Chương 1: Nguyên Thủy Thế Giới.

Hắn chết rồi!

Hắn, một cái người quá khứ không có gì để nhớ, tương lai không có gì để trông mong, sống không có gì mơ ước, khát vọng, càng không có gì thành tựu đáng nói.

Đã thế lại còn chết trẻ!

Trước khi chết vẻ mặt của hắn rất kỳ quái, nếu người khác nhìn vào sẽ cảm thấy vẻ mặt của hắn rất là mâu thuẫn.

Trên mặt hắn vừa có sự đau đớn,khổ sở, nuối tiếc, không cam lòng, lại vừa có sự thoải mái, giải thoát biểu hiện trên đó.

Mang theo nhiều nhiều cảm xúc phức tạp như vậy, hắn nhắm mắt lại, ý thức dần dần chìm vào bóng tối hỗn độn.

Không biết là một giây sau hay vẫn là hàng ngàn, hàng vạn năm sau, ý thức của hắn phía trước xuất hiện một điểm sáng, điểm sáng đó bắt đầu mở rộng, dần dần bao trùm của hắn toàn bộ ý thức.

Ánh sáng chói mắt làm hắn vô thức nhắm mắt lại.

Lần nữa mở mắt ra, hắn cảm giác như trời đã sáng, vô thức hít thở một ngụm không khí trong lành, tất cả như một giấc mơ vậy, có lẽ nào hắn còn chưa có chết, hắn chỉ là đã trải qua một cơn ác mộng dài, rất dài và bây giờ hắn tỉnh lại.

Đôi mắt bắt đầu thích nghi với ánh sáng, hắn đưa mắt liếc nhìn xung quanh hoàn cảnh.

Không đúng!

Không đúng!

Mọi thứ đều không đúng!

Đây rõ ràng không phải phòng của hắn, nhà hắn nghèo chỉ còn có bốn vách tường.

Vậy cũng là tường gạch đàng hoàng, còn nơi đây đảo mắt xung quanh đều là vách đá, này rõ ràng là đang ở trong một cái hang động.

Không những thế, những người đứng xung quanh hắn này là chuyện gì xảy ra, mặc dù không đến nỗi nhem nhuốc, bẩn thỉu, nhưng đầu bù tóc rối, trên người mặc da thú lại là như thế nào.

Đột nhiên, hắn ngước mắt nhìn lên phía trên, đập vào mắt hắn là mặt một người đàn ông trẻ tuổi, cũng không biết là bao nhiêu tuổi, nhưng cũng đầu bù tóc rối, trên cằm có chút râu ria.

Và hắn đang bị người đàn ông đó ôm trong ngực, trên người hắn còn được quấn một tấm da thú xem như là tã lót.

"Oa" một tiếng hắn khóc lên.

Hắn đã hiểu rồi, hắn đã đầu thai chuyển thế, và tiếng khóc vừa rồi chính là tiếng khóc chào đời của hắn.

Tiếng khóc thật to, thật vang dội.

Cmn chứ! Hắn tự nhận mình là cái người tốt, chưa từng làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, vì sao ông trời lại đối xử với hắn tệ như vậy chứ.

Kiếp trước đã chẳng ra gì rồi, nhưng ít ra còn đủ ăn đủ mặc.

Nhưng nhìn kiếp này xem, sinh ra ở trong hang đá, bố mẹ người thân thì đều như người nguyên thủy một dạng.

Bảo sao hắn không khóc lớn đây, hắn sợ mình không sống được bao lâu thì lại chết rồi, mà rất có thể lần này sẽ là chết đói.

Thấy hắn khóc to, mọi người xung quanh chuyển từ lo lắng sang cười vui vẻ.

Nghe thấy tiếng cười của mọi người, hắn khóc lại càng to.

Thật là thê thảm mà, kiếp trước đã như thế khổ, kiếp này lại như vậy, chẳng thà ông trời không có để cho hắn đầu thai chuyển thế, để hắn cứ như vậy chết quách cho rồi.

Đúng rồi, hắn đầu thai chuyển thế mà đến.

Nhưng mà kiếp trước hắn là ai nhỉ?

Hắn cố gắng hồi ức lại, nhưng hắn vẫn không thể nhớ được kiếp trước hắn là ai, hắn tên là gì, vì sao mà chết, nhà hắn ở nơi nào, cha mẹ, người thân của hắn có những ai.

Hắn nhớ rõ ràng, hắn chắc chắn là mình chuyển thế đầu thai mà đến, hắn có kiếp trước, nhưng kí ức kiếp trước của hắn như một giấc mơ vậy.

Cứ như hắn mơ một giấc mơ dài, và sau khi hắn tỉnh dậy, hắn nhớ rõ là mình có mơ một giấc mơ như vậy, nhưng khi cố hồi tưởng lại nội dung của giấc mơ đó thì nó như một thước phim bị phá thành vô số mảnh nhỏ vậy, nó hỗn loạn, vô tự lại có chút mờ ảo, không rõ ràng.

Và thế là mấy năm đầu đời của hắn đều ngơ ngơ ngác ngác trôi qua, trong đầu đều chỉ quanh quẩn mấy câu hỏi như vậy: kiếp trước mình là ai? Tên mình là gì? Vì sao mình lại chết? Nơi mình sống là nơi nào? Cha mẹ, người thân còn có ai hay không?

Rồi một ngày nọ, hắn vứt bỏ hết những câu hỏi này ra sau đầu.

Hắn nhận ra mấy năm nay mình đang lãng phí thời gian cho những câu hỏi đó.

Bởi vì trong những kí ức mà hắn nhớ được thì cuộc sống kiếp trước của hắn cũng không tốt, hắn chưa từng có suy nghĩ sẽ quay trở lại cuộc sống như vậy.

Vả lại bây giờ hắn đã đầu thai chuyển thế kiếp khác, cho dù có muốn quay trở lại cũng là điều không thể nào.

Cho nên có nhớ lại được những vấn đề đó cũng không được việc gì.

Thôi thì đã đầu thai đến kiếp này thì hãy vì kiếp này mà cố gắng.

Từ khoảnh khắc này, đầu óc hắn như là thông suốt vậy, trở nên trong sáng, suy nghĩ cũng thông minh, linh hoạt rất nhiều.

Đã quyết định vì kiếp này mà phấn đấu vậy thì phải có hành động.

Đầu tiên hắn cần phải hiểu biết mọi thứ của kiếp này.

Kiếp này hắn họ Lý, cha hắn đặt tên cho hắn là Dương, hẳn là mong muốn hắn như mặt trời sáng lạn.

Hắn cũng mong muốn như vậy, kiếp này nhất định phải sáng lạn như vầng kia mặt trời, không thể như kiếp trước ảm đạm vô quang.

Thực ra cha hắn đặt tên hắn là Dương, chủ yếu vẫn là mẹ hắn họ Dương, nhưng hắn không quan tâm, hắn nhận định ông ấy đặt tên con như vậy, nhất định là muốn hắn sẽ sáng lạn như mặt trời.

Cái tin tức tiếp theo hắn tìm hiểu được thì hẳn là thế giới này là một thế giới nguyên thủy.

Nơi bọn hắn đang sống này là ở trong lòng một ngọn núi.

Trong này có vô số hang động kết nối với nhau tạo thành một hệ thống như là tổ kiến vậy.

Hầu hết những hang động này cơ bản không phải do con người ở đây đào ra, mà là do một loại sinh vật, người ở đây gọi chúng là sâu đá khổng lồ đào ra.

Chắc hẳn chúng nó kích thước rất lớn bởi vì hang động ở đây ít nhất cũng có khoảng hơn hai mét cao chừng đó.

Hắn cũng chưa được nhìn thấy sâu đá khổng lồ.

Nhưng mọi người ở đây coi chúng như là linh vật vậy.

Không chỉ vì mọi người ở nhờ hang do chúng đào ra, còn vì nó rất hữu ích đối với mọi người.

Nước bọt của nó có thể làm cho đá mềm ra như đất sét vậy, nhưng sau khi chúng khô lại thì lại trở lại cứng rắn, thậm chí so với ban đầu càng thêm rắn chắc.

Bởi vậy, họ lợi dụng nước bọt của sâu đá khổng lồ để chế tạo thạch khí.

Người ở chỗ này số lượng không ít, hắn cũng không quá rõ ràng cụ thể tất cả có bao nhiêu người, nhưng ước chừng có khoảng một vạn người chừng đó.

Hắn cũng không biết bọn họ tự xưng quần thể của mình là gì, hắn tạm gọi là bộ lạc, vì kiếp trước thế giới kia người nguyên thủy cũng xưng hô như vậy.

Bộ lạc này cũng không phải đều cùng một họ, dựa vào họ, bộ lạc chia làm mười tám chi mạch, trong đó có nhà hắn họ Lý và nhà ngoại hắn họ Dương.

Đứng đầu bộ lạc mọi người gọi là tộc trưởng.

Ở kiếp trước thế giới kia, trong bộ lạc ngoài tộc trưởng còn có một nhân vật quan trọng khác là vu, ở thế giới này cũng không có vu, nhưng lại có một người tương tự như vậy.

Mọi người xưng hô người này là tế sư.

Nhiệm vụ chính của tế sư là phụ trách tế điện Tổ linh.

Tổ linh chính là một ngọn lửa nhỏ, sẽ không tắt một ngọn lửa.

Hàng năm bộ lạc sẽ tổ chức đại tế vào đầu năm.

Lúc này , Tổ linh sẽ ban cho một số người lực lượng để trở thành đồ đằng chiến sĩ, đồng thời truyền xuống cho bọn họ tổ tiên truyền thừa.

Cha hắn cũng là một cái đồ đằng chiến sĩ.

Thế giới này là có siêu phàm lực lượng!

Biết được tin tức này, hắn đã vui vẻ rất lâu.

Thật không nghĩ tới, kiếp này hắn lại có thể đầu thai vào một cái siêu phàm thế giới.

Chẳng qua, thật không may, hắn cũng không cười được mấy năm.

Bởi vì, hắn biết được một tin tức, thế giới bên ngoài hang vô cùng nguy hiểm.

Lúc biết được cái này tin tức, cũng chính là lúc hắn biết được cha hắn chết rồi.

Cha hắn ra ngoài đi săn, không may bị hung thú ăn.

Mấy năm nay, sống ở trong hang rất yên bình khiến hắn lầm tưởng thế giới này rất an toàn.

Cha hắn chết không bao lâu thì mẹ cũng đi theo cha đi.

Một lần ra ngoài hang hái đồ ăn, mẹ hắn không may bị trúng độc cũng chết rồi.

Có lẽ là mẹ nhớ cha nên đi theo cha đi.

Đáng thương cho hắn, vừa tới thế giới này mấy năm liền trở thành trẻ mồ côi, không cha không mẹ cái loại này.

Thực ra, hắn cũng không phải không còn người thân nào.

Xung quanh cũng đều là họ hàng, người thân của hắn.

Chỉ là thế giới này độc lập tính rất mạnh, ngươi đã ra ở riêng tự lập, trừ khi không sống nổi, chết đói bằng không người thân của ngươi cũng sẽ chỉ trợ giúp ngươi một chút mà sẽ không bao nuôi ngươi.

Mà hắn còn chưa đến nỗi không thể tự lo liệu cho mình được.

Cũng tại thế giới này là siêu phàm thế giới, cho nên, cho dù hắn cũng chỉ mới mấy tuổi, lực lượng cũng không thua kém kiếp trước thế giới người trưởng thành bao nhiêu.

Nếu như ở kiếp trước thế giới, đứa trẻ bằng tuổi hắn bây giờ thì vẫn còn mong manh dễ vỡ lắm.

Vả lại, ở chỗ này, đồ ăn, nước uống cũng không phải quá khó kiếm được.

Nói đến đây thì phải nói đến hoàn cảnh bên ngoài hang là cái dạng gì.

Ngọn núi bọn hắn đang ở này tên là Hắc Vũ núi.

Gọi như vậy là vì trên đỉnh núi sinh sống một chủng tộc hung thú tên là Hắc Vũ ưng.

Hắc Vũ ưng vô cùng mạnh mẽ, thân hình lại rất to lớn, nhưng to như nào hắn cũng không phải rõ lắm, dù sao hắn cũng chưa thấy qua, chỉ là mới được nghe mọi người nói đến mà thôi.

Hắc Vũ sơn thuộc vào Trăm vạn đại sơn bên ngoài cùng, tiếp giáp với Hung thú rừng rậm.

Khu vực này rất ít có mạnh mẽ thú loại đi ra, bởi vậy, Hắc Vũ ưng chính là khu vực này bá chủ.

Bình thường thú loại là không dám tới gần Hắc Vũ sơn, bởi vậy, ở trong hang động rất an toàn.

Còn Hắc Vũ ưng đối với bọn hắn mà nói, có lẽ chính là như trên trời cự ưng đối với dưới đất sâu kiến vậy, chúng cũng không để nhân loại vào mắt, quá bé nhỏ, không đủ cho chúng nhét kẽ răng.

Theo vị trí, thì phía Tây của Hắc Vũ sơn chính là liên miên Trăm vạn đại sơn.

Hắn còn chưa nhìn thấy trăm vạn đại sơn là cảnh tượng như thế nào hùng vĩ đâu.

Chờ sau này mạnh mẽ rồi, hắn nhất định phải đi chiêm ngưỡng một phen.

Phía Nam, ngay bên cạnh núi, chảy qua một con sông lớn, cái này là tổ tiên truyền miệng xuống như vậy, nhưng hắn luôn nghĩ đây là biển thì đúng hơn.

Nói thật, nếu không thấy nước sông đang cuồn cuộn chảy, hắn thật sự sẽ khẳng định đây chính là biển.

Bởi vì sông này cũng quá là rộng lớn, chân chính là rộng lớn vô bờ cái dạng này.

Hang động khá cao so với mặt sông, nhưng đứng trong hang động nhìn ra cũng chỉ thấy được mênh mông mặt sông, không thấy bờ bên kia ở nơi nào.

Dưới sông thủy quái vô số, thân hình hẳn là đều rất to lớn, mỗi lần quẫy nước đều tạo ra tiếng nổ ầm ầm.

Người dân ở đây đều rất sợ lại gần sông, nghe nói trước đây có người chỉ mới lại gần sông liền bị thủy quái lao lên lôi xuống nước.

Cửa hang bên này luôn có một đồ đằng chiến sĩ canh giữ, bởi vì sợ có thủy quái lên bờ ăn người.

Mỗi lần nhìn vào con sông này, hắn luôn suy nghĩ không biết dưới sông thủy quái là cái gì hình dạng, hương vị như thế nào?

Chỉ tiếc, sức lực hắn còn yếu, bằng không nhất định làm một sợi dây câu nếm thử, cá ở đây nhất định dễ câu, chỉ là không biết có thể kéo nổi đi lên hay không mà thôi.

Hắc Vũ sơn đi lên phía Bắc, chính là phương Bắc thảo nguyên.

Mà phương hướng chính bọn hắn đi ra là hướng Đông.

Hướng Đông là hướng đi tới Hung thú rừng rậm, đó là nơi đồ đằng chiến sĩ thường đi săn.

Còn người bình thường đi ra kiếm đồ ăn thì ở ngay phía dưới chân núi.

Dưới chân núi là một khu rừng dây Leo.

Trong đó có đủ loại dây Leo, nguy hiểm loại rất nhiều, đa phần là có độc.

Một phần nhỏ có thể xếp vào yêu đằng một loại, chúng sẽ chủ động tấn công, săn bắt con mồi.

Ngược lại, trong rừng dây leo này cũng có rất nhiều loại nhân loại có thể lợi dụng, trong đó rất nhiều loại có thể làm thức ăn.

Điển hình chính là một loại dây leo mọi người gọi nó là Mật đằng, đây là lương thực chính của người dân ở đây.

Mật đằng loại này dây leo hết sức kỳ lạ.

Trước khi nói đến đặc tính của nó, vậy phải trước nói đến việc tính toán thời gian ở thế giới này.

Thời gian ở thế giới này tính toán hết sức mơ hồ, còn chưa có một hệ thống lịch rõ ràng.

Ở đây có chút giống với kiếp trước thế giới, ít nhất là khu vực bọn hắn đang sinh sống này, một năm có bốn mùa rõ ràng.

Một năm ở đây có ước chừng hơn ba trăm ngày, gần giống với kiếp trước, nhưng bởi vì mỗi năm cũng không giống nhau, vì vậy hắn cũng không khẳng định được một năm rốt cuộc có bao nhiêu ngày.

Chỉ biết họ dùng ngày giao thế giữa mùa Đông và mùa Xuân làm bắt đầu của một năm.

Điều khác biệt là ở thế giới này, một ngày hẳn là sẽ tương đối dài hơn so với thế giới kiếp trước.

Dù sao không thể trực quan so sánh nên hắn cũng không quá rõ ràng, nhưng khẳng định là dài hơn.

Mà thế giới này thời gian mỗi mùa cũng không giống với kiếp trước, không phải mỗi mùa chia đều ba tháng.

Thế giới này, ít nhất là chỗ bọn hắn đang sống này thời gian mỗi mùa cũng không giống nhau.

Ngắn nhất chính là mùa Xuân, ước chừng chỉ có khoảng từ một tới hai tháng.

Mùa Xuân, vạn vật sinh sôi, hoa cỏ phát triển cực kỳ nhanh chóng.

Có cỡ nào nhanh?

Điển hình cũng chính là mật đằng, từ chỉ có gốc cây, trong vòng một tháng mùa Xuân, mật đằng có thể mọc ra dây leo dài cả trăm mét, to ít nhất bằng cánh tay người.

Mùa dài nhất chính là mùa Đông, ước chừng kéo dài khoảng năm tháng, tính từ khi tuyết bắt đầu rơi cho tới khi tuyết tan hết.

Mỗi năm, mùa Đông đều sẽ xuất hiện một đợt đại hàn, kéo dài ước chừng một tháng.

Đại hàn rét lạnh vô cùng, vạn vật đều đóng băng.

Khi đó, bộ lạc phải lấp cửa hang động lại, sẽ không ai có thể ra ngoài, ngay cả đồ đằng chiến sĩ cũng không dám đi ra ngoài, bằng không có thể sẽ bị chết cóng.

Ở nơi này, mùa hè cũng không giống bình thường.

Hàng năm, mùa hè cũng không nhất định sẽ giống nhau.

Có năm, mùa hè sẽ mưa rất nhiều, hầu hết các ngày trong mùa hè đều là ngày mưa, lúc này, mọi người sẽ gọi mùa hè là mùa mưa.

Nhưng lại có năm, mùa hè mưa rất ít, thời gian chủ yếu là thời tiết nắng nóng, năm đó, mọi người sẽ gọi mùa hè là mùa nóng.

May mắn ở đây cũng không thiếu nước, trong hang động thì có một con suối do mạch nước ngầm chảy ra, quanh năm không cạn nước.

Con suối từ trong hang động chảy ra ngoài, sau đó sẽ chảy thẳng vào sông lớn.

Mùa thu ở đây thì rất bình thường, mùa của thu hoạch, trái cây thành thục khắp nơi, thú vật béo tốt, mọi giống loài đều đang chuẩn bị cho mùa đông sắp đến.

Đã có hiểu biết sơ bộ về mùa màng ở nơi này, chúng ta tiếp tục nói về mật đằng.

Mật đằng mùa Xuân bắt đầu mọc ra, phát triển nhanh chóng, mật đằng dây đằng chứa rất nhiều nước, chỉ cần cắt rách vỏ cây liền có nước chảy ra.

Nước của mật đằng có vị ngọt, như là nước mía vậy.

Thời gian càng dài, nước mật đằng càng ngọt.

Đến mùa hè, nước mật đằng dần dần đặc lại, cuối cùng trở thành như mật ong một dạng đặc quánh, lúc này vị ngọt cũng là cao nhất.

Sang mùa thu, mật đằng dần dần không còn nước mật mà chuyển sang thành tinh bột.

Cuối mùa thu, khi cây rụng hết lá thì người ta sẽ chặt tận gốc mang về.

Lúc này sẽ thấy được thân cây của mật đằng có dạng như là củ sắn.

Nó có một lớp vỏ mỏng bên ngoài, trong cùng là một sợi như là gân, tuy rằng nhỏ nhưng rất là dai.

Phần còn lại tất cả đều là tinh bột, chúng đã khô, chỉ cần bóp nhẹ liền vỡ thành hạt nhỏ.

Ngoài mật đằng, khu rừng dây leo còn cung cấp cho người trong bộ lạc vô số các loại rau dại, quả dại cùng với một số loại dược liệu hữu ích.

Khu rừng dây leo còn là kho củi của bộ lạc, người nguyên thủy trong hang động quanh năm phải đốt củi, không chỉ là để nấu ăn, còn là để chiếu sáng.

Đặc biệt là mùa đông cần đốt lửa để sưởi ấm, vì vậy số lượng củi lửa cần dùng là rất lớn.

Nói chung, rừng dây leo đối với người bình thường trong bộ lạc có thể coi là một bảo tàng quý giá, nhưng cũng mang đến không thiếu nguy hiểm.

...

Cách chương.