩnh chúng săn mồi, thì đến giờ chúng ta cũng không biết, trong khu rừng này còn có sự hiện diện của chúng.
Thức ăn của chúng chính là những loài mãnh cầm bị linh quả thu hút tới. Loại quả này chín thì đầu tiên sẽ bị những đầu mãnh cầm trước tiên tới thu thập, vậy nên chúng ta cũng không có bao nhiêu cơ hội đạt được chúng.
Mà nếu như linh quả có rơi xuống dưới đất, vậy thì còn có một loài nữa sinh sống trong khu rừng này sẽ nhanh chóng cướp đi. Chúng ta gọi chúng là phong thú, đây cũng là con mồi chúng ta muốn đi săn.
Phong thú là một loại mãnh thú nhỏ, hình dạng như con hoẵng, với tứ chi dài nhỏ. Chúng căn bản cũng không có chút lực công kích nào, đổi lại chúng có tốc độ cực nhanh và nhẹ nhàng, như là một cơn gió vậy. Thế nên chúng ta mới gọi chúng là phong thú.
Phong thú cũng có thính giác vô cùng nhạy bén. Trong khu rừng tĩnh mịch này, chỉ cần một âm thanh rất nhỏ, chúng cũng có thể phát hiện ra. Linh quả chỉ cần rơi xuống đất, chúng có thể nghe thấy từ cách xa hàng ki lô mét, và nhanh chóng lao tới cướp lấy.
Vì là quả chín sẽ ngẫu nhiên rơi xuống, cũng chỉ có đám phong thú này mới có thể phát hiện và đoạt được.
Nhưng chúng ta cũng lợi dụng đặc điểm này của chúng để tiến hành săn chúng. Nói chuẩn xác hơn là đặt bẫy."
"Đặt bẫy???" Lý Dương rất là tò mò, mọi người là dùng cách nào để trong khu rừng to lớn này lại có thể đặt bẫy được loại sinh vật như vậy.
Không chờ Lý Dương hỏi thêm gì nữa, Lý Chiến tiếp tục nói:
" Đúng vậy đặt bẫy. Muốn bẫy được chúng cũng không phải chuyện đơn giản. Chúng ta phải cần rất kiên nhẫn.
Như vừa ta nói, thính giác của loài thú này cực kỳ tốt, chúng có thể nghe thấy âm thanh rất nhỏ từ khoảng cách xa. Chỉ cần một chút âm thanh, chúng cũng sẽ né tránh.
Mà bẫy chúng ta đặt dựa trên tập quán kiếm ăn của chúng. Khi phát hiện âm thanh linh quả rơi xuống đất, chúng sẽ chính xác tìm được vị trí của linh quả và lao đến như một cơn gió. Tốc độ nhanh tới mức, chỉ cần bị một chút cản trở, chúng cũng sẽ tự làm bị thương chân của mình. Mà nếu chân chúng bị thương không thể tiếp tục chạy, chúng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị chúng ta bắt.
Vậy nên, chúng ta sử dụng sợi dây nhỏ, thường là gân của mật đằng, buộc qua các gốc cây, độ cao vừa tầm với chân của phong thú. Sau đó yên lặng chờ đợi.
Như ta đã nói, phải rất có kiên nhẫn mới được, chỉ cần tạo ra một chút động tĩnh, chúng cũng sẽ không mắc bẫy.
Thường thì chúng ta sẽ chờ một tiếng đồng hồ, sau đó chúng ta sẽ dùng hòn đá, mô phỏng quá trình linh quả rơi xuống. Nếu như gần đó có phong thú, chúng sẽ lao tới rồi vướng vào sợi dây chúng ta giăng ra. Và thế là chúng ta có thể dễ dàng thu hoạch một đầu mãnh thú.
Ngay sau khi bắt được nó, chúng ta cần nhanh chóng giết chết nó. Bởi vì khi bị thương, chúng sẽ kêu rất lớn, chủ yếu là cảnh báo cho các đầu phong thú khác trốn đi.
Nhưng cho dù không muốn tiếp tục đặt bẫy, thì khi ra ngoài khu rừng này, tiếng kêu đó cũng rất dễ thu hút tới những kẻ săn mồi mạnh mẽ.
Nếu như phong thú bị thương chảy máu, chúng ta cũng phải dùng cầm máu tán rắc kín vết thương, để ngăn mùi máu truyền ra. Máu phong thú có một mùi thơm đặc trưng, rất được các kẻ săn mồi ưa thích.
Được rồi, đã tới vị trí đặt bẫy, thường thì chúng ta sẽ chia nhau ra, mỗi người một khu vực để có thể tăng lên xác suất thành công.
Lần này ngươi đi theo ta, chúng ta cùng nhau đặt bẫy."
Lý Dương nghe hết thì cũng hiểu được cách thức họ đặt bẫy phong thú, đúng là cũng không tệ lắm.
Mọi người cũng bắt đầu chia ra xung quanh đặt bẫy. Mặc dù mỗi người một khu vực, nhưng vẫn chỉ tập trung quanh đó, để khi có tình huống gì xảy ra còn tiện thông báo, trợ giúp lẫn nhau.
Lý Dương đi theo Lý Chiến tới một khu vực, trong khu rừng này cơ bản nơi nào cũng như nơi nào. Nếu không phải chỗ bọn hắn này còn ở ngoài rìa, thì hắn nghi ngờ mình rất có thể sẽ bị lạc.
Không gian trong này cũng rất u tối, may mắn thị lực của đồ đằng chiến sĩ còn khá tốt, vẫn có thể miễn cưỡng quan sát xung quanh. Mà thị lực của Lý Dương mới được tăng lên, nên nhìn càng thoải mái một chút.
Lý Dương cũng cảm thấy khu rừng này có gì đó là lạ giống như Lý Chiến nói, chỉ là cũng không biết nó lạ ở nơi nào. Dù sao hắn cảm thấy không quá thoải mái, có một chút bồn chồn khi ở trong khu rừng này.
Đã xác nhận được vị trí đặt bẫy, Lý Chiến bắt đầu hướng dẫn Lý Dương như thế nào đặt bẫy. Ông ta lấy ra sợi dây, trói vào các gốc cây tạo thành một khung vuông. Nói chung cũng rất đơn giản, không có gì đặc biệt cả. Lý Dương thật không ngờ, chỉ như vậy liền có thể bẫy được mãnh thú.
Làm xong, Lý Chiến ra hiệu cho Lý Dương theo hắn tới sau một gốc cây gần đó ngồi xuống. Mặc dù có một số thứ muốn hỏi, nhưng Lý Dương cũng chỉ đành nhịn. Bởi vì Lý Chiến cũng đã nói, muốn bẫy được phong thú, cần phải hết sức giữ im lặng.
Hai người bọn họ cứ ngồi im ở đó như là pho tượng, được khoảng một tiếng đồng hồ thì Lý Chiến ra hiệu chuẩn bị. Ông ta lấy ra đoản mâu và một hòn đá, kích thước không sai biệt bằng một nắm tay. Lý Dương cũng lấy ra cung tên chuẩn bị, nhắm thẳng vào vị trí đặt bẫy sẵn sàng bắn.
Lý Chiến thấy Lý Dương như vậy thì không khỏi lắc đầu, ông ta lấy ra đoản mâu cũng chỉ là muốn kết liễu con mồi nếu như bẫy được, chứ cũng không phải là để chiến đấu.
Nhưng Lý Chiến cũng không định quản Lý Dương, ông ta bắt đầu ném viên đá lên cao. Kinh nghiệm nhiều lần khiến cho viên đá rơi chuẩn xác vào khu vực bên trong cái bẫy, tạo thành một âm thanh không quá lớn.
Lý Dương vẫn chăm chú vào khu vực đó, tay đã kéo cung hết cỡ. Nhưng mấy hơi thở đi qua vẫn không hề thấy động tĩnh gì, không lẽ lần này thất bại rồi. Rõ ràng bọn họ đã rất kiên nhẫn giữ im lặng mà.
Lý Chiến thì không có nghĩ như vậy, mặc dù phong thú tốc độ rất nhanh, nhưng cũng không có lao tới nhanh như vậy. Muốn có kết quả thì phải yên lặng chờ thêm một chút.
Ông ta luôn để ý Lý Dương vì sợ Lý Dương hấp tấp tạo ra động tĩnh gì. Nhưng lại thấy Lý Dương vẫn giữ nguyên tư thế giương cung, chẳng khác nào một pho tượng cả, ngay cả thở cũng nhẹ nhàng tới mức không thể nhận ra. Lý Chiến cảm thấy A Dương tiểu tử này thực sự là rất có thiên phú trở thành thợ săn.
Đang hết sức băn khoăn, không biết có phải hay không là bọn họ đã thất bại, Lý Dương chợt cảm thấy như có chút tiếng gió bên tai. Trong mắt hắn cũng đột ngột xuất hiện một hình bóng nho nhỏ đang dùng tốc độ nhanh chóng phóng tới.
Đương nhiên mục tiêu của nó là vị trí cái bẫy được giăng sẵn.
...
Cách chương.