Chương 4: Cung tên.

Cứ như thế, bọn hắn vừa rèn luyện hai cái kỹ năng, vừa bê đá rèn luyện khí lực.

Ba tháng trôi qua, bỏ ra công sức đương nhiên là phải thu được một ít thành quả.

Hai kỹ năng nghe và nhìn có tiến bộ không nhỏ, nếu như không phải Lý Dương muốn rèn luyện thêm một chút kỹ năng nghe, nhìn, đồng thời muốn thử xem của mình một số ý nghĩ, hắn đã sớm có thể hoàn thành thử thách này.

Bốn cái tiểu đệ của hắn thì còn kém một chút.

Chỉ có một điều không được như mong muốn của Lý Dương, đó là ba tháng bê đá nhưng khí lực của cả năm người bọn hắn đều tăng trưởng rất có hạn.

Suy cho cùng, nguyên nhân chủ yếu vẫn là ẩm thực thiếu dưỡng chất, trong thực đơn thiếu thịt gây ra.

Thực ra, vấn đề này Lý Dương đã sớm có ý tưởng để giải quyết, nhưng xấu hổ vì không có đủ lực lượng để thực hiện những ý tưởng này.

Nhưng bây giờ có lẽ là đã đến lúc, mục tiêu hắn cũng đã nghĩ kĩ, chỉ là còn phải trước chuẩn bị một số thứ.

Hắn cần làm một cây cung.

Lý Dương không biết thế giới này có cung tên hay không, nhưng khẳng định là trong bộ lạc này không có, hắn muốn chế tạo cây cung đầu tiên ở đây.

Lý Dương sớm đã tìm được vật liệu thích hợp để làm cung tên.

Thân cung sẽ sử dụng thân cây thiết đằng làm, thân cây thiết đằng rất cứng rắn, lại là dây leo loại nên không lo về độ bền dẻo.

Dây cung hắn sẽ sử dụng gân của cây mật đằng làm, đừng nói là hắn cho dù là đồ đằng chiến sĩ kéo cũng không đứt.

Nhưng trước tiên, Lý Dương phải đi mượn lão hắc một cây đao tốt đã, bằng không hắn cũng không làm gì được thiết đằng.

Đã mất công làm thì phải làm một cây cung thật tốt, vậy nên hắn lựa chột gốc thật thô to thiết đằng, như vậy chất lượng sẽ càng tốt.

Mang thiết đằng trở về, đầu tiên là hắn lựa chọn ra phần cứng rắn nhất, đó là phần dưới gốc, cắt ra một khúc để làm của mình thân cung.

Vì kích thước thiết đằng tương đối lớn, nên sau khi bóc đi lớp vỏ, hắn tiếp tục đẽo gọt đi phần gỗ bên ngoài, chỉ để lại phần lõi trong cùng, phần này có màu đen sẫm, trọng lượng đủ nặng, kích cỡ như vậy đã vừa tầm làm thân cung.

Thân cây thiết đằng không giống các cây dây leo khác như vậy, ngoằn ngoèo uốn lượn, nhưng cũng không phải rất thẳng, bởi vậy hắn cần uốn cho nó thẳng ra.

May mắn thiết đằng mặc dù cứng rắn nhưng chỉ cần cho vào lửa hơ, thiết đằng sẽ mềm ra một chút, lúc đó ta có thể tiến hành uốn nắn.

Đã uốn nắn vật liệu thẳng ra rồi, việc tiếp theo là đẽo gọt hai bên cánh cung.

Hoàn thành thì tiếp tục mang đi hơ lửa, Lý Dương muốn làm một cây phản khúc cung, vậy nên đã chế tạo một cái khuôn đá.

Hơ cho vật liệu mềm ra thì chỉ việc ép nó vào khuôn, chờ khi cứng lại, ta lấy ra là được một cái thân cung hoàn mỹ.

Chỉ tiếc là tới công đoạn lồng dây cung vào thân cung, do thân cung quá cứng nên Lý Dương không thể lồng dây cung vào được.

Vậy cũng chỉ còn cách mang tới nhờ lão hắc.

"Đây là vật gì?"

Thấy Lý Dương mang tới đồ vật, lão hắc rất hiếu kỳ.

"Đây là cung tên."

"Cung tên là vật gì?"

"Một loại vũ khí."

"Cái này là ngươi tự nghĩ ra?"

Mặc dù hỏi nhưng lão hắc đã rất khẳng định, không chỉ vì lão chưa thấy qua, ngay cả trong tổ tiên truyền thừa cũng không có vật này.

Vừa nói lão hắc cũng không chần chờ hỗ trợ lồng dây cung vào thân cung.

" Đúng vậy, cái này chính là ta nghĩ ra.

Này chính là cây cung đầu tiên ở đây, ngươi đang góp phần làm ra cây cung đầu tiên có phải hay không cảm giác rất vinh dự?"

Lý Dương mặt không đổi sắc trả lời.

Lão hắc chính là một cái đồ đằng chiến sĩ, mặc dù rất yếu cái loại này, nhưng lực lượng vẫn mạnh hơn hắn rất nhiều, vậy mà cũng phải rất tốn sức mới có thể lắp được dây cung vào.

Lắp hoàn thành cây cung, lão hắc giơ lên ngắm nghía, mặt thì có chút suy tư.

"Loại vũ khí này sử dụng như thế nào?"

Suy nghĩ mãi mà không rõ nên lão liền quay ra hỏi thăm.

Thấy vậy, Lý Dương liền đoạt lấy cây cung từ tay lão hắc.

Ngắm nghía một chút, hắn cảm thấy rất hoàn mỹ.

Sau đó, một tay cầm thân cung, một tay cầm dây cung, hắn dùng sức kéo thử.

Chỉ là cung này quá mạnh, hắn kéo không nổi.

Bất đắc dĩ, Lý Dương lại đưa cung cho lão hắc.

" Ngươi làm giống như ta, tay trái giữ thân cung, tay phải cầm dây cung.

Đúng rồi.

Dùng sức kéo ra.

Bây giờ buông tay đang cầm dây cung ra."

"Ông" một tiếng, dây cung đàn hồi về vị trí ban đầu.

"Chỉ như vậy? Nó có tác dụng gì?"

Làm xong lão hắc vẫn không hiểu ra sao.

"Đây chỉ mới có cung, cần có mũi tên nữa mới có thể sử dụng được."

Lý Dương giải thích.

Ừm, cây cung này quá mạnh, lão hắc cũng chỉ miễn cưỡng kéo ra được khoảng một nửa, chỉ sợ phải đợi đến khi trở thành đồ đằng chiến sĩ Lý Dương mới có thể miễn cưỡng sử dụng.

Thôi đành phải cất đi chờ về sau sử dụng, sau đó trở về lấy phần còn lại của cây thiết đằng, hắn chỉ mới sử dụng một đoạn.

Lần này Lý Dương cũng chỉ có thể chọn phần ngọn để làm thân cung.

Lý Dương cắt luôn năm đoạn, hắn định làm luôn cho bốn tiểu đệ của mình mỗi người một cây cung.

Chiếu theo trước đó làm, hắn nhanh chóng hoàn thành được năm cái thân cung.

Tiếp đến là lồng dây cung vào, lần này Lý Dương đã có thể tự mình lồng dây cung.

Xong xuôi, hắn cầm một cây cung lên kéo thử.

Bây giờ, Lý Dương đã có thể kéo cung ra.

"Ông"...

Hắn thả dây cung ra, uy lực này cũng đã rất mạnh.

Đã làm tốt cung, hắn sử dụng nốt số vật liệu còn lại để làm mũi tên.

Lý Dương nhìn trúng mấy loại vật liệu rất thích hợp để làm tiễn, nhưng muốn lấy chúng nó quá nguy hiểm, nên vẫn là tận dụng thiết đằng thì tốt hơn.

Thực ra, hắn còn có ý định làm mũi tên bằng đá, nhưng như vậy trọng lượng của mũi tên quá nặng, vẫn là phải chờ khi nào hắn có thể sử dụng cây cung kia, thì mới thích hợp.

Làm xong mũi tên, hắn chỉ vót nhọn đầu một mũi tên để bắn thử, còn lại hắn định sử dụng đầu mũi tên bằng đá.

Lắp mũi tên lên dây cung, nhắm thẳng vào một bên vách đá, dùng hết sức kéo ra dây cung.

"Ông"... Vừa thả tay, mũi tên liền bay ra cắm thẳng vào mặt vách đá.

Lý Dương lại gần xem thì mũi tên đã găm vào mặt vách đá chừng một đốt ngón tay.

Rút ra thì thấy đầu mũi tên đã nát.

Uy lực như vậy đã rất đủ, nếu như lắp thêm đầu mũi tên nữa thì càng mạnh.

" Lão hắc, như thế nào đây?"

Nhìn mặt lão hắc liền biết là lão rất là kinh ngạc.

" Không tệ! "

Lão hắc không nghĩ ra một món đồ như vậy cũng có uy lực thế này, đây cũng chỉ mới là một đứa trẻ con sử dụng mà thôi.

"Dĩ nhiên, đây là còn chưa có lắp đầu mũi tên đó.

Mau! Làm giúp ta mấy cái đầu mũi tên."

Lý Dương miêu tả cho lão hắc đầu mũi tên hình dạng.

Lão hắc lập tức quay ra giúp hắn làm.

Chờ lão hắc làm xong, Lý Dương lập tức lắp ráp đầu mũi tên vào thân mũi tên, để nó trở thành hoàn chỉnh mũi tên.

Lấy ra một mũi tên bắn thử.

Lại là "ông" một tiếng, mũi tên đã cắm sâu vào trong vách đá.

Đúng là có thêm đầu mũi tên có khác, uy lực này đã mạnh hơn trước khá nhiều.

Lại gần rút mũi tên ra, cho dù cố hết sức, Lý Dương cũng chỉ có thể rút ra được phần thân mũi tên.

Đầu mũi tên đã bị kẹt trong vách đá.

Mọi thứ đã xong xuôi, Lý Dương xách cung tên, dẫn theo mấy thằng đệ trở về luyện tập bắn cung.

Mặc dù Lý Dương cảm thấy mình thiên phú bắn cung rất tốt, hai lần bắn thử đều trúng điểm hắn ngắm, nhưng người ta nói " trăm hay không bằng tay quen", vẫn là phải luyện luyện một chút cho tay nó quen thuộc.

Đồng thời cũng phải chỉ dạy một chút đám tiểu đệ của hắn cách sử dụng cung tiễn.

Vì không muốn mỗi lần bắn lại mất một mũi tên, Lý Dương sử dụng dây đằng chế tạo một cái bia ngắm.

Vẽ lên giữa tấm bia một cái hồng tâm, hắn bắt đầu tay nắm tay dạy bốn tên tiểu đệ biết bắn cung như thế nào.

Không biết là do nguyên nhân gì?

Có lẽ một phần là do chảy trong người bọn hắn chính là thợ săn dòng máu, cũng có thể là do thể chất cùng với thị lực của bọn hắn tốt phối hợp với nhau, hoặc là vì bọn hắn thường xuyên tập luyện ném mâu, tính chuẩn xác được rèn luyện, nên bọn hắn bắn cung thiên phú rất là tốt.

Cho dù chỉ là vừa mới tập bắn, nhưng độ lệch cũng rất ít.

Cũng may bọn chúng thiên phú bắn cung đều rất tốt, bằng không, Lý Dương cũng không hiểu gì kỹ thuật bắn cung để mà dạy chúng nó, khiến chúng nó có thể bắn cung tốt.

Mà cứ như vậy cũng đỡ rất nhiều thời gian luyện tập.

Chỉ tập luyện một khoảng thời gian thì Lý Dương cảm thấy, khả năng bắn cung của mình đã không tệ rồi, hắn tự tin là trong vòng năm mươi mét, hắn có thể bách phát bách trúng.

Ừm... nhưng phải kèm theo điều kiện, không có thứ gì ảnh hưởng đến hắn bắn cung, dù sao hắn cũng không có bao nhiêu kỹ thuật cùng kinh nghiệm, tất cả đều là dựa vào thiên phú tốt.

Trong vòng năm mươi mét thì như vậy, còn ngoài năm mươi mét thì hắn không chắc chắn kết quả sẽ thế nào, hẳn là cũng có thể miễn miễn cưỡng cưỡng đi.

Dù sao bây giờ, đối với hắn như thế cũng đã đủ dùng.

Không tiếp tục tập luyện, hắn thu lại hết mũi tên, rồi dẫn theo bốn tiểu đệ đi ra ngoài hang động.

Cũng không đi đâu xa vì mục tiêu của hắn chính là ở trên núi.

...

Cách chương.