Điều kiện sống ở nơi này quả thật rất là tồi tệ.
Lý Dương vẫn luôn muốn cải thiện một chút điều kiện sống của mình ở đây.
Những thứ khác đều không quá quan trọng, quan trọng nhất vẫn là điều kiện ăn, ở.
Mà đối với hắn quan trọng hàng đầu vẫn là ăn.
Từ trước tới giờ quan điểm của hắn luôn là xem một người sống có hạnh phúc hay không, vậy thì hãy quan tâm xem họ ăn uống có ngon miệng hay không.
Hắn còn chưa biết được một người ăn cơm cũng không cảm thấy ngon miệng, mà vẫn cảm thấy hạnh phúc là cái dạng gì.
Nhưng thực đơn ở đây thật sự là quá nhạt nhẽo vô vị.
Nhạt này cũng không phải nhạt muối.
Muối ở đây cũng không thiếu, trong hang động có nguyên một mỏ muối, muốn ăn bao nhiêu thì lấy bao nhiêu.
Muối ở đây chất lượng còn rất tốt, hoàn toàn trong suốt như thủy tinh vậy.
Chỉ tội chúng rất là cứng, gõ xuống cũng rất là tốn sức.
Bù lại muối ở đây hương vị lại rất tốt, không những không mặn chát mà còn có chút vị ngọt.
Nghe nói là vì trong muối có chứa một chút năng lượng.
Muối mặc dù tốt nhưng cũng chỉ có muối thôi, ngoài ra cũng không có gia vị gì khác.
Kể ra, nếu có thịt ăn thì chỉ có muối thôi hắn cũng còn tạm có thể chấp nhận.
Nhưng rất tiếc, trong thực đơn của hắn cũng chỉ có rau.
Khách quan mà nói, rau quả ở đây hương vị còn là không tệ.
Nhưng nếu ngày ngày cũng chỉ có món rau luộc chấm muối, thì có là người ưa thích ăn chay cũng chịu không nổi.
Mà thịt thì hiện tại hắn cũng không có cách nào làm ra.
Chờ người khác cho là không thể nào, đồ đằng chiến sĩ mạo hiểm tính mạng đi săn cũng không được mấy con mồi, ngay cả bản thân ăn cũng không đủ là không thể nào cho người khác.
Vậy nếu muốn cải thiện hương vị bữa ăn, hắn cũng chỉ có thể tìm kiếm một số nguyên liệu có thể dùng làm gia vị.
Mà nơi đầu tiên hắn nghĩ tới, có thể tìm tới những nguyên liệu ấy chính là dưới chân núi Đằng lâm.
Một khu rừng dây leo rộng như vậy, mà còn không thể kiếm được một vài nguyên liệu để làm gia vị vậy, thì có lẽ chẳng có nơi nào có thể kiếm được.
Nhưng chuyện gì cũng không thể vội vàng được.
Đằng lâm rất là nguy hiểm, tùy tiện đi vào tìm kiếm chỉ sợ không có mệnh mà đi ra.
Hắn cũng chỉ đành chịu khó đi theo sau người lớn trong bộ lạc học hỏi kinh nghiệm.
Ở đây kinh nghiệm là quý giá nhất, không có kinh nghiệm ngươi có thể chết lúc nào không hay.
Đến khi đã quen thuộc Đằng lâm, hắn cũng có thể tự mình tìm kiếm thứ hắn muốn.
Ông trời không phụ lòng người có tâm.
Mặc dù rất nhiều khu vực nguy hiểm, hắn không thể đi vào tìm kiếm, nhưng hắn đã tìm được mấy loại nguyên liệu, mà hắn có thể sử dụng làm gia vị.
Một loại trong đó người ở đây gọi là Hoả liệt quả.
Hoả liệt quả hình tròn, to bằng đầu ngón tay, mọc thành chùm, khi chín có màu đỏ, mọng nước.
Trong mắt người ở đây thì nó là một loại độc quả, nếu vô tình chạm vào nó thì sẽ đau đớn, thống khổ vô cùng, chỗ chạm phải sẽ cảm giác như là bị dầu sôi đổ nào, trở nên sưng phồng.
Hắn nghĩ đây chắc là dị giới bản trái ớt, do siêu cấp cay gây nên.
Hoả liệt quả khi chín có mùi thơm nhẹ, chờ khi trái khô mùi thơm sẽ đậm hơn.
Lúc đó vỏ quả sẽ xăn lại, trở nên nhăn nheo và có màu đen, nhìn như trái hạt tiêu.
Hắn thấy mùi hương của nó cũng gần giống với mùi hạt tiêu nên gọi Hoả liệt quả là lớn hạt tiêu.
Quả khô có lẽ độ cay đã bớt xuống, hắn chạm vào vỏ của nó cũng không có cảm giác gì.
Mặc dù vậy, hắn cũng không dám trực tiếp nếm thử, mà là cẩn thận dùng một chút ngâm vào nước, sau đó mới dám nếm thử.
Nhưng vẫn là không dự đoán được nó cay đến thế.
Chỉ có thử một chút miệng hắn liền sưng vù lên, hai cánh môi sưng như là hai miếng xúc xích, phải mất mấy ngày mới trở lại bình thường.
Bởi vì nó cay như vậy, hắn chỉ đành nghiền ra thành bột, sau đó lấy một xíu xíu hòa vào nước.
Rồi cho một tảng muối to vào chỗ nước đó, đun lên cho muối tan ra.
Tiếp tục đun cho nước bay hơi hết, lúc đó muối sẽ đóng thành bánh ở dưới đáy.
Chỉ cần gõ nhỏ ra thì hắn đã có được muối tiêu.
Độ cay của muối tiêu đã có thể dùng được.
Nguyên liệu tiếp theo hắn tìm được là một loại dây leo, người ở đây gọi nó là hương dây leo.
Mọi người lấy ngọn và lá non của hương dây leo làm rau, hương vị của chúng còn rất ngon, đặc biệt là rất thơm.
Nhưng thân già của nó lại càng thơm.
Hắn lấy thân già của hương dây leo phơi khô, sau đó nghiền nhỏ làm hương liệu.
Một loại nguyên liệu nữa hắn gọi nó là tam vị quả, mọi người gọi nó là trái hồng.
Ở đây hầu hết các quả khi chín có màu hồng, mà ăn được họ đều gọi như vậy.
Còn hắn gọi tam vị quả là vì tam vị quả khi còn non có màu xanh, vị rất chua, có thể dùng thay thế chanh, khi trái già thì có màu vàng cam, vị chua ngọt, hắn sẽ dùng nó như cà chua, khi chín nó có màu hồng, vị rất ngọt.
Ở đây còn mọc rất nhiều nấm, nhưng không phải mọc ở Đằng lâm.
Có hai loại, một loại mọc ở trong hang đá, hình dạng gần giống nấm mối, vị rất ngọt có thể dùng để thay thế bột ngọt, như vậy ngọt.
Loại này mọc nhiều ở các hang động không có người ở.
Một loại mọc ở sườn núi, hình dáng tương đối to lớn, nhìn giống nấm linh chi, nhưng tương đối mềm, không bằng loại kia ngọt, nhưng mùi vị rất thơm ngon.
Hai loại nấm này mọc rất nhiều, thường mọc vào khoảng đầu năm, nhất là vào năm có mùa mưa.
Nhưng chúng cũng rất nhanh tàn lụi, vì vậy hắn hái rất nhiều, không ăn hết sẽ phơi khô, dùng làm thay bột ngọt.
Có những nguyên liệu này, hắn có thể khiến cho bữa ăn của mình trở nên thơm ngon hơn.
Cũng vì thế mà hắn còn ngoài ý muốn thu được bốn cái tiểu đệ.
Mấy tên này cũng giống hắn đều là cô nhi, nhà cũng đều ở quanh đây, so với hắn nhỏ hơn một, hai tuổi, tính ra đều là của hắn em họ.
Trong đó hai cái là anh em, một cái tên Dũng, một cái tên Mãnh.
Dũng nhỏ hơn hắn một tuổi, còn Mãnh kém hắn hai tuổi.
Còn lại hai cái tên là Sơn và Tráng, hai thằng nó cùng tuổi với Dũng.
Mấy chúng nó sau khi ngửi thấy mùi thức ăn hắn nấu thì mặt dày tới ăn trực, sau đó lì lợm không chịu đi.
Dù sao ở một mình cũng buồn chán, thức ăn cũng không thiếu, thôi thì kệ bọn nó ở lại, vừa vặn có mấy cái tiểu đệ để sai khiến.
Cải thiện được đồ ăn rồi thì cần phải cải tạo lại chỗ ở.
Mọi người ở đây chỗ ở đều không khác nhau lắm, chúng nó chính là từng cái hang động, không gian nhỏ hẹp.
Ăn, uống, ngủ, nghỉ đều chung một chỗ.
Rất là bất tiện, chật chội, vướng víu mà lại mất vệ sinh.
May mà không đi vệ sinh luôn ở đây không thì không khác gì dã thú.
Hắn định móc thêm mấy gian phòng.
Một phòng để làm phòng ngủ, một gian để làm phòng bếp, một gian thì làm nhà kho, còn hang động cũ này để làm phòng khách, mặc dù không có khách khứa gì nhưng để đó cho không gian rộng rãi cũng tốt.
Nếu ở kiếp trước, kể cả khi có công cụ thì muốn làm một công trình như vậy cũng là việc rất khó khăn.
Nhưng ở nơi này việc này cũng không quá khó khăn.
Hắn chỉ việc đi lấy sâu đá khổng lồ nước bọt trở về, sau đó bôi nó lên vách đá.
Chờ khi đá mềm ra thì móc xuống.
Mọi chuyện quá ư là đơn giản.
Đã mất công làm, hắn cũng làm cho ra hình ra dáng.
Không chỉ móc ra rất rộng lớn phòng, hắn còn chỉnh sửa cho bốn vách tường vuông vắn.
Mặt tường cũng được hắn cán cho bằng phẳng, kể cả dưới sàn cũng vậy.
Chỉ có phía trên là hắn để nguyên, mặc cho nó mấp mô, lồi lõm.
Hắn cảm thấy như vậy mới có tính nghệ thuật.
Nếu như có mấy bóng đèn thì tốt hơn.
Chỉ tiếc ở đây cũng không có thứ gì để làm đèn, muốn chiếu sáng cũng chỉ có thể đốt đống lửa.
May mắn mà ở đây thông khí rất tốt bằng không thì sớm đã chết ngạt.
Mấy người bọn hắn suốt ngày đào đào móc móc, đã sớm khiến mọi người hiếu kỳ, không biết là bọn hắn đang làm cái gì.
Ngay cả bốn tên tiểu đệ của hắn cũng chỉ biết làm theo hắn nói, cũng không biết rốt cuộc là đang làm cái gì.
Cho đến khi hoàn thành, nhìn thấy rộng rãi không gian, từng gian phòng vuông vắn, mọi người mới không khỏi trầm trồ.
Bốn cái tiểu đệ thì vẻ mặt hớn hở.
Hàng xóm xung quanh, có người còn lập tức trở về học theo.
Vật liệu đá bị móc xuống, hắn cũng không lãng phí.
Những vật liệu này hắn dùng để chế tạo vật dụng trong nhà.
Đầu tiên là hắn chế tạo một cái giường lớn.
Giường đá với nền đá cảm giác cũng không khác gì nhau, nhưng hắn vẫn thích nằm trên giường hơn.
Sau đó là chế tạo một bộ bàn ghế để ngồi ăn cơm.
Tiếp theo hắn chế tạo rất nhiều bình bình lọ lọ, trum, vại các loại dụng cụ chứa đồ, dù sao cần dự trữ lương thực cho mùa đông, không thể để lương thực dưới đất được.
Cuối cùng hắn đắp một cái bếp lò, để nấu cơm cho thuận tiện.
Người ở đây đều đốt đống lửa sau đó giá nồi lên đống lửa nấu rất bất tiện.
Hắn còn muốn chế tạo một ít đồ dùng làm bếp, nhưng thạch khí hắn chế tạo ra rất thô ráp, chất lượng còn không đạt được hắn yêu cầu.
Đã không tự làm được vậy cũng chỉ có thể đi cầu người giúp đỡ.
Mà muốn làm được thạch khí chất lượng tốt hơn, vậy cũng chỉ có thể tìm thạch khí sư.
Ở đây có sâu đá khổng lồ nước bọt, việc chế tạo thạch khí cũng trở nên đơn giản.
Nhưng vậy cũng chỉ là bình thường thạch khí.
Bình thường thạch khí, nếu để đồ đằng chiến sĩ sử dụng cùng mãnh thú chém giết, vậy còn kém nhiều.
Vậy nên ra đời thạch khí sư cái nghề nghiệp này.
Thạch khí sư kỹ thuật có thể chế tạo ra chất lượng càng tốt thạch khí, nhưng trong bộ lạc cũng không có mấy cái thạch khí sư.
Vừa vặn trong chi mạch này của hắn thì có một cái.
Vị thạch khí sư này cùng ông nội hắn là một cái bối phận.
Người ta gọi ông ấy là lão hắc.
Lão hắc thân hình cường tráng, vì chế tạo thạch khí thường xuyên phải tiếp xúc với lửa khói nên da hơi ngăm đen một chút, thực sự chỉ có một chút như vậy.
Nhưng vì người ở đây sống trong hang động, da tương đối trắng, khiến cho hơi ngăm đen một chút cũng rất là nổi bật.
Lão hắc cũng không để ý mọi người xưng hô mình như vậy.
Thấy hắn đến nhờ vả, lão hắc cũng rất nhiệt tình giúp đỡ hắn.
Có lẽ một phần là vì thân là trưởng bối muốn chăm sóc một chút mấy đứa trẻ mồ côi bọn hắn, một phần là vì mấy thứ hắn nhờ làm giúp cũng đơn giản dễ làm, không tốn nhiều công sức, không giống như những binh khí của đồ đằng chiến sĩ làm tốn công.
Thấy lão hắc nhiệt tình, hắn cũng không biết ngại ngùng là gì, thường xuyên có cần gì liền tới nhờ lão hắc làm giúp.
Thực ra hắn rất muốn học kỹ thuật chế tạo thạch khí, không phải là vì ngại nhờ vả nhiều, mà là để cho tiện.
Chứ nhờ người khác làm, nhiều khi người ta còn không hình dung được thứ mình nhờ làm như thế nào, hoặc là làm ra, nhưng vẫn không vừa ý của mình.
Vả lại hắn chính là muốn trở thành đồ đằng chiến sĩ, hắn muốn tự mình chế tạo cho mình vũ khí, như vậy mới có thể hợp ý mình nhất.
Nhưng tạm thời còn chưa phải lúc học, chờ một thời gian nữa rồi nói.
Nhắc đến việc trở thành đồ đằng chiến sĩ, thì trở thành đồ đằng chiến sĩ cũng cần có thể chất tốt.
Mà hắn thời gian dài trong thực đơn không có thịt khiến thể chất hắn không được tốt lắm.
Không thể dựa vào ăn để tăng cường thể chất, vậy thì cũng chỉ có thể tự mình rèn luyện.
Mỗi ngày, hắn đều mang theo của hắn bốn cái tiểu đệ, chạy bộ vùng quanh bộ lạc.
Chạy xong rồi thì trở về chống đẩy, cử tạ, rồi leo núi.
Để chuẩn bị cho việc trở thành đồ đằng chiến sĩ, hắn còn nhờ lão, hắc chế tạo cho bọn hắn mỗi người một cán thạch mâu, để tập luyện.
Mặc dù hắn không ưa thích ném mâu cho lắm nhưng đây là kỹ năng cần thiết của một thợ săn.
Vả lại ném mâu còn giúp rèn luyện sức lực, độ dẻo dai của cánh tay và cả độ chính xác nữa.
Đều đặn tập luyện như vậy, kết quả còn là không tệ.
Thể chất của bọn hắn được tăng cường rất nhiều, thân thể rắn chắc, nhìn vào đã không còn có vẻ rất ốm yếu.
Lực lượng cũng gia tăng không ít.
Điều này làm hắn rất vừa lòng.
...
Cách chương.