Chương 42: Tộc hội.

Không thể tiếp tục câu mãnh ngư, mọi người ai cũng tiếc nuối, dù sao sức hấp dẫn của mãnh ngư thực sự rất lớn. Nhưng cũng không có cách nào, tiếp tục thả câu không những không câu được mãnh ngư, mà còn có thể gặp phải nguy hiểm. Thế là mọi người đành mang theo con mồi trở về.

Trở về, việc đầu tiên đương nhiên là tế tổ linh. Tổ linh gần đây không chỉ được một lần đại hiến tế của Lý Dương, mà còn liên tục được hiến tế mấy lần nữa, nên có vẻ quang mang càng thêm sáng ngời.

Tế tổ xong xuôi, tiếp theo thì đến công đoạn phân chia con mồi.

Lý Dương cảm thấy, theo như bình thường phân chia cũng không có gì thú vị. Vậy nên hắn đề nghị tộc trưởng, dùng mãnh ngư thịt để tổ chức một buổi tộc hội, vừa là để kỷ niệm lần đầu tiên bộ lạc săn bắt được mãnh ngư, vừa là để gắn kết tình cảm tộc nhân. Cũng có thể tăng cường của tộc nhân sĩ khí, cho tộc nhân biết, thủy quái dưới sông cũng sẽ trở thành nguyên liệu trên bàn tiệc của chúng ta.

Tộc trưởng nghe thấy lời đề nghị của Lý Dương thì hết sức có hứng thú, lập tức đồng ý. Đồng thời tộc trưởng cũng nói với mọi người chuyện này, trưng cầu ý kiến của mọi người.

Ngày hôm nay câu mãnh ngư, công lao lớn nhất là của Lý Dương, tộc trưởng và Lý Chiến, còn những người khác công lao mặc dù có lớn có bé, nhưng cũng thua kém một phần. Vậy nên, phân chia con mồi cũng là ba người Lý Dương được phần lớn, bọn họ chỉ được phần nhỏ. Ba người bọn họ không có ý kiến gì, những người khác cũng sẽ không có ý kiến gì. Huống hồ, bọn họ cũng thấy chủ ý này rất tốt.

Thế là mọi người đều nhất trí dùng thịt mãnh ngư, tổ chức một buổi tộc hội. Đây có lẽ cũng là lần tổ chức tộc lễ đầu tiên của bộ lạc, vì vậy tộc trưởng cũng không có chút kinh nghiệm nào. Thế là ông ta quay ra trưng cầu một chút ý kiến của Lý Dương, dù sao Lý Dương chính là người đề nghị chuyện này.

Lý Dương cũng không ngần ngại đề nghị.

" Ta cảm thấy đã là tộc hội, vậy thì cần để tất cả mọi người trong bộ lạc tham gia. Nhưng như vậy thì có vẻ số lượng cũng quá lớn, đã thế người thường cũng không thể ăn thịt mãnh ngư, vậy nên cần chia làm hai bộ phận.

Chúng ta sẽ tổ chức tiệc chung cho tất cả đồ đằng chiến sĩ của bộ lạc, còn người bình thường sẽ do từng chi mạch tổ chức.

Ta thấy công việc cần chuẩn bị rất nhiều, với lại còn có người vắng mặt, chờ ba ngày sau tổ chức ngài cảm thấy có được không?"

Tộc trưởng nghe thế thì suy tư, sau đó trả lời Lý Dương.

" Như vậy cũng không tệ, bây giờ cũng còn thiếu mấy đội săn. Bọn họ đã ra ngoài một thời gian, hẳn cũng không sai biệt lắm thời gian đó sẽ trở về."

Lý Dương lại tiếp tục nói:

" Đã chốt thời gian, vậy thì cũng chỉ còn quyết định xem, nên nấu món gì nữa thôi, dù sao tộc hội cũng không thể qua loa được."

Vừa nghe Lý Dương nói vậy, tộc trưởng không cần suy nghĩ liền trực tiếp nói.

" Nấu lẩu!"

Lý Chiến ở bên cạnh cũng lập tức đồng ý.

" Đúng vậy!!!"

Những người khác cũng lập tức gật đầu đồng ý. Mà một số người còn chưa biết lẩu là thứ gì, nhưng thấy những người khác đều đồng ý thì cũng không phản đối.

Lý Dương cảm thấy lẩu cũng rất tốt, nhanh gọn, ngon miệng, mùa này lại rất dễ kiếm nguyên liệu. Thế là Lý Dương đề nghị tộc trưởng để người đi chế tạo nồi lẩu, cùng với ra ngoài vặt hái nguyên liệu.

Tộc trưởng cũng thuận tiện giao cho Lý Dương nhiệm vụ đội trưởng đội hậu cần, phụ trách chuẩn bị cho tộc hội.

Lý Dương cũng không thể từ chối, dù sao chính hắn là người đề nghị tổ chức tộc hội.

Thế là Lý Dương phải tất bật với công việc chuẩn bị này, hết chỉ đạo người ta chế tạo nồi lẩu như thế nào, lại phải chỉ đạo người ta cần đi hái những loại nguyên liệu gì.

Hắn còn phải để người đi câu thêm một chút cá, làm nguyên liệu để cho người bình thường nấu lẩu, dù sao cũng không thể để mọi người tự đóng góp, cũng không có gì to tát.

Có người còn đề nghị Lý Dương tiếp tục nếm thử câu mãnh ngư. Nhưng Lý Dương cảm thấy vẫn là chờ một vài ngày nữa thì hơn, hắn cũng không muốn mạo hiểm. Dây câu cũng không dễ kiếm, mặc dù nó rất chắc chắn, nhưng lỡ ra một cái, vậy thì cũng không còn cái gì để câu.

Chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ, đến công đoạn nấu thì Lý Dương phải tự mình ra tay, đương nhiên cũng chỉ có phần lẩu đồ đằng chiến sĩ ăn thôi, chứ phụ trách nấu cho tất cả mọi người ăn thì cũng quá nhiều, hắn làm không nổi. Hắn sẽ chỉ dẫn cho tất cả mọi người, để cho từng chi mạch tự phân công người nấu.

Mặc dù là chỉ nấu phần cho đồ đằng chiến sĩ, nhưng cũng là mấy trăm người chứ không hề ít, mà sức ăn của đồ đằng chiến sĩ cũng rất lớn. Thế nên thực ra là hắn cũng chỉ phối chế nguyên liệu để nấu nước dùng, còn trông bếp, thái thịt, chặt xương cái gì, hắn cũng đều để cho người khác làm.

Chờ chuẩn bị xong xuôi, thời gian tổ chức tộc hội cũng đến, đồ đằng chiến sĩ đều tụ tập lại chỗ hang động chứa tế đàn, đây chính là nơi tổ chức tộc hội chính. Còn các chi mạch sẽ tổ chức ở từng chi mạch riêng.

Đồ đằng chiến sĩ cũng chưa đến đông đủ, bởi vì còn một đội săn cũng chưa trở về. Bọn họ còn đang bận phục kích một đầu mãnh thú bị thương, chờ trở về thì bọn họ hết sức hối tiếc, vì đã bỏ lỡ lần này tộc hội.

Những đội săn về kịp lúc thì rất vui mừng, biết được lần này tộc hội dùng chính là thịt mãnh ngư làm nguyên liệu, có đội ngũ đã lấy ra một phần thịt mãnh thú để đóng góp. Việc này khiến cho những đội ngũ khác cũng học theo. Có đội ngũ không thu hoạch được mãnh thú thì dùng bình thịt thú đóng góp vào.

Sau khi ngồi vào bàn, còn có công đoạn tế sư và tộc trưởng phát biểu. Trên bàn, nồi lẩu không ngừng bốc ra mùi thơm hấp dẫn, lại có từng lát thịt mãnh ngư sắp xếp đẹp mắt, nếu người phát biểu không phải là hai người uy vọng đứng đầu bộ lạc, có lẽ mọi người đã sớm không chờ được mà động đũa.

Chờ hai người họ phát biểu xong, cuối cùng cũng đến giai đoạn mọi người mong chờ nhất, kể cả là tộc trưởng và tế sư, đó là công đoạn ăn. Nếu không phải góp ý của Lý Dương, cũng không có cái gì phát biểu.

Có thể ăn thịt mãnh ngư miễn phí, làm gì có ai sẽ khách khí, người nào người nấy đều gắp lấy gắp để, cũng không ai để ý tới những nguyên liệu khác trên bàn.

Cũng chỉ có những người lần trước đã ăn lẩu ở nhà Lý Dương mới có kinh nghiệm. Bọn họ ăn rất bình tĩnh, không chỉ ăn mãnh ngư thịt, mà còn ăn cả rau nấm các loại. Dù sao lượng thịt rất nhiều, không lo đám người kia sẽ ăn hết của bọn họ.

Những người khác thấy thế thì cười nhạo họ, cảm thấy họ ngốc nghếch, có mãnh ngư thịt không ăn, còn đi ăn cái gì rau.

Trong khi đó, bọn người Lý Dương cũng đang thầm chê cười những người này, bởi vì chỉ sợ một lúc nữa thì bọn họ sẽ phải khóc.

Mãnh ngư thịt mặc dù chứa đựng năng lượng kém khá nhiều thịt man thú, nhưng không ngừng nhồi nhét đi vào thì cũng chẳng mấy chốc đám người kia đã biết hậu quả.

Căn bản thân thể họ luyện hóa không kịp, khiến cho năng lượng dư thừa trong cơ thể, bụng thì no chướng. Bọn họ cũng chỉ có thể ôm bụng nhìn đám người Lý Dương ngồi ăn.

Bọn họ rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, tiếp tục ăn cũng không thể, mà dừng lại ở đây cũng không cam lòng, dù sao họ mới ăn chưa được bao nhiêu, thịt mãnh ngư vẫn còn rất nhiều a.

Bây giờ đến lượt đám người Lý Dương cười vui vẻ, chỉ là đám người kia lại khóc không ra nước mắt.

Bọn người Lý Dương cũng không thèm để ý tới những người này, vẫn tiếp tục ăn, ai bảo trước đó họ cười nhạo bọn hắn.

Trong đó có cả cha con nhà tế sư. Chỉ thấy tộc trưởng nhìn tế sư với ánh mắt đầy cầu xin. Tế sư thì vẫn vui vẻ ăn, bởi vì trước đó tộc trưởng thấy tế sư chỉ chăm chăm gắp rau, thì tỏ ra rất vui vẻ, còn chủ động gắp giúp tế sư một đũa rau sau đó nói:" Cha ăn nhiều rau một chút, thịt vẫn là để con."

Tế sư sau khi nuốt xong một miếng thịt, thì quay sang tộc trưởng cười nhạo.

" Trứng mà còn đòi khôn hơn vịt, hừ hừ!!

Thân là tộc trưởng, phải biết kính già yêu trẻ, bằng không ta thấy sớm muộn gì, chức tộc trưởng đó của ngươi cũng phải đổi cho người khác làm."

Thấy không thể cầu mong gì từ cha mình, tộc trưởng liền quay sang Lý Dương, nhưng Lý Dương cũng chỉ lắc đầu chỉ tế sư, ý bảo tế sư không mở lời, hắn cũng không tiện nói gì.

Cách ăn của đám người Lý Dương mặc dù cho phép bọn hắn ăn được càng lâu, càng nhiều, nhưng cũng là có hạn. Sau một hồi vừa ăn, vừa nhìn khuôn mặt hài hước của những người khác, cuối cùng họ cũng đạt tới giới hạn.

Nhìn thấy biểu hiện của đám người Lý Dương, những người khác cũng đoán được chuyện gì xảy ra, dù sao họ cũng đang bị như vậy. Thế là họ đang định tỏ ra hả hê, bọn họ cảm thấy các ngươi không phải càng có thể ăn hơn sao, cuối cùng không phải cũng chỉ có thể nhìn, không có sức ăn.

Nhưng họ không ngờ tới rằng, bọn người Lý Dương cũng không ngồi đó như họ, mà lập tức đi xếp hàng, luyện tập luyện thể quyền.

Lúc này những người kia mới ngớ người ra, họ không nghĩ ra đám người Lý Dương lại làm như vậy. Bọn họ cũng không nghĩ ra là có thể dùng luyện thể quyền pháp để luyện hóa dư thừa năng lượng.

Cũng không trách bọn họ không nhớ ra luyện thể quyền thứ này. Mặc dù ai cũng nhận được truyền thừa về luyện thể quyền, nhưng họ cũng chưa luyện qua bao giờ, đột nhiên không nghĩ ra cũng là điều bình thường.

Bây giờ nhớ ra, đương nhiên là tất cả bọn họ cũng học tập đám người Lý Dương, xếp hàng đánh luyện thể quyền.

Bên dưới bọn họ tập luyện thể quyền, bên trên tế đàn ngọn lửa nhỏ không ngừng đung đưa như là rất vui vẻ, nhưng cũng không ai để ý đến.

Chờ tiêu hóa hết dư thừa năng lượng, đám người nhanh chóng lao trở lại bàn, như là không thể chờ đợi thêm nữa vậy.

Lần này mọi người cũng đều khôn ra, không ai còn cắm đầu ăn mãnh ngư thịt nữa. Thế nên mọi thứ đều được quét sạch sẽ, kể cả rau.

Đến cuối cùng, bữa tiệc kết thúc trong sự vui vẻ của mọi người. Vì là buổi tộc hội diễn ra rất thành công, tộc trưởng cũng đề nghị, từ nay hằng năm bộ lạc sẽ tổ chức hai lần tộc hội, một lần vào đầu năm, sau khi tổ chức đại tế. Còn một lần vào cuối năm, trước khi mùa đông đến. Nguyên liệu để tổ chức tộc hội sẽ do các chi mạch cùng đóng góp.

Mọi người cũng nhất chí quyết định này, coi đây là tục lệ của bộ lạc.

Nhân tiện lúc này, Lý Dương cũng lấy ra dây câu giao cho tế sư. Hắn cảm thấy câu mãnh ngư bây giờ cũng không phải rất khả quan. Vấn đề quá nhiều, căn bản không thể trở thành phương thức kiếm tài nguyên chính được.

Thế nên hắn quyết định giao ra dây câu cho bộ lạc, danh nghĩa là cho bộ lạc mượn. Theo đó các đội săn sẽ có quyền thay phiên nhau tiến hành câu mãnh ngư. Nhưng sẽ phải tuân thủ một số quy định do hắn đặt ra, chủ yếu là để đảm bảo an toàn.

Như là quy định về thời gian câu. Theo đó, mỗi tuần chỉ có thể tiến hành câu mãnh ngư một lần. Thu hoạch sẽ tùy thuộc vào may rủi của mỗi đội. Nhưng nếu như có tình huống xảy ra, thì phải ngay lập tức dừng việc câu cá lại. Ví dụ như có man ngư xuất hiện, hay là khi thủy quái tụ tập lại quá nhiều, cũng không thể tiếp tục câu.

Ngoài ra Lý Dương cũng đặt ra các quy định khác, gọi là quy định, nhưng căn bản cũng chính là truyền thụ cho mọi người kinh nghiệm và kỹ thuật câu mãnh ngư mà thôi.

Dây câu hắn sẽ giao cho tế sư bảo quản, đồng thời chịu trách nhiệm giám sát mọi người sử dụng, ai làm thất thoát sẽ phải đền cho Lý Dương.

Đương nhiên, Lý Dương cũng không miễn phí bỏ ra dây câu, mỗi lần câu được mãnh ngư đều sẽ có của hắn một phần. Bất cứ đội nào cũng như vậy, kể cả đội của hắn câu, nếu như có hắn tham gia thì hắn có thể được chia hai phần.

Mọi người thấy thế thì chỉ có vui mừng, chứ không hề có ai phản đối cả. Đồng thời mọi người ai cũng rất khâm phục Lý Dương, vốn dĩ hắn có thể giữ lấy dây câu để tự mình sử dụng, muốn câu lúc nào thì câu, căn bản không cần ra ngoài mạo hiểm cũng được. Nhưng Lý Dương lại chia sẻ dây câu, tạo phúc cho mọi người.

Đương nhiên Lý Dương cũng không nghĩ như vậy, giao cho mọi người câu, hắn vẫn có thể định kỳ nhận được một phần mãnh ngư thịt. Mà thế giới rộng lớn, đầy màu sắc bên ngoài mới là cái hắn hướng tới. Chứ nếu chỉ ru rú ở trong hang, hắn cần gì phải trở thành đồ đằng chiến sĩ.

Không chỉ thế, thế giới bên ngoài hang mặc dù nguy hiểm, nhưng càng thêm nhiều cơ duyên. Cũng như lần trước ra ngoài, mặc dù gặp phải nguy hiểm cửu tử nhất sinh, nhưng hắn cũng săn được một đầu man thú cự mãng.

...

Cách chương.