Sáng hôm sau, như đã ước định, mọi người tụ tập lại trước cửa hang. Tộc trưởng cũng mang tới thịt mãnh thú, chỉ là số lượng có hơi ít, Lý Dương ước lượng tần này cũng chỉ đủ câu mấy lần mà thôi.
Tộc trưởng cũng hiểu được mình mang hơi ít, vậy nên cười ngượng ngùng giải thích.
" Ha ha, cũng chỉ còn dư lại nhiều như vậy...ha ha"
Cũng không có biện pháp nào, Lý Dương chỉ có thể xua xua tay nói.
" Không có việc gì, hôm nay cũng chỉ là nếm thử, như vậy cũng đã đủ rồi."
Thực ra Lý Dương cũng mang theo một chút thịt dã thú, dù sao là nếm thử, lỡ như có thể sử dụng thịt dã thú để câu mãnh ngư, vậy cũng không cần lãng phí thịt mãnh thú.
Vì là hôm nay bọn hắn định câu mãnh ngư, vậy nên tộc trưởng cũng không để những người khác tới đây câu cá, chỉ cho phép bọn họ đứng xa xa nhìn xem.
Dù sao câu mãnh ngư cũng tiềm tàng rất nhiều nguy hiểm, không cẩn thận thì có thể chết oan.
Mọi người đã sẵn sàng, Lý Dương cũng bắt đầu chuẩn bị để tiến hành câu cá. Đầu tiên là chuẩn bị dây câu. Dây câu phải được buộc chắc chắn vào móc câu, hắn phải sử dụng nút buộc đặc biệt, khi lực tác dụng lên lưỡi câu càng lớn, nút buộc sẽ càng thêm chắc chắn.
Bằng không, cho dù dây câu có tốt, lưỡi câu có bền, thì cũng không thể chịu nổi sức lực to lớn của thủy quái được.
Sau đó Lý Dương tiếp tục buộc đầu dây còn lại vào măng đá ở cửa hang. Cho dù hôm nay có nhiều như vậy đồ đằng chiến sĩ tham, thì công tác đảm bảo an toàn vẫn phải được làm cẩn thận.
Hắn chọn một cái măng đá vừa to, vừa rắn chắc, sau đó buộc cẩn thận đầu dây lên đó. Buộc xong cũng không quên kiểm tra thử xem độ chắc chắn của nút buộc, đảm bảo nó sẽ không bị tuột ra.
Biết được tin tức bọn hắn muốn đi câu mãnh ngư, đồ đằng chiến sĩ hầu hết đều chạy tới xem, có lẽ cũng chỉ có người ra ngoài đi săn là không đến.
Nhưng tộc trưởng cũng đều bắt bọn họ đứng ở phía xa, không cho họ lại gần. Quá đông đồ đằng chiến sĩ tụ tập ở đây cũng không phải là một chuyện tốt, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm ập tới. Hôm trước đi săn, không phải đội của Lý Dương chỉ có chưa đến hai mươi người, thế mà cũng đã thu hút tới một đầu mãnh thú đó sao.
Công tác chuẩn bị hoàn tất, Lý Dương cũng bắt đầu nếm thử câu, ở đây hắn là người chủ trì, lại là người có nhiều kinh nghiệm nhất, đương nhiên là hắn sẽ cầm câu. Những người khác sẽ đứng bên để hỗ trợ, nhưng chủ yếu là tộc trưởng và Lý Chiến, còn người của đội săn cũng bị cho lui về sau để đảm bảo an toàn.
Bắt đầu câu thử, Lý Dương cũng không sử dụng ngay mãnh thú thịt làm mồi, mà hắn muốn trước tiên dùng thử bình thường thịt thú, bởi vì trước đó hắn cũng không sử dụng mãnh thú thịt bao giờ, nhưng vẫn có mãnh ngư cắn câu.
Thật đáng tiếc, lần này cũng không có con mãnh ngư nào cắn câu cả, câu lên đều là bình thường loài cá. Cho dù hắn có không vội vàng kéo cá lên, để nó ở dưới nước vùng vẫy, thì cũng không có con mãnh ngư nào mắc câu.
Có lẽ là do không may mắn, cũng có thể là do không đúng thời điểm. Những lần trước đó mãnh ngư cắn câu, cũng đều là thời điểm thức ăn khan hiếm.
Thế là Lý Dương cũng không tiếp tục dùng thịt đã thú làm mồi câu nữa, mà quyết định trực tiếp dùng thịt mãnh thú để làm mồi câu.
Cắt xuống một miếng thịt mãnh thú, sau đó xỏ vào móc câu. Lý Dương định ném ra xa một chút, tránh cho mãnh ngư còn chưa kịp phát hiện thì đã bị bình thường loài cá cướp mất. Dù sao cũng không phải bình thường loài cá sẽ không ăn thịt mãnh thú, chỉ sợ chúng còn càng khát vọng.
Chỉ tiếc, dây câu chiều dài có hạn, vậy nên hắn cũng chỉ có thể ném ra xa hơn một chút xo với bình thường mà thôi.
Rất nhanh thì có cá cắn câu, con cá còn tương đối lớn. Thế nhưng Lý Dương lại phát hiện, đó cũng không phải là mãnh ngư, mà là một con cá bình thường. Thấy thế Lý Dương ngay cả tinh thần kéo nó đi lên cũng không có.
Đột ngột, con cá cắn câu giãy dụa kịch liệt, như là nó đang đối mặt với tử thần vậy. Sau đó Lý Dương thấy được, một cái miệng to lớn lao ra, trực tiếp cắn đi nửa người của con cá đó.
Chủ nhân của cái miệng to lớn đó chắc chắn là một đầu mãnh ngư không thể nghi ngờ.
Lý Dương đoán, có lẽ là đầu mãnh ngư này phát hiện ra miếng thịt mãnh thú hắn dùng làm mồi thì nhanh chóng lao tới, nhưng do khoảng cách hơi xa nên bị đầu cá bình thường trước cướp mất. Vậy nên nó mới tấn công con cá đó, chứ không thì vì sao trước đó không đớp miếng mãnh thú thịt đây.
Đầu mãnh ngư rất nhanh lại lao ra đớp nốt phần còn lại của con cá, cái miệng to lớn đó đóng mở mấy lần thì đã không thấy con cá kia đâu, chỉ thấy bọt máu lan ra xung quanh mặt nước.
Lý Dương thấy thế kéo mạnh dây câu, để cho móc câu móc vào miệng của mãnh ngư. Sau đó hắn lập tức thả tay ra khỏi dây câu, vì hắn cảm thấy sức mạnh của con mãnh ngư này chắc chắn rất lớn.
Dù sao hắn nhìn thấy thì ước chừng đầu mãnh ngư này phải có tầm mười mét dài. Mười mét chỉ bằng khoảng một nửa chiều dài con cự xà Lý Dương săn được, nhưng độ lớn thân thể của mãnh ngư to hơn.
Mặc dù hung thú không thể chỉ tính toán sức mạnh theo kích thước thân thể. Nhưng kích thước lớn, chắc chắn sức mạnh cũng lớn, không thể sai được.
Đúng như Lý Dương dự đoán, hắn vừa thả tay ra thì dây câu đã bị kéo thẳng tắp, lực lượng cường đại khiến cho bụi bặm ở trên măng đá bị rung bay ra ngoài.
Con mãnh ngư bị móc câu ràng buộc thì trở nên điên cuồng, không ngừng vùng vẫy.
Tộc trưởng và Lý Chiến đang định tiến tới trợ giúp thì Lý Dương ngăn lại.
" Hai ngươi trước tiên không cần tới, để những người khác tới kéo. Các ngươi ở một bên chờ chúng ta kéo lại gần thì dùng đoản mâu tấn công nó."
Thế là hai người họ cũng không tiếp tục tới kéo dây mà lấy ra đoản mâu chuẩn bị. Đồng thời họ cũng để những người còn lại trong đội săn tiến lên kéo dây câu.
Lý Dương vì sợ đêm dài lắm mộng, thế là để bọn họ dùng sức kéo. Nhiều đồ đằng chiến sĩ như vậy cũng không phải là để trưng cho đẹp. Con mãnh ngư cho dù mạnh mẽ, cũng nhanh chóng bị họ kéo vào gần.
Thấy thế, tộc trưởng và Lý Chiến bắt đầu dùng đoản mâu công kích con mãnh ngư. Hai người không chỉ có tu vi cao hàng đầu trong bộ lạc, kinh nghiệm đi săn cũng không có mấy người có thể sánh bằng, thế nên công kích hiệu quả không cần phải nói.
Đầu mãnh ngư không ngừng trúng mâu, uy lực của mỗi cán mâu cũng rất là mạnh mẽ. Vậy nên nó nhanh chóng chịu trọng thương, máu huyết của nó chảy ra nhuộm đỏ cả một mảnh nước sông.
Mặc dù có chút lãng phí, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để tâm chuyện này. Không nhanh chóng kéo lên, chỉ sợ động tĩnh ở đây sẽ thu hút đến rất nhiều thủy quái.
Thế nên Lý Dương để mọi người dùng càng nhiều sức để kéo, thậm chí là gọi thêm người. Mà tộc trưởng và Lý Chiến cũng không ngừng lại công kích.
Con cá gặp phải trọng thương thì giãy dụa càng thêm kịch liệt, nhưng như vậy chỉ khiến nó càng nhanh mất sức. Không bao lâu sau, nó đã không chống cự được lực kéo của đám người, bị bọn hắn kéo lên trên bờ.
Nhìn con thủy quái trên người cắm chi chít mũi mâu, mỗi mũi mâu đều có non nửa cắm vào trong cơ thể nó. Thương thế như vậy khiến cho bây giờ nó cũng chỉ có thể nằm thở.
Mặc dù bây giờ đầu mãnh ngư này đã là cá nằm trên thớt, không còn khả năng thoát khỏi tay bọn hắn. Nhưng Lý Dương vẫn không dám chủ quan, bởi vì hắn cũng để ý thấy, bên dưới sông chỗ này bây giờ sóng ngầm mãnh liệt, chứng tỏ động tĩnh vừa rồi cùng với máu của mãnh ngư đã thu hút đến không ít thủy quái. Lỡ như có đầu thủy quái nào lao ra, nhân lúc con mãnh ngư kia trọng thương không thể phản kháng, đớp lấy nó thì không phải bọn hắn uổng công.
Thế nên Lý Dương để mọi người tiếp tục kéo nó lại gần, bây giờ mặc dù con cá đã không còn lực lượng để chống cự, nhưng cảm giác kéo nó còn vất vả hơn ở dưới nước, dù sao con cá này trọng lượng rất nặng, lại chịu địa hình cản trở, nên kéo lên cũng không thuận lợi. Nhưng dù sao cũng không có chuyện ngoài ý muốn nào khác, nên vấn đề cũng chỉ là thời gian mà thôi.
Kéo lại khoảng cách không sai biệt lắm, Lý Dương để hai người tộc trưởng kết liễu sinh mệnh của nó.
Chờ nó hoàn toàn chết hẳn, Lý Dương mới dám để mọi người kéo nó trở về. Không dám trực tiếp kéo nó trở về là vì không muốn mạo hiểm. Bởi con mãnh ngư này thực sự nhìn quá đáng sợ.
Nó có một cái đầu to lớn và dữ tợn, hàm răng sắc bén có lẽ là biểu tượng chung của đám thủy quái dưới sông này.
Trên đầu nó còn mọc ra những chiếc vảy cứng rắn, dựng ngược lên như là những lưỡi dao, đặc biệt là phần mang cá.
Thân thể nó có hình dáng mạnh mẽ, rất là có lực, được bao trùm bởi lớp vảy màu xám đen. Mặc dù lớp vảy này lực phòng ngự cũng không quá cao, nhưng bù lại trên thân nó phân bố rất nhiều gai xương dài ngắn khác nhau, nhất là phần lưng của nó mọc ra một hàng gai lớn như từng mũi mâu.
Tất cả các chiếc gai xương này đều vô cùng sắc nhọn, Lý Dương còn nghi ngờ chúng cũng đều có chứa chất độc. Thứ này không chỉ có thể dùng để phòng ngự rất tốt, chúng cũng là vũ khí công kích của nó.
Lý Dương sợ không may một cái, con thủy quái này cũng có thể gây ra tổn thương cho bọn hắn. Dù sao chờ đợi một chút cũng không có vấn đề gì, không cần phải mạo hiểm.
Xác nhận con cá đã thực sự chết, mọi người mới vui mừng vây lại xem, ai cũng muốn được tận tay chạm vào mãnh ngư, đây chính là đầu mãnh ngư đầu tiên bộ lạc câu lên được.
Mọi người lấy tay sờ từng bộ phận của con cá như là một loại nghi lễ, có người thậm chí còn nếm thử xem độ sắc bén của hàm răng và những gai xương trên người nó. Kết quả thì không phải nói, độ sắc bén không chê vào đâu được, nó dễ dàng gây ra tổn thương cho đồ đằng chiến sĩ.
Đồng thời suy đoán của Lý Dương cũng được chứng minh, trên những chiếc gai xương đều có độc, mặc dù độc tính không mạnh, cộng với đồ đằng chiến sĩ cũng không e ngại bình thường độc tố, nhưng nó cũng khiến đồ đằng chiến sĩ kia cảm nhận được như thế nào là đau buốt tận xương.
Tộc trưởng nhìn thấy đầu mãnh ngư vẫn không ngừng chảy máu, vậy nên liền đuổi mọi người đi ra, nhanh chóng để người lấy máu của nó. Có lẽ là do nó đã chảy quá nhiều máu, nên lượng máu thu được cũng không phải rất nhiều.
Thu thập thú huyết xong, tộc trưởng để mọi người vận chuyển đầu mãnh ngư này trở về, bởi vì họ còn muốn tiếp tục câu mãnh ngư.
Vì là thành công câu lên được mãnh ngư, nên ai cũng rất hào hứng, bọn họ cảm thấy tràn đầy hi vọng đối với công việc này.
Nhưng Lý Dương lại không quá lạc quan, bởi vì trước đó hắn đã để ý thấy dưới nước dị động. Nhưng dù sao vẫn phải tiếp tục nếm thử mới biết được kết quả thế nào.
Lý Dương nhanh chóng xỏ mồi rồi ném xuống. Lần này cũng không phải chờ đợi gì thì đã có cá cắn câu. Có lẽ mãnh thú thịt mang theo sức hấp dẫn đặc biệt, khiến cho thủy quái không chờ đợi được mà đớp mồi.
Lần này không giống với lần trước, cảm nhận dây câu thì Lý Dương liền đoán được đây là một đầu mãnh ngư.
Biết được điều đó, mọi người rất là vui mừng, xúm lại kéo dây câu. Chỉ là mới vừa kéo được một chút thì lại có thủy quái lao tới.
Một con, hai con, ba con,... Số lượng rất nhiều, Lý Dương cũng không nhìn rõ là có bao nhiêu. Chúng mục đích cũng không phải là tranh cướp miếng mồi, mà rõ ràng là đang hợp sức xâu xé đầu mãnh ngư mắc câu. Bọn này rõ ràng cũng không phải cùng một loại mãnh ngư, nhưng lại không hề đánh nhau mà chỉ công kích một mình đầu mãnh ngư mắc câu thôi.
Trong khi đó đầu mãnh ngư kia vì là mắc câu, căn bản không có bao nhiêu lực lượng chống trả, nên không ngừng bị các đầu thủy quái khác cắn xé.
Lý Dương cảm thấy không ổn, để mọi người nhanh chóng kéo nó đi lên. Hắn cũng gọi cả hai người tộc trưởng kéo cùng. Bây giờ căn bản cũng không cần hai bọn họ công kích, không nhanh kéo lên, chỉ sợ xương cá cũng không còn.
Vì bọn họ dồn sức, lại bị lũ thủy quái tấn công mạnh mẽ, đầu mãnh ngư đó căn bản không có sức ngăn cản, nhanh chóng bị kéo đi lên.
Vừa lúc này, Lý Dương để ý thấy một thân hình khổng lồ rẽ nước lao tới, khí tức mạnh mẽ chứng tỏ nó ít nhất cũng là một đầu man thú cấp thủy quái.
Chỉ tiếc nó lao tới cũng đã muộn, đầu mãnh ngư đã bị bọn người Lý Dương kéo lên rồi. Chỉ là đám người Lý Dương cũng không tốt đi đâu, bởi vì con mãnh ngư này đã bị gặm không ra hình dạng, ít nhất có một nửa thịt đã bị gặm mất.
Mặc dù nó còn chưa chết, nhưng cũng đã không còn khả năng làm tổn thương bọn họ. Lý Dương cảm thấy nó chẳng khác gì đống thịt thừa, ngay cả hình dạng như thế nào cũng không thể nhìn ra, cũng chỉ biết nó không phải loại mãnh ngư lúc trước bọn hắn câu được.
Đã bị gặm thành như thế, nhưng việc lấy máu cũng không thể bỏ qua, được ít nào hay ít đấy vậy, dù sao cũng là mãnh ngư.
Bên dưới sông, đầu thủy quái to lớn kia gặp thất bại cũng không rời đi, mà không ngừng quanh quẩn xung quanh khu vực đó. Điều này khiến cho những đầu thủy quái khác sợ hãi né tránh ra xa. Nhưng chúng cũng không chịu rời đi, mà vẫn còn quanh quẩn ở đó. Dù sao chúng cũng vừa được thưởng thức một bữa tiệc ngon miệng, khiến cho lá gan của chúng cũng lớn hơn.
Chỉ là điều này đối với bọn người Lý Dương cũng không phải là chuyện tốt gì, chỉ sợ cứ như vậy bọn họ cũng không thể tiếp tục câu mãnh ngư được.
Lý Dương nếm thử ném đá xua đuổi bọn chúng cũng không có ích gì. Thế là hắn lấy thử một miếng mồi ném xuống. Lập tức con thủy quái to lớn đó đã lao tới đớp lấy.
Lý Dương thấy vậy thì thở dài. Mà đám người tộc trưởng cũng không biết phải làm sao, đành nhìn Lý Dương hỏi.
" A Dương, bây giờ phải làm như thế nào?"
Lý Dương thì làm gì có cách gì, cũng chỉ đành từ bỏ.
" Trở về thôi, ta chỉ sợ việc này cũng không dễ dàng, câu mãnh ngư mặc dù so ra dễ dàng hơn đi săn mãnh thú, nhưng cũng có rất nhiều vấn đề.
Nó rất dễ gây ra động tĩnh thu hút đến càng nhiều thủy quái. Vẫn là đừng quá tham lam, có thu hoạch đã là tốt rồi.
Chờ khi nào chỗ này trở lại bình tĩnh thì lại câu, cũng đừng câu quá thường xuyên, bằng không thủy quái tụ tập ở đây, thì ngay cả câu cá bình thường cũng không được.
Vẫn là chờ sau này có thực lực, cho dù càng mạnh mẽ thủy quái tới, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trở thành của chúng ta con mồi, bị chúng ta câu lên. Còn bây giờ thì cố nhẫn nhịn một chút."
...
Cách chương.