Trở về nhà mình, việc đầu tiên Lý Dương làm đương nhiên là sử lý đống con mồi. Chủ yếu vẫn là mấy con dã thú, chứ thịt cự mãng cơ bản đã được sử lý tốt.
Sau khi sử lý xong, Lý Dương giữ lại một phần để tối nấu cơm, còn lại hắn đều cho vào hầm đá để giữ tươi, kể cả man thú huyết. Man thú huyết chứa đựng rất nhiều năng lượng, không lo bị đông. Lý Dương cảm thấy bỏ vào hầm đá khả năng sẽ giúp cho năng lượng trong thú huyết chậm tiêu tán hơn.
Còn phần da và gân của cự mãng, bản thân hắn cũng không có kinh nghiệm sử lý, vậy nên trước đó đã nhờ lão hắc sử lý hộ. Lão hắc cũng không chỉ là thạch khí sư, những công việc thủ công như là sử lý da thú lão cũng rất thạo.
Cũng không còn cái gì cần phải sử lý, việc tiếp theo đương nhiên là chuẩn bị cho buổi tối mời cơm mọi người, số lượng người hôm nay còn tương đối nhiều, cũng may nhà hắn đã được sửa lại, bằng không cũng không đủ chỗ.
Chỗ ngồi thì không lo, nhưng nấu món gì lại thành vấn đề. Thịt mãng xà, lại là một đầu man thú như vậy, Lý Dương cảm thấy có thể chế biến rất nhiều món ngon. Như là thịt rắn nướng, thịt rắn xào, canh thịt rắn, cháo rắn, thịt rắn hầm, kể cả chiên giòn cũng không tệ.
Nhưng Lý Dương cảm thấy nấu lẩu vẫn là thích hợp nhất, bởi vì không chỉ nhanh mà còn rất hợp với thời tiết hiện tại.
Bây giờ đang là đầu xuân, khí trời mát mẻ. Bên ngoài cây cỏ thì đâm chồi tươi tốt, chính là thời gian dễ dàng kiếm rau rừng nhất. Nấm cũng mọc lên khắp nơi, tiện tay có thể hái được rất nhiều.
Thế là Lý Dương dùng xương mãng xà cùng với xương hươu hầm một nồi nước dùng. Sau đó hắn dẫn theo đám tiểu đệ ra ngoài hái rau nấm.
Quả thật thời gian hiện tại kiếm rau rất dễ, không mất bao nhiêu thời gian thì bọn hắn đã kiếm được rất nhiều, bao gồm đủ loại, nào thì ngọn hương đằng, ngọn mật đằng, ngọn thanh đằng, dù sao loại rau nào ăn được Lý Dương đều hái, hắn cũng không biết loại nào sẽ thích hợp với món lẩu thịt mãng xà, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên hắn ăn lẩu với các loại rau này.
Về phần nấm thì quanh núi này chủng loại cũng không nhiều, nhưng số lượng thì không ít, vậy nên bọn họ cũng rất nhanh đã có thể thu thập tốt.
Quay trở về, Lý Dương để đám tiểu đệ đi rửa rau, còn mình thì đi thái thịt. Cũng không giống như da mãng chắc chắn như vậy, thịt mãng xà rất là tươi non, nhưng cũng không kém phần săn chắc. Từng bó cơ bắp đan vào nhau tạo thành hoa văn đẹp mắt.
Vì sợ thịt mãng xà nấu lên sẽ dai, Lý Dương thái chúng thành từng miếng rất mỏng. Những lát thịt thái ra như từng đóa hoa màu đỏ rực rỡ, từng đường vân như là cánh hoa đang hé nở.
Thái xong thịt mãng xà, Lý Dương cũng thái thêm rất nhiều thịt hươu. Bởi vì thịt mãng xà chứa đựng nhiều năng lượng, mọi người cũng chưa chắc đã ăn được nhiều, chưa kể còn có đám tiểu đệ của hắn vẫn chưa phải đồ đằng chiến sĩ, bọn chúng cũng không thể ăn được thịt man thú.
Với lại cũng không thể chỉ ăn mỗi thịt mãng xà được, thịt hươu tươi mới chính là một lựa chọn không tệ. Thịt hươu này thì Lý Dương cũng đã được ăn rồi, hương vị cũng rất ngon, còn có chút giòn.
Thái xong, Lý Dương quay ra chuẩn bị nồi lẩu, vì là nồi lẩu mới làm lại kích thước còn rất to, Lý Dương tính toán có lẽ làm hai nồi là vừa vặn. Thế là Lý Dương đổ phần nước dùng đã ninh vào hai cái nồi lẩu.
Sau đó Lý Dương để đám tiểu đệ bày nguyên liệu ra, còn hắn đi làm thêm ít mì, vậy là đã hoàn tất. Bây giờ chỉ còn chờ mọi người đến thì đã có thể bắt đầu ăn.
Cũng không phải chờ rất lâu thì mọi người đã rủ nhau lũ lượt đi tới, dù sao bọn họ cũng đều mong chờ được ăn đồ ăn của Lý Dương.
Vừa bước vào nhà của Lý Dương, cho dù là khách quen vẫn là chưa lần nào tới cũng đều rất ngạc nhiên, nơi này thực sự rất là khác biệt.
Thế là Lý Dương lại phải làm hướng dẫn viên, dẫn mọi người tham quan một vòng ngôi nhà của mình. Ai cũng phải trầm trồ trước ngôi nhà của bọn hắn.
Bọn họ đều muốn sở hữu một ngôi nhà như vậy, thế là đều hỏi Lý Dương bí quyết, sau đó muốn về tự mình làm. Cũng không phải ai cũng như cha con tế sư, da mặt đủ dày để nhờ vả Lý Dương làm cho.
Lý Dương cũng không giấu giếm, tận tình chỉ dạy họ. Nhân tiện hắn cũng truyền thụ họ cách làm cung tên, thực ra cũng không quá khó, quan trọng là tài liệu mà thôi.
Được Lý Dương chỉ dạy, đám người càng thêm khâm phục Lý Dương.
Mà tế sư mặc dù là người đức cao vọng trọng trong bộ lạc, nhưng cũng không hề cố kỵ lắng nghe Lý Dương chỉ dạy, đặc biệt là kỹ thuật chế tạo cung tên. Lão cảm thấy mình cần để cho thứ này phổ cập ra các đội săn khác, bởi vì nó có không ít ưu điểm.
Xong xuôi, mọi người cùng nhau ngồi vào bàn ăn, tất cả mọi người cũng sớm không chờ đợi được, bọn họ đã sớm bị mùi thơm từ nồi lẩu bốc ra hấp dẫn. Nếu không phải những thứ học được từ Lý Dương càng thêm trọng yếu, bọn họ cũng đã sớm muốn ngồi vào bắt đầu ăn rồi.
Ở đây cũng đã có người ăn qua lẩu, nhưng số người chưa ăn qua càng nhiều, thế nên Lý Dương lại phải giới thiệu một lần nữa.
Mấy người như tế sư hay lão hắc mặc dù đã ăn qua một lần rồi, thậm chí họ cũng đã tự mình nấu qua, nhưng lần này nhìn thấy còn có nhiều loại rau như vậy, thì rất là tò mò, không biết cho rau vào thì hương vị sẽ như thế nào.
Mọi người đã sớm không chờ được, đương nhiên là sau khi Lý Dương giới thiệu xong thì bọn họ thi nhau nếm thử.
Ưu tiên của mọi người đương nhiên là thịt của cự mãng rồi, cũng chỉ có mấy tiểu đệ của Lý Dương không thể ăn thịt man thú, thế là chúng cũng chỉ có thể ghen tị nhìn mọi người ăn thịt mãng xà, còn mình thì phải gắp thịt hươu ăn.
Lý Dương cũng giống như mọi người, hắn cũng muốn nếm thử, thịt của một đầu mãng xà cấp man thú rốt cuộc là mùi vị gì.
Ở đây hầu hết mọi người cũng đều chưa từng được nếm thử thịt man thú. Cũng chỉ là tế sư được nếm qua, mà đầu man thú lão từng ăn cũng kém xa đầu cự mãng này.
Thế nên tất cả bọn họ đều đánh giá thấp số lượng năng lượng mà loại thịt mãng xà này chứa đựng.
Ban đầu họ vừa ăn thịt cự mãng thì cảm thấy rất ngon, hương vị ngọt đậm đà, lại thêm rất săn chắc nên nhai cảm giác rất tốt. Do Lý Dương thái mỏng nên không hề có cảm giác dai.
Thế là bọn họ gắp lấy gắp để, hận không thể bỏ qua công đoạn nhúng vào nồi lẩu, mà trực tiếp cho vào miệng ăn.
Chỉ là cảm giác tốt đẹp không được bao lâu, rất nhanh năng lượng trong thịt cự mãng lan tỏa ra. Năng lượng dồi dào khiến cho bọn họ nhanh chóng cảm giác bụng mình căng chướng khó chịu.
Ngay cả linh hoả trong người họ cũng không thể nhanh chóng luyện hóa hết chỗ năng lượng đó.
Còn chưa ăn được bao nhiêu đã cảm thấy no, đám người nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng rất là không cam.
Thế là Lý Dương nghĩ ra một chủ ý, hắn cũng lập tức nói ra với mọi người.
" Không bằng chúng ta tập luyện rèn thể quyền pháp, như vậy chúng ta có thể nhanh chóng luyện hóa hết năng lượng dư thừa trong cơ thể, thế là chúng ta có thể tiếp tục ăn thịt rồi."
Mọi người nhìn nhau một hồi, rồi nhanh chóng ra quyết định, thay vì ngồi đây ôm bụng nhìn nhau, tập luyện rèn thể quyền để nhanh chóng luyện hóa năng lượng dư thừa, đúng là một lựa chọn tốt. Dù sao mỹ thực ở trước mắt, ai cũng không muốn dừng bữa ăn ở đây.
Thế là bọn họ bắt đầu sắp xếp thành hàng ngũ, già trẻ gì cũng đều cùng nhau tập luyện rèn thể quyền pháp.
Được cái rèn thể quyền pháp chỉ là một cái pháp quyết cơ bản nhất trong truyền thừa, vậy nên đồ đằng chiến sĩ nào cũng đều biết. Chỉ là đây là lần đầu tiên bọn họ có cơ hội luyện tập, kể cả người già nhất ở đây là tế sư cũng vậy, nên cũng không quá quen thuộc.
Bọn họ nhanh chóng cảm thấy thân thể mình nóng lên, mồ hôi vã ra như tắm. Có người không chịu được, bèn cởi bỏ áo ra, rồi tiếp tục luyện.
Cũng chỉ còn có mấy tiểu đệ của Lý Dương, vì là không có ăn man thú thịt, nên còn có thể tiếp tục ngồi ăn. Bọn chúng không khỏi cảm thấy may mắn, vì mình không có ăn man thú thịt, nên bây giờ vẫn có thể thoải mái ngồi ăn như thế này. Vừa ăn còn có thể vừa xem một đám đồ đằng chiến sĩ luyện tập.
Chỉ là bọn chúng cũng không cười được quá lâu, thì cũng cảm thấy không ổn. Dù sao nước lẩu chính là nước ninh từ xương của cự mãng, nên cũng chứa đựng rất nhiều năng lượng. Bọn chúng cho dù chỉ nhúng đồ ăn vào đó sau đó vớt ra. Cũng không có bao nhiêu nước dính vào, nhưng tích tiểu thành đại, cuối cùng bọn họ cũng không chịu nổi.
Thế là đám bọn chúng cũng không thể tiếp tục ăn mà bắt đầu vùng quanh phòng chạy. Một bữa ăn tự nhiên trở thành buổi tập thể dục của đám người.
Rèn thể quyền tác dụng thực sự rất tốt, không bao lâu sau thì đám người đã cảm thấy năng lượng dư thừa bị luyện hóa thất thất bát bát. Không chỉ thế, bọn họ cũng nhận ra thực lực của mình tăng lên một đoạn.
Mặc dù bây giờ còn chưa có đột phá, nhưng một số người đã dừng lại ở cảnh giới hiện tại đã lâu, bọn họ cảm thấy có lẽ rất nhanh thì mình có thể đột phá cảnh giới, tăng lên tu vi. Dù sao mọi người đều được chia man thú thịt, cho dù ăn xong bữa này còn chưa đột phá, thì trở về ăn thêm chắc chắn sẽ đột phá.
Đã luyện hóa hết dư thừa năng lượng, đám người lại tiếp tục ngồi vào bàn để ăn. Bây giờ đổi lại cũng chỉ có mấy thằng đệ của Lý Dương là không thể ăn mà vẫn tiếp tục chạy. Bọn chúng cũng không có cách gì, để mà nhanh chóng luyện hóa hết năng lượng dư thừa như những đồ đằng chiến sĩ. Vậy nên bọn chúng chú định là chỉ có thể dừng bữa ăn ở đây.
Đám người Lý Dương cũng rút được kinh nghiệm, không chỉ cắm đầu ăn man thú thịt, mà bắt đầu ăn những thứ khác nữa. Như vậy sẽ có thời gian để cơ thể tiêu hóa bớt năng lượng, không khiến cho năng lượng dồn vào cùng một lúc.
Mặc dù sớm muộn gì bọn họ cũng phải dừng lại để tiếp tục luyện rèn thể quyền, nhưng dù sao cũng sẽ có thể ăn được lâu hơn.
Thử những thứ khác bọn họ mới biết, ăn lẩu cũng không chỉ có ăn thịt mới là ngon. Thực ra ăn rau cũng rất ngon, nhiều người lại càng ưa thích nấm. Đúng là ăn lẩu như này cần có cả thịt và rau thì mới cân đối, dù sao mỗi loại đều có hương vị riêng, nếu chỉ ăn thịt không thì cũng ngán.
Mà Lý Dương cũng tìm ra loại rau mà hắn cho là thích hợp nhất để ăn với lẩu cự mãng này, đó chính là ngọn mật đằng non. Chỉ tiếc hai thứ này đều là nguyên liệu không dễ kiếm, thịt cự mãng thì không phải nói, còn ngọn mật đằng non thì cũng chỉ có khoảng thời gian này mới có, mà cũng không thể hái nhiều được.
Đến cuối cùng, tất cả mọi thứ đều bị đám người quét sạch bách, không hề bỏ lại thứ gì, đúng là đồ đằng chiến sĩ sức ăn kinh người. Đương nhiên, trong lúc ăn, bọn hắn cũng phải dừng lại không ít lần để tập luyện rèn thể quyền để giải quyết vấn đề năng lượng dư thừa.
Trong quá trình này còn có việc vui xảy ra, có người may mắn đột phá, đó chính là Lý Chiến. Ông ta đã dừng lại ở tôi thể lục trọng đã lâu, nay đột phá lên tôi thể thất trọng, cũng chính là tôi thể hậu kỳ, trở thành một trong số ít ỏi mấy người tôi thể hậu kỳ của bộ lạc.
Vì thế mà bữa cơm hôm nay mọi người ăn càng vui vẻ, Lý Chiến đột phá không chỉ là việc của riêng ông ta, điều đó còn đồng nghĩa với thực lực của đội săn và bộ lạc cũng được tăng lên.
Thấy Lý Chiến đột phá, có người tỏ ra thông minh, cố tình nhồi nhét thịt man thú để cho mình có thể ăn được càng nhiều, thu được càng nhiều chỗ tốt.
Chỉ tiếc kết quả thì ngược lại, vì là ăn một lúc nhiều hơn người khác, hắn cũng cần càng nhiều thời gian hơn để luyện hóa đi chỗ năng lượng đó. Chờ đến khi hắn luyện hóa xong quay trở lại bàn ăn, man thú thịt cũng đã bị mọi người ăn hết. Điều đó khiến hắn vừa xấu hổ, vừa tiếc nuối, dù sao tâm tư của hắn ai mà không biết.
Ăn uống xong xuôi, tất cả mọi người đều vui vẻ trở về, nhất là Lý Chiến, người đạt được chỗ tốt lớn nhất ngày hôm nay.
...
Cách chương.