Chương 5: Lần đầu đi săn.

Hôm nay, Lý Dương muốn đi săn chuột đá.

Chuột đá ước chừng có to bằng con heo sữa như vậy.

Chúng có bộ lông dày và mềm mại.

Chúng đào hang và sống trên vách đá, có thể nói là bọn chúng chân chính mỗi ngày đang đi ị, đi đái trên đầu bọn hắn.

Cũng giống như bộ lạc bọn hắn, chuột đá ở đây hầu như không có nguy hiểm nên sinh sôi rất thịnh vượng.

Trên vách núi, hầu như khắp nơi là hang chuột.

Không phải núi đủ lớn, có lẽ đã bị chúng đào sập.

Tuy rằng chúng rất nhiều, nhưng rất khó để săn bắt chúng.

Kể cả đồ đằng chiến sĩ cũng rất khó để săn bắt được chúng.

Bởi vì chúng là động vật hoạt động vào ban đêm, ban đêm chúng sẽ xuống núi kiếm ăn.

Đồ đằng chiến sĩ cũng không có bản lĩnh săn bắn chúng vào ban đêm.

Cơ hội duy nhất để săn chúng đó là vào lúc chiều muộn, mặt trời sắp xuống núi lúc.

Mỗi ngày, chỉ có một khoảng thời gian ngắn vào lúc này, bọn chúng sẽ ra cửa hang để tắm nắng.

Nhưng cũng rất khó làm gì được chúng, vì chúng giác quan rất tốt, lại ở ngay cửa hang, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là chúng lập tức chui vào hang.

Mà đồ đằng chiến sĩ muốn săn chúng cũng chỉ có ném mâu cái thủ đoạn này.

Đồ đằng chiến sĩ chỉ mới vừa nâng mâu lên chúng đã cảnh giác chui vào hang thì làm sao có thể săn được chúng.

Còn việc đồ đằng chiến sĩ vì sao lại muốn săn chuột đá.

Chúng chỉ là bình thường dã thú, thịt của chúng nó còn không đủ để đồ đằng chiến sĩ nhét kẽ răng.

Tất cả đó là vì bộ lông của chúng, cũng không phải đồ đằng chiến sĩ muốn săn chúng lấy lông cho mình dùng.

Bộ lông của chuột đá rất mềm và ấm áp, nếu dùng lông chuột đá làm trang phục cho trẻ nhỏ thì tỉ lệ sống sót của chúng qua mùa đông sẽ lớn hơn.

Bình thường trong bộ lạc, tỉ lệ trẻ nhỏ sống sót qua mùa đông rất thấp, nhất là trẻ sơ sinh.

Bằng không, nhân số của bộ lạc không bằng được chuột đá cũng phải nhiều hơn nhân số hiện tại rất nhiều.

Không có lông chuột đá, lông của những loại thú khác cũng không thích hợp làm trang phục cho trẻ nhỏ, không những vừa dày vừa cứng, mà lông của chúng cũng rất thô cứng, đã thế mặc cũng không giữ được độ ấm.

Đồ đằng chiến sĩ không săn được chuột đá, nhưng Lý Dương tin tưởng mình làm được.

Bởi vì hắn có cung tên.

Miễn là không xảy ra việc gì ngoài ý muốn.

Lý Dương xem xét một chút, khoảng cách thời điểm mặt trời sắp xuống núi cũng không còn bao lâu.

Hắn mang theo cung tên leo lên vách núi.

Lần này chỉ là nếm thử, Lý Dương cũng không để đám tiểu đệ theo lên.

Vách núi này hắn đã quá quen thuộc, vậy nên leo lên cũng không phải việc khó gì.

Xác định một khu vực hang chuột tập trung nhiều, sau đó kiếm một bụi cây ẩn núp vào.

Trên vách núi không có cây to, nhưng cũng không thiếu bụi cây nhỏ để có thể ẩn thân.

Tìm một vị trí phù hợp, có thể nhắm tới hầu hết các hang chuột quanh đó.

Tay trái giữ thân cung cùng với bó mũi tên, tay phải lấy ra một mũi tên lắp vào cung, sau đó yên tĩnh ngồi chờ đợi.

Chờ một thứ gì đó luôn luôn sẽ khiến cho cảm giác thời gian trôi chậm lại.

Không biết hắn đã chờ đợi bao lâu, đột nhiên, Lý Dương thấy được một con chuột đá chui ra khỏi hang.

Có lẽ là chúng có cuộc sống yên bình đã lâu, không gặp bao nhiêu nguy hiểm, khiến tính cảnh giác của chúng thấp xuống.

Vừa chui ra khỏi hang, cũng không cảnh giác xung quanh hoàn cảnh liền lập tức nhấc hai chân trước lên, làm ra bộ dáng đứng thẳng, ngửa đầu lên trời, hưởng thụ những ánh nắng hoàng hôn.

Mặc dù không có bị nó phát hiện, Lý Dương cũng không dám làm ra động tĩnh gì, thậm chí càng thêm cẩn thận.

Bởi vì, con chuột này khoảng cách hắn rất gần, chỉ có cách hắn xa vài mét.

Lý Dương nín thở ngưng thần, nhẹ nhàng, chậm rãi kéo cung từng chút một.

Nhưng hẳn là do thính giác của chúng quá tốt rồi, hắn thấy được hai lỗ tai nhỏ của con chuột hơi rung động một chút.

Không chần chờ, cũng không dám có suy nghĩ may mắn, Lý Dương lập tức nhanh chóng hết mức kéo cung, buông tay.

"Ông"... một tiếng động nhỏ.

Con chuột còn chưa kịp quay đầu chui vào hang, mũi tên đã " phốc" một tiếng, đâm vào cổ nó, lực lượng mạnh mẽ kéo theo con chuột bay ra ngoài vách đá, rớt xuống bên dưới núi.

Mặc dù rất cao hứng, hắn thành công! Nhưng Lý Dương cũng không dám xung động, mà tiếp tục ngồi im ở đó, lấy ra một mũi tên khác lắp vào cung.

Bên dưới núi, bốn cái tiểu đệ nhìn thấy hắn bắn trúng, con chuột bay ra thì thi nhau vui vẻ hoan hô lên.

Con chuột bay ra sau đó, mắc ở trên vách núi.

Bọn tiểu đệ thi nhau leo lên nhặt, chúng nó tranh nhau sờ lên lớp lông mềm mại của con chuột.

Bên trên, Lý Dương vẫn đang ngồi chờ con chuột tiếp theo chui ra.

Có lẽ là đã đến thời gian chúng chui ra tắm nắng, vì thế nên lần này hắn không phải chờ lâu thì lại có chuột đá chui ra khỏi hang.

Còn chưa kịp bắn thì lục tục lại có nhiều hơn chuột đá xuất hiện ở xung quanh.

Cũng không có cách nào khác tránh đi, Lý Dương cũng chỉ có thể lựa chọn một mục tiêu gần nhất rồi bắn tên.

Tiếp tục một con nữa bay ra, rơi xuống vách núi.

Mặc dù lần này vẫn bắn trúng cổ khiến nó không kịp kêu thì đã rơi xuống, nhưng khoảng cách gần khiến đám chuột gần đó cảm thấy được không đúng, nên đều chui lại vào hang.

May mắn cũng chỉ có những con chuột gần đó mới bị kinh động mà thôi.

Thế là Lý Dương lại quay sang một bên khác, tìm kiếm mục tiêu.

Sau khi một lần nữa lại bắn rụng một con chuột, thì đám chuột bên này cũng chui hết vào hang.

Nhưng không biết là do tắm nắng rất quan trọng với chúng, vẫn là do chúng không có phát hiện ra nguy hiểm ở nơi nào, mà chỉ một lúc sau chúng lại bắt đầu chui ra khỏi hang.

Cứ như thế, Lý Dương hết bắn bên này, xong lại quay sang bên kia.

Chỉ tiếc, khoảng thời gian này cũng rất ngắn ngủi, không bao lâu thì mặt trời đã xuống núi.

Cứ như vậy nhưng Lý Dương cũng bắn rơi được bảy con chuột.

Không thể tiếp tục ở đây, Lý Dương phải nhanh chóng leo xuống núi, không thì trời tối hẳn, hắn sẽ không xuống núi được.

Xuống tới dưới núi, trời cũng đã sắp tối hẳn, bốn tiểu đệ của hắn đang cầm theo đám chuột đá, vẻ mặt vui vẻ chờ hắn.

"Như thế nào, đều đã nhặt hết chưa."

Lý Dương cũng vẻ mặt tươi cười dò hỏi chúng nó.

"Đại ca, đều đã nhặt được, tổng cộng 7 con chuột."

Chúng nó dơ lên trong tay mình chuột, từng con chuột đá to tròn béo mập.

"Trời tối rồi, chúng ta trở về xử lý đám chuột này.

Hôm nay, đại ca để các ngươi ăn đủ."

Lý Dương dẫn đầu đi trở về chỗ ở.

Về đến nơi, hắn bắt đầu sử lý thịt chuột.

Đầu tiên chính là lột da, da lông chuột chính là thứ quý giá nhất trên người nó, không thể sơ suất.

Được cái da chuột cũng rất dễ lột.

Lột da xong, Lý Dương chỉ đạo tiểu đệ cách sử lý nội tạng chuột.

Có thể người khác sẽ nghĩ nội tạng chuột bẩn, sợ kí sinh trùng các loại.

Nhưng chuột đá môi trường sống sạch sẽ, khô ráo, lại chỉ ăn hoa quả, không chỉ không bẩn thỉu, mà trên thân còn có mùi hoa quả khô.

Tóm lại thì nhiều người ở đây, thịt còn không có mà ăn làm sao có thể lãng phí, bỏ đi.

Chỉ đạo xong thì Lý Dương quay lại sử lý da chuột.

Dựa trên một ít kiếp trước trí nhớ, cùng với kiếp này biết được, hắn bắt đầu sử lý da chuột.

Đầu tiên, Lý Dương căng da chuột ra, sau đó treo lên vách đá hong khô, không căng da chuột ra chúng sẽ bị co lại.

Ở đây, có một loại dây leo, mọi người gọi nó tử đằng, dùng nước tử đằng để ngâm da thú sẽ làm cho da thú mềm ra.

Chờ khi da chuột đã khô, hắn sẽ cho da chuột vào nước tử đằng ngâm, không chỉ có nước tử đằng, hắn còn bỏ thêm vào mấy loại hoa dại.

Mấy loại hoa dại này có mùi thơm và có độc tính nhẹ, không ăn vào sẽ không trúng độc.

Sau khi ngâm lông chuột không chỉ có mùi thơm, còn có thể diệt trừ kí sinh trùng trên da.

Những cái này để sau, sử lý xong da chuột, thì Lý Dương đi nấu bữa tối.

Đầu tiên, Lý Dương tách phần mỡ ở bụng những con chuột ra.

Nếu như có mỡ, hắn có thể chế biến càng nhiều món ăn.

Cho số mỡ đó vào chảo đá, đun lên cho mỡ chảy hết ra, một mùi thơm rất là cuốn hút, khiến cho người ta không kiềm chế được mà hít vào.

Thứ này chính là tâm hồn của nhiều món ăn, không có nó rất nhiều món cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.

Sau khi mỡ đã chảy hết ra, thì hắn rót tất cả vào một cái âu đá để dùng dần.

Hôm nay,Lý Dương định nấu ba con chuột, còn lại thì hắn ướp muối chờ sử lý sau.

Ba con, hẳn là đã đủ bọn hắn thoải mái ăn.

Một con hắn sẽ xuyên qua, sau đó cho lên lửa than quay nướng.

Quét lên thịt một lớp mật cây mật đằng, tiếp đó rắc thêm lên trên một ít bột hương dây leo.

Thịt vẫn chưa chín, mùi hương đã bay ra bốn phía khiến người ta chảy nước bọt.

Chờ đến khi thịt đã chín, bên ngoài có màu cánh gián, hương thơm khiến bọn hắn khó mà kiềm chế.

Một con chuột khác, Lý Dương cho vào cùng với tinh bột nấu một nồi cháo thịt, bỏ thêm vào một chút nấm khô, một chút muối tiêu, cháo này chắc chắn rất ngọt.

Con chuột thứ ba, hắn chặt nhỏ nấu cùng với nấm, nghe nói thịt chuột vị giống với thịt gà, vậy thì nấu với nấm chắc chắn không sai.

Chờ khi vừa chín, hắn nếm thử.

Ừm..... Vị này còn ngon ngọt hơn là thịt gà.

Như thế này chỉ cần thêm chút muối là hoàn hảo, thêm gì nữa cũng dư thừa.

Cuối cùng còn có phần nội tạng, hắn thái nhỏ.

Trước tiên cho vào nồi một ít mỡ vừa mới rán ra.

Chờ mỡ nóng, thì đổ phần nội tạng đã thái vào nồi xào lên.

Cho một ít muối tiêu vào, xào cho tới khi vừa chín thì cho vào thanh xà quả xào cùng, tiếp tục xào cho tới khi chín thì thôi.

Thanh xà quả có màu xanh, hình dạng dài nhỏ uốn lượn nhìn như một đầu thanh xà, nhưng thanh xà quả không có độc, nấu chín có vị ngọt giống như trái mướp, người của bộ lạc thường dùng làm rau ăn.

Xong xuôi, bảy người bọn hắn nhanh chóng dọn cơm ra ăn.

Mùi thơm của thức ăn khiến bọn hắn sớm không thể nhịn được.

Còn vì sao không phải là năm người mà là bảy người, thì là vì có thêm hai thằng con trai của nhị thúc hắn, một thằng tên là Lâm, một thằng gọi Mộc.

Lâm năm tuổi, Mộc ba tuổi.

Nhà nhị thúc hắn ở ngay bên cạnh, còn chúng nó thường xuyên sang bên này ăn trực, chúng nó nói là mẹ chúng nó nấu không ngon.

Nhị thúc cũng giúp đỡ hắn không ít, hai chúng nó lại nhỏ không ăn được bao nhiêu nên hắn cũng mặc kệ chúng nó.

Hôm nay, vừa mới nấu cơm không được bao lâu, ngửi thấy mùi thơm, chúng nó đã chạy sang bên này.

Chờ cơm dọn lên chúng nó cũng không khách khí, coi như nhà mình ăn uống nhiệt tình.

Ba con chuột chế biến ra bốn món, số món không nhiều nhưng lượng thì rất nhiều.

Vậy mà bị bẩy người bọn hắn ăn hết không sai biệt lắm.

Ăn xong bụng ai cũng nó căng, ngay cả ngồi cũng khó khăn.

Phải nghỉ ngơi rất lâu mới có thể đứng dậy dọn dẹp.

Đã rất lâu rồi Lý Dương chưa được ăn thịt thoải mái như vậy, hắn không nhớ là lần trước là khi nào.

Hoặc cũng có lẽ là từ khi đến thế giới này hắn cũng chưa có được lần nào như vậy.

...

Cách chương.