Vòng qua vòng lại, một năm nữa lại đi qua.
Năm nay Lý Dương đã chín tuổi, thân cao đã có hơn một mét năm mươi, người ở đây thể phách tương đối cao lớn, nhất là đồ đằng chiến sĩ, trung bình đều cao hơn hai mét.
Chỉ còn một năm nữa là hắn có thể thức tỉnh trở thành đồ đằng chiến sĩ.
Năm nay, Lý Dương dự định mang theo bốn cái tiểu đệ tới chỗ lão hắc xin học chế tác thạch khí.
Nghĩ là làm liền, sau đại tế đầu năm hắn liền dẫn bốn cái tiểu đệ tới gặp lão hắc.
Nghe thấy bọn Lý Dương ý đồ đến, lão hắc cũng hơi ngạc nhiên.
"Không phải mấy thằng chúng mày muốn trở thành đồ đằng chiến sĩ sao?
Thế nào?
Bây giờ sợ hãi, bắt đầu quay sang coi trọng của ta cái nghề này?"
Nghe lão nói vậy, Lý Dương lập tức tỏ ra không vui.
"Sợ hãi? Làm sao có thể?"
Hắn, một cái chết qua một lần người, làm sao có thể tự nhiên lại sợ hãi, nói vậy thật sự là sỉ nhục hắn.
"Ta đương nhiên là muốn trở thành đồ đằng chiến sĩ, rất cường đại, rất cường đại cái loại này.
Nhưng sợ đến lúc ấy các ngươi không chế tạo được phù hợp với sự cường đại của ta binh khí, nên ta muốn học kỹ thuật chế tác thạch khí, để đến lúc đó ta tự mình chế tạo."
Lý Dương vỗ ngực tự tin, hùng hồn nói lên, đây thực sự là ý nghĩ của hắn, cũng không phải đùa vui.
"Tốt, thằng ranh con thế mà có chí khí!"
Lão hắc một tay chỉ vào hắn, một tay vỗ đùi, cười lên ha hả.
"Đó còn phải nói, ta chính là người nào!"
Nghe lão hắc cười, Lý Dương cũng không cảm thấy là lão đang chê cười hắn, cằm hắn tự nhiên mà giương lên.
"Khen ngươi một chút, ngươi còn mặt hướng lên trời."
Lão hắc vẫn còn chỉ tay vào hắn mà cười.
Cười chán thì lão cũng đừng lại.
"Không phải nó, vậy là mấy thằng chúng mày sợ hãi từ bỏ trở thành đồ đằng chiến sĩ?"
Lão hắc quay sang mấy cái tiểu đệ đằng sau hắn lại hỏi thăm.
"Không phải, không phải."
"Chúng ta đều đi theo đại ca."
Chúng nó thấy vậy cũng đều lắc đầu, xua tay.
Thấy thế lão hắc cũng nghiêm túc lại.
"Các ngươi đã muốn học vậy ta cũng không ngại dạy.
Nhưng nói trước với các ngươi, học chế tác thạch khí nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó khăn vậy thì vô cùng khó khăn.
Người muốn học chế tác thạch khí rất nhiều, nhưng học thành thì không có mấy cái."
Dừng lại một chút lão hắc lại tiếp tục nói.
"Muốn học được kỹ thuật chế tác thạch khí, vậy phải xem ngươi có thiên phú hay không.
Có thiên phú vậy mọi chuyện cũng đơn giản, không có thiên phú vậy thì tốn công tốn sức, có khi chế tác ra thạch khí còn không bằng các ngươi bóp ra, chờ nó khô chất lượng tốt."
"Vậy cũng phải thử mới biết có hay không có thiên phú."
Thấy lão hắc bắt đầu dài dòng, Lý Dương liền ngắt lời.
Thực sự, hắn tương đối chán ghét sự dài dòng của người già.
Nếu là hữu ích, hắn không ngại ngồi nghe cả ngày, nhưng vô ích mà nói, vậy hắn cũng không có cái kiên nhẫn này.
Tính hắn chính là như vậy, nhanh chóng, dứt khoát.
Thời gian chính là quý giá, nhất là đối với người trẻ tuổi như bọn hắn, làm sao có thể lãng phí vào những thứ vô ích.
Lý Dương ngắt lời, lão hắc cũng không tức giận.
" Đúng thế, muốn biết có thiên phú hay không phải thử mới biết được.
Vậy bây giờ, ta sẽ chính thức dạy các ngươi kỹ thuật chế tác thạch khí."
Thấy được bọn hắn không có kiên nhẫn nghe lão dài dòng, lão hắc bắt đầu đi vào chính đề.
"Thạch khí sư có hai kỹ năng quan trọng nhất, đó là nghe và nhìn, muốn biết ngươi có hay không thiên phú trở thành thạch khí sư, phải xem ngươi có học được hay không hai kỹ năng này.
Vậy như thế nào nghe, như thế nào nhìn.
Nhìn chính là dùng mắt quan sát mặt ngoài của vật liệu đá xem xét xem nó như thế nào.
Xem đá cũng như xem người vậy.
Người ta có câu "Tướng tùy tâm sinh", có nghĩ là, bên ngoài ngươi lớn lên là cái dạng gì là do nội tâm bên trong ảnh hưởng, vậy nên, nhìn bên ngoài mặt có thể đánh giá ra nội tâm bên trong như thế nào.
Đá cũng vậy, ngươi xem xét bên ngoài của nó cũng có thể đánh giá ra được bên trong của nó chất lượng như thế nào.
Vậy đánh giá mặt ngoài của vật liệu đá dựa vào những khía cạnh nào?
Thứ nhất chính là tính chất của da đá.
Ngươi cần xem da đá tính chất mượt mà, bóng loáng hay nứt nẻ, sần sùi, hay là như thế nào.
Mặt khác ngươi cần xem xét màu sắc của nó, da đá có màu gì, là đồng màu hay là màu sắc pha tạp, loang lổ.
Nhưng đã nói xem đá cũng như xem người, vậy thì nói đi cũng phải nói lại.
Người ta đã có câu "Tướng tùy tâm sinh", nhưng lại có một câu gọi là "Đừng chông mặt mà bắt hình dong".
Có nghĩa là gì?
Có nghĩa là nhìn người cũng đừng chỉ xem bề ngoài.
Nhắc đến câu nói này, vậy phải đề cập tới đại địch của nhân loại chúng ta, chính là yêu tộc."
Không chờ bọn Lý Dương mở miệng hỏi cái gì, lão hắc đã ngưng lại bọn hắn.
"Những cái này chờ khi các ngươi thức tỉnh đồ đằng, nhận được tổ tiên truyền thừa các ngươi sẽ rõ.
Bây giờ nói nôm na thì yêu tộc chính là hung thú có trí tuệ hình thành tộc đàn.
Đám yêu tộc này rất là giảo hoạt, chúng thường ưa thích hóa hình thành nhân loại bộ dáng trà trộn vào nhân loại chúng ta sau đó lừa gạt, hãm hại nhân loại.
Đặc biệt chúng còn thường hóa hình thành bộ dáng rất xinh đẹp.
Trong truyền thừa có một câu chuyện kể về một vị tổ tiên.
Vị này tổ tiên gặp được một cô gái xinh đẹp, mặt mũi hiền hậu, ôn nhu.
Thế là ông ấy quyết định đời này không phải cô gái đó thì không lấy.
Thế rồi, ông ấy cũng được như mình mong muốn, lấy được cô gái ấy về làm vợ.
Nhưng không ngờ rằng, khi chưa lấy về thì cô gái ấy ôn nhu như nước, khi lấy về rồi thì lại biến thành tính nóng như lửa, chỉ động một tí là lại đối với ông ấy thượng cẳng chân, hạ cẳng tay.
Đã thế còn suốt ngày ở bên tai ông ấy gầm rú, khiến cho ông ấy khổ không thể tả.
Về sau ông ấy mới phát hiện, vợ mình lại là một đầu hổ cái biến thành."
Nói đến đây lão hắc dừng lại không tiếp tục nói.
" Thế tiếp sau đó thì chuyện gì xảy ra?"
Bọn Lý Dương rất là hiếu kỳ kết cục câu chuyện sẽ như thế nào.
"Không biết, trong truyền thừa cũng chỉ có thế, sau đó như thế nào ta làm sao biết."
Lão hắc buông buông tay tỏ vẻ bất lực rồi tiếp tục nói.
"Trong truyền thừa có một câu chuyện như vậy là để cảnh cáo chúng ta không nên dễ dàng tin người.
Các ngươi nếu có gặp được một cô gái xinh đẹp, mặt mũi thiện lương cũng đừng có vội mà nghĩ rằng người ta thật hiền lành, thiện lương.
Không cẩn thận thì có thể là một đầu hung cầm, mãnh thú nào biến thành.
Nhất là nếu có gặp một cô gái nào đó vẻ mặt rất là thuần chân, ngây thơ vậy càng phải đề phòng, rất có thể đó là một đầu hồ ly tinh hóa hình, nghe nói, hồ ly tinh thích nhất giả dạng ngây thơ.
Ở chỗ này chúng ta còn chưa thấy qua bóng dáng yêu tộc, nhưng không phải các ngươi muốn trở thành rất cường đại, rất cường đại đồ đằng chiến sĩ sao?
Như vậy, sớm muộn cũng gặp phải, đừng đến lúc đó lại bị mấy cái tiểu yêu đùa nghịch cho xoay quanh, không biết đâu là nam, đâu là bắc.
Được rồi, trở lại vấn đề xem đá.
Câu nói "Đừng chông mặt mà bắt hình dong " cũng có thể áp dụng cho việc xem đá, bởi vì rất nhiều viên đá bên ngoài thì một đằng, bên trong lại là một nẻo, không thể sử dụng lẽ thường để phán đoán.
Vậy phải dùng cách nào để giải quyết vấn đề này.
Đương nhiên là dùng kỹ năng nghe.
Như vậy thì như thế nào nghe?"
" Coong! Coong! Coong!"
Lão hắc lấy một viên đá nhỏ gõ vào một khối vật liệu đá.
"Như thế nào?
Các ngươi nghe thấy cái gì?"
Gõ xong, lão hắc quay sang hỏi bọn hắn.
"Ừm! ...
Âm thanh thanh thúy, nhưng có một chút âm thanh gì đó không bình thường."
Lý Dương trầm tư một chút rồi trả lời.
"Thính lực cũng không tệ lắm nhỉ ."
Nghe thấy hắn trả lời, lão hắc khá là bất ngờ, sau đó tán thưởng hắn một câu.
Không cho Lý Dương cơ hội tự đắc, lão hắc lại gõ lên một khối vật liệu đá khác.
" Đinh! Đinh! Đinh! Vậy tiếp tục nghe xem viên này."
Lão hắc có chút trông đợi nhìn xem hắn.
"Ừm! Lần này âm thanh trầm nặng hơn, đồng thời có một xíu cảm giác vẩn đục."
Đúng vậy, nghe âm thanh ấy Lý Dương không biết phải hình dung thế nào sự khác biệt cũng chỉ có thể lấy "vẩn đục" để hình dung sự khác biệt giữa âm thanh của hai khối vật liệu đá.
"Đối với "nghe" cái kỹ năng này, ngươi hẳn là còn có chút thiên phú."
Giống như lão hắc không muốn cho hắn cơ hội tỏ ra vẻ kiêu căng, tự đắc một dạng, mỗi khi khen ngợi hắn xong thì lập tức chuyển sang chuyện khác.
"Vậy ngươi biết hai khối đá này tình trạng gì sao?"
Lần này Lý Dương lắc đầu, hắn cũng không chắc chắn âm thanh như vậy đại diện cho cái gì.
"Khối đá phía trước chất lượng vật liệu đá tốt, nhưng hẳn là bên trong có chút vết nứt, mà viên đá phía sau chất liệu đá tốt hơn một chút, nhưng bên trong chắc hẳn là có một chút tạp chất."
Trên mặt lão hắc không có một chút cười nhạo hay trách cứ.
"Riêng kỹ năng nghe này rất cần thiên phú và kinh nghiệm, đừng nói thiên phú, ngay cả kinh nghiệm ta cũng không có bao nhiêu có thể truyền thụ cho các ngươi.
Kinh nghiệm của ta có thể truyền cho các ngươi vậy thì là âm thanh càng trong trẻo thì chất đá càng đơn thuần, âm thanh càng vang, càng thanh thúy chứng tỏ chất liệu đá càng giòn, càng yếu, mà âm thanh càng trầm nặng, càng nhỏ thì chất liệu đá càng dày nặng, càng cứng chắc.
Còn lại đều phải dựa vào các ngươi tự mình tích lũy kinh nghiệm, ta cũng chỉ có thể tự mình nghe tự mình hiểu không thể diễn tả ra, dù sao mỗi khối đá cũng có rất nhỏ khác nhau, không thể dùng chung một thước đo được.
Bây giờ các ngươi mỗi người cầm một viên đá nhỏ, sau đó tự mình đi kiểm tra tất cả những khối đá ở đây, đây đều là vật liệu đá ta chọn lựa ra, đều hợp cách để sử dụng chế tạo thạch khí.
Kiểm tra hết một lượt, thì đi tới mỏ đá tự mình chọn lựa vật liệu đá, rồi mang chúng về đây.
Nếu các ngươi có thể liên tục mười lần mang về vật liệu đá hợp cách, ta sẽ tiếp tục dạy các ngươi kỹ thuật chế tác thạch khí.
Còn nếu thời gian dài mà các ngươi còn không thể làm được, vậy thì chứng tỏ các ngươi không có thiên phú, không cần tiếp tục tốn công tốn sức làm gì."
Nói xong lão hắc trở lại làm tiếp công việc của mình.
Bọn Lý Dương cũng bắt đầu đi kiểm tra từng khối vật liệu đá một.
Đầu tiên là quan sát mặt ngoài, sau đó là gõ thử nghe âm thanh.
Kiểm tra xong xuôi một vòng thì Lý Dương cũng có một chút tâm đắc, nhưng có chính xác không vậy thì phải thử mới biết được.
Thế là, Lý Dương dẫn theo bốn cái tiểu đệ đi tới mỏ đá, bắt đầu thử thách mà lão hắc cho bọn hắn.
Mỏ đá chính là vị trí trong hang động chất lượng vật liệu đá tốt nhất, đám đồ đằng chiến sĩ đập xuống rất nhiều khối đá, ai cần sẽ đến đây chọn lựa.
Năm người bọn hắn chia nhau ra tự tìm kiếm phần của mình, mỗi người đều cách xa nhau, sợ âm thanh của mình làm ảnh hưởng tới người khác.
Lý Dương bắt đầu sử dụng tâm đắc của mình để tìm kiếm vật liệu đá.
Mặc dù có chút tâm đắc, nhưng hắn vẫn rất do dự mỗi khi lựa chọn được một khối đá phù hợp.
Phải mất rất lâu hắn mới có thể tìm được một khối hắn ưng ý nhất.
Chọn được rồi Lý Dương cũng không chần chờ, trực tiếp bê trở về.
Khối đá cũng không lớn nhưng trọng lượng không nhỏ, để bê được trở về cũng vô cùng tốn công, tốn sức.
Bê về đến nơi, Lý Dương lập tức mang cho lão hắc kiểm tra.
Thấy thế lão hắc cũng thật kỹ càng kiểm tra một lượt.
Sau khi kiểm tra xong, lão hắc gật đầu cho ra khẳng định.
"Viên này hợp cách."
Nghe được câu đó, Lý Dương rất là vui mừng, điều này chứng tỏ tâm đắc của hắn là chính xác.
Lý Dương hớn hở trở lại mỏ đá, tiếp tục lựa chọn vật liệu đá.
Vì cần lựa chọn một cách kỹ lưỡng, lại bê đá trở về rất tốn công, vậy nên cả ngày hôm nay hắn cũng chỉ mang về được ba khối vật liệu đá.
Kết quả còn sai mất một lần.
Buổi tối trở về, Lý Dương liền tập trung bốn cái tiểu đệ lại và chia sẻ cho chúng nó tâm đắc của mình.
Bởi vì dù sai mất một lần thì hắn vẫn hơn bọn chúng nó.
Bốn thằng nó nhiều nhất đạt yêu cầu một lần, có thằng còn không lựa chọn được khối đá nào hợp cách.
Chia sẻ xong, Lý Dương cũng hỏi lại xem chúng nó có tìm hiểu ra cái tâm đắc gì không, nhưng chúng nó đều lắc đầu.
" Các ngươi về mặt này thiên phú còn kém chút, vậy thì dùng kinh nghiệm đến bù, dù sao thử thách này là để chúng ta rèn luyện kỹ năng, đồng thời tích lũy kinh nghiệm, đã thế bê đá còn có thể rèn luyện lực lượng.
Trở thành đồ đằng chiến sĩ cũng thế, trở thành thạch khí sư cũng vậy, đều cần phải có khí lực, vì vậy cứ từ từ, không phải vội vã hoàn thành thử thách này.
Bê nhiều đá một chút cho khí lực tăng lên."
Nhắc nhở bọn hắn xong thì tất cả cùng đi nghỉ ngơi, ngày hôm nay đã rất mệt mỏi.
...
Cách chương.