Thời gian tiếp theo, việc Lý Dương cần phải làm là tiêu hóa hết chỗ man thú thịt và man thú huyết của hắn. Đặc biệt là man thú huyết cần phải ưu tiên sử dụng trước, bởi vì nó không giữ được lâu.
Tạm thời hắn cũng không định ra ngoài mạo hiểm, chỉ có bản thân hắn mới biết rõ nhất, lần này ra ngoài đi săn mình đã gặp nguy hiểm như thế nào. Có thể nói là cửu tử nhất sinh, nếu không phải dựa vào bản lĩnh của mình cộng thêm tổ tiên phù hộ, có lẽ hắn đã trở thành phân bón rồi.
Thế nên hắn càng hiểu rõ hơn độ nguy hiểm của môi trường bên ngoài, cũng càng rõ ràng hơn tầm quan trọng của thực lực. Chỉ có thực lực tăng lên, hắn mới có thể bảo đảm được tính mạng của bản thân. Bởi lẽ đó, mặc dù lần này thu được rất nhiều man thú thịt, Lý Dương cũng không định giữ lại chút nào, mà sẽ lập tức chuyển chúng thành chân chính lực lượng.
Chờ tiêu hao hết lại ra ngoài đi săn cũng không muộn. Mà mọi người trong đội thợ săn cũng giống như hắn, tạm thời không có quyết định đi săn. Mặc dù số lượng thịt họ được chia ít hơn nhiều của Lý Dương, nhưng cũng đủ để họ sử dụng một thời gian.
Đương nhiên, lượng man thú thịt của Lý Dương nhiều như vậy, hắn cũng không định từ từ sử dụng, mà là giống như lúc ăn lẩu, vừa ăn vừa tu luyện luyện thể quyền để nhanh chóng luyện hóa năng lượng, càng nhanh hơn tăng lên tu vi. Đương nhiên, hiệu quả cũng không phụ sự mong đợi của Lý Dương, chẳng mấy chốc, hắn đã đột phá tôi thể tầng một, đạt tới tôi thể hai tầng.
Trong thời gian này, Lý Dương cũng còn có chuyện quan trọng khác nữa cần phải làm, đó chính là tài liệu thu được từ cự mãng.
Lão hắc đã giúp hắn sử lý tốt, bây giờ chỉ còn xem sử dụng chúng như thế nào thôi.
Trong đó da mãng xà còn rất nhiều, trước tiên hắn cũng chỉ định làm cho mình một bộ giáp da. Thứ này sau khi được sử lý thì càng nhẹ, càng mỏng, nhưng lực phòng ngự thì không giảm chút nào, độ co giãn cũng không tệ, làm giáp da lại thích hợp quá còn gì.
Thực ra Lý Dương cũng không quá am hiểu chế tác trang phục, hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng chế tạo, coi như ra hình ra dạng mà thôi. Nhưng hắn cảm thấy cũng không quá quan trọng, miễn là có thể dùng tốt là được.
Việc chế tác tấm da này cũng không hề đơn giản, Lý Dương vẫn cần mượn bảo bối của lão hắc thì mới có thể làm được. Thế là vốn dĩ muốn cất giữ làm đáy hòm bảo bối, bây giờ thanh đao của lão hắc liên tục bị Lý Dương lấy ra làm công cụ. Còn may quan hệ của hắn với lão hắc không tầm thường, chứ không làm sao có cơ hội ấy được.
Lý Dương đo đạc tốt kích thước thì bắt đầu dùng đao cắt ra thành từng mảnh cần thiết. Sau đó hắn dùng mũi đao đục từng lỗ dọc theo biên giới từng tấm vật liệu. Bởi vì hắn cũng không có cây kim nào đục thủng được tấm da này để mà khâu.
Đục lỗ xong, Lý Dương sẽ dùng kim chỉ xỏ qua từng lỗ để ghép các tấm vật liệu vào với nhau tạo thành một bộ giáp, gồm có phần giáp thân trên và giáp thân dưới.
Mặc dù nhìn có vẻ rất thô ráp, nhưng đã không tệ rồi, dù sao trong bộ lạc còn không có bộ áo giáp nào tốt hơn bộ này của hắn.
Làm xong bộ giáp này, vật liệu còn thừa rất nhiều, căn bản hắn cũng chỉ mới dùng đi một phần nhỏ. Lý Dương định làm thêm bộ nữa cho lực phòng ngự càng tăng lên. Nhưng sau khi nghĩ kỹ hắn lại quyết định từ bỏ. Chủ yếu vì mặc một bộ còn không có ảnh hưởng gì, chứ mặc hai bộ vào sẽ làm ảnh hưởng tới độ linh hoạt của hắn, có khi sẽ làm hắn càng dễ gặp nguy hiểm hơn.
Phần nguyên liệu còn lại thì có thể để sau này cho các tiểu đệ làm áo giáp, hoặc cũng có thể để trao đổi hay biếu tặng, dù sao không lo thừa.
Lý Dương mặc vào áo giáp vừa mới làm, cảm giác an toàn đột nhiên tăng mạnh. Cảm giác thoải mái thì còn tốt hơn áo da thú bình thường. Thế là Lý Dương quyết định lại làm thêm một bộ nữa cho mình, dù không thể cùng lúc mặc cả hai cái, nhưng dùng để bình thường thay nhau mặc cũng không tệ.
Xong xuôi, Lý Dương lấy ra thứ tài liệu còn lại của cự mãng, đó là phần gân mãng. Sau khi sử lý tốt, gân mãng nhỏ đi trông thấy, nhưng chiều dài thì tăng lên mấy lần, đây là kết quả sau khi nó được kéo giãn ra.
Mặc dù bị kéo giãn khiến cho sợi gân nhỏ đi, nhưng độ bền dẻo thì lại càng tăng lên, bởi vì nó đã được làm khô. Lý Dương lấy bảo đao của lão hắc cắt thử lên sợi gân thì thấy nó cũng chỉ có thể tạo thành một dấu vết mờ.
Nếu như muốn cắt đứt thì có lẽ phải tốn không ít công sức. Cũng may hẳn là còn có thể dùng thanh bảo đao này cắt đứt nó, bằng không nếu như cần dùng mà không thể cắt đứt vậy thì phiền toái.
Gân cự mãng này Lý Dương cảm thấy dùng làm dây cung cũng tốt, mà dùng làm dây câu cũng rất ổn. Hắn để lại một sợi để sau này kiếm được vật liệu phù hợp, hắn sẽ chế tạo một cây cung mới. Mặc dù bây giờ đã có cung rồi, nhưng thực lực tăng lên chú định sớm muộn gì hắn cũng phải thay đổi một cây cung khác.
Sợi gân còn lại Lý Dương định sử dụng làm dây câu. Có dây câu tốt như này, cho dù là man thú cấp thủy quái chỉ sợ cũng không thể làm đứt được.
Lý Dương dự định ngày mai liền nếm thử đi câu mãnh ngư, nếu như có thể câu được, vậy thì chỗ tốt rất lớn.
Chỉ là trước tiên hắn cần nhờ lão hắc chế tạo cho một cái móc câu tốt mới được, như vậy mới có thể hợp với sợi dây câu này.
Sau khi nhờ lão hắc xong, Lý Dương lại đi gặp Lý Chiến, dù sao cũng cần có người trợ trận, có người trợ giúp thì công việc sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Biết được Lý Dương muốn câu mãnh ngư, Lý Chiến đương nhiên là muốn tham gia. Ông ấy còn đề nghị để cả đội săn tham dự, dù sao câu mãnh ngư cũng tiềm tàng rất nhiều nguy hiểm, vả lại mãnh ngư sức mạnh cũng rất lớn, có thể sẽ phải hợp sức của nhiều người mới đối phó được.
Lý Dương cũng không từ chối, nhiều người sức lớn, chỉ cần câu được mãnh ngư thì mọi chuyện đều không thành vấn đề. Thế là Lý Dương ước hẹn, buổi sáng ngày mai sẽ cùng nhau đi câu.
Trở về, Lý Dương suy nghĩ xem nên dùng loại mồi nào thì thích hợp, dùng man thú thịt là không thể nào, chưa nói đến việc dùng man thú thịt câu được sẽ là thứ gì, cho dù câu lên là một đầu mãnh ngư thì cũng không có lời. Nếu như câu phải là một đầu man ngư, vậy thì ai kéo ai còn chưa biết đâu.
Dùng bình thường thú thịt thì cũng có thể, nhưng khả năng lớn là sẽ câu phải bình thường loài cá. Để chắc chắn hơn một chút thì cũng chỉ có thể là dùng mãnh thú thịt. Chỉ tiếc hắn cũng không có mãnh thú thịt.
Lý Dương nghe nói tộc trưởng cũng mới đi săn trở về, thu hoạch còn không tệ lắm, trong số con mồi cũng có mãnh thú.
Lý Dương vì bận tu luyện nên cũng không đi xem. Nhưng có lẽ bây giờ hắn phải đi thăm hỏi tộc trưởng một cái, thuận tiện xem xem tộc trưởng có còn mãnh thú thịt hay không.
Lý Dương đi tới nhà tộc trưởng, tộc trưởng vừa nhìn thấy Lý Dương thì liền niềm nở đón tiếp.
" Ha ha ha!!! A Dương ngươi tới chơi đó sao? Mau lên đi vào trong này!!!!"
Tộc trưởng vừa nói vừa dắt tay Lý Dương đi vào. Ông ta vừa đi săn trở về liền nghe nói Lý Dương trước đó đi săn được một đầu man thú cự mãng.
Ông ta cảm thấy cái tin tức này như thế nào như vậy hoang đường. Ông ta thực lực được coi là cao nhất trong bộ lạc này, nhưng trước đó cũng chỉ là may mắn săn được một đầu cỡ nhỏ man thú, lại còn gặp đúng lúc nó trọng thương sắp chết.
Chứ một đầu man thú cự mãng, chỉ sợ hợp lực của cả bộ lạc cũng không thể săn được. Vậy mà mọi người nói A Dương tiểu tử kia mới săn được một đầu, đánh chết ông ta cũng không tin.
Cho đến khi ông ta trở về nhà, tế sư mang phần kia man thú thịt mà Lý Dương nhờ đưa cho ông ta, lúc này thì không tin cũng không được, dù sao thịt cũng đã bày ở trước mặt.
Vốn dĩ cho dù vai vế cách biệt, ông ta hẳn là nên tới nhà cảm ơn Lý Dương một cái. Nhưng không chỉ là biết được chuyện Lý Dương săn được man thú, ông ta còn nghe tin Lý Chiến tên kia cũng vừa đột phá tu vi.
Thế là ông ta cảm thấy rất là bức thiết, sợ rằng mình không cố gắng một chút thì chẳng mấy chốc sẽ bị tụt lùi phía sau. Không chỉ cùng vai vế với mình như Lý Chiến, chỉ sợ hậu bối cũng nhanh chóng đuổi kịp vượt qua mình.
Thế là tộc trưởng lợi dụng phần man thú thịt mà Lý Dương biếu tặng, cùng với thịt mãnh thú mình đi săn được, ngày đêm tu luyện, không cả có thời gian tới nhà cảm ơn Lý Dương.
Nhưng cũng vì như thế, ông ta đã may mắn đột phá cảnh giới, mặc dù vẫn là tôi thể hậu kỳ, nhưng đã dẫn trước Lý Chiến một cảnh giới nhỏ. Chủ yếu vẫn là công lao của man thú thịt Lý Dương đưa cho.
Vậy nên khi thấy Lý Dương, tộc trưởng mới tỏ ra hết sức niềm nở như vậy.
Dẫn Lý Dương vào trong nhà, tộc trưởng liền hỏi lý do hắn đến đây hôm nay. Ông ta rất tò mò, bởi vì ông ta cũng biết, mấy hôm nay Lý Dương cũng giống ông ta, ngày đêm ăn man thú thịt tu luyện.
" A Dương a, không phải mấy hôm nay ngươi bận bịu tu luyện sao, vì sao có rảnh rỗi tới chỗ ta thế này. Ta còn chưa tới để cảm ơn ngươi vì phần man thú thịt đâu."
Lý Dương nghe vậy thì mỉm cười, trả lời.
" Tộc trưởng ngài không cần khách khí, chỉ là một chút thịt mà thôi. Hôm nay ta tới đây là để chúc mừng ngài đi săn trở về. Nghe nói ngài còn săn được mãnh thú."
Tộc trưởng nghe thấy vậy thì cười xấu hổ.
" Ngươi cũng đừng chê cười ta, so với đầu man thú của ngươi đâu tính là gì!!!"
Lý Dương thấy thế cũng chỉ khiêm tốn nói.
" Ngài cũng không cần nghĩ như vậy, ta đó chỉ là may mắn, là do tổ tiên phù hộ. Chứ săn được mãnh thú như ngài mới là thực bản lĩnh."
Tộc trưởng nghe được lời của Lý Dương thì cười vui vẻ, ông ta cảm thấy A Dương đứa trẻ này còn thật biết nói chuyện, cũng rất cho ông ta mặt mũi. Đương nhiên có đi cũng phải có lại, thế là ông ta lại nói với Lý Dương.
" A Dương ngươi cũng không cần khiêm tốn, đừng nói là ngươi chính tay giết chết man thú, cho dù chỉ là may mắn săn được, vậy cũng đã là có bản lĩnh."
Lý Dương cảm thấy cứ khen nhau như vậy cũng chỉ tốn thời gian, vậy nên nói luôn chuyện chính.
" Tộc trưởng ngươi cũng biết ta thu được gân của mãng xà. Ta định dùng thứ này làm dây câu, nếm thử xem có thể hay không câu lên được mãnh ngư.
Chỉ tiếc ta còn chưa tìm được mồi câu thích hợp, sử dụng man thú thịt ta sợ cắn câu sẽ là quá lợi hại thủy quái. Mà sử dụng bình thường thịt thú, ta sợ mãnh ngư sẽ không cắn câu."
Tộc trưởng nghe thấy lời nói của Lý Dương thì trong mắt chợt sáng. Điều đầu tiên ông ta nghĩ đó là, mình nhất định phải tham gia. Điều thứ hai ông ta nghĩ đó là, tiểu tử này nói vậy không phải là muốn dùng mãnh thú thịt làm mồi câu, đây chẳng phải là tìm ta muốn mãnh thú thịt.
Thế là tộc trưởng liền nói với Lý Dương:
" A Dương a, ngươi muốn đi câu mãnh ngư, có phải hay không có chút nguy hiểm!!!"
Lý Dương nghe vậy thì trả lời:
" Ngài cứ yên tâm, cũng không phải chỉ mình ta đi câu, còn có cả thập bát gia và đội săn của chúng ta cũng tham gia."
Nghe vậy thì tộc trưởng càng quyết tâm tham gia lần câu mãnh ngư này, thế là ông ta lại nói.
" Vậy cũng vẫn rất nguy hiểm, ngươi cũng biết dưới sông có bao nhiêu thủy quái, làm sao có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra? Vẫn là để ta cùng đi, có gì ngoài ý muốn xảy ra ta cũng có thể chiếu cố một chút ngươi. Mà cho dù không có gì ngoài ý muốn xảy ra, có thêm ta chắc chắn cũng sẽ câu lên mãnh ngư dễ dàng hơn."
Lý Dương còn tưởng tộc trưởng thực sự là không muốn hắn đi câu mãnh ngư cơ, kết quả hóa ra là ông ta cũng muốn tham gia. Lý Dương đương nhiên là sẽ không từ chối, dù sao nhiều người nhiều sức, vả lại tộc trưởng thực lực mạnh, có ông ta trợ giúp thì câu mãnh ngư có lẽ càng thoải mái. Thế là Lý Dương liền gật đầu nói.
" Vậy tốt, ngày mai chúng ta cùng đi câu mãnh ngư, chỉ là ta vẫn chưa tìm được mồi câu thích hợp."
Tộc trưởng thấy Lý Dương đồng ý thì cười vui vẻ nói.
" Ha ha ha, may mắn ta còn một chút mãnh thú thịt, không bằng dùng thịt này làm mồi như thế nào? Hẳn là sẽ phù hợp chứ?"
Lý Dương nghe thấy thế thì cũng cười trả lời.
" Ha ha! Phù hợp, hẳn là phù hợp, vậy cứ thế tính, ngày mai ngài mang theo mồi câu tới, chúng ta cùng đi câu."
...
Cách chương.