Chương 36: Tìm đường sống trong chỗ chết.

Đám người vui mừng nhìn đống con mồi bọn họ vừa săn giết, đây chính là lần đi săn thành công nhất của họ. Chỉ trong một lần đi săn, bọn họ thu hoạch tổng cộng hai mươi ba con hươu, kể cả hai con Lý Dương mới vác trở về.

Chỉ là, sau một hồi vui vẻ, bọn họ lại tỏ ra lo lắng, bởi vì nhiều con mồi như vậy, bọn họ cũng không biết nên sử lý thế nào. Không thể nào mà vừa mang theo những con mồi này vừa đi săn được.

Có người quay sang hỏi Lý Chiến:" Đội trưởng, bây giờ sử lý như thế nào, nhiều con mồi như vậy, chúng ta còn như thế nào tiếp tục đi săn. Không lẽ phải vận chuyển trở về, chúng ta cũng chỉ mới đi ra được chưa lâu a."

Lý Chiến suy nghĩ một hồi rồi nói:" Vẫn là trở về một chuyến đi, cũng không thể từ bỏ con mồi chứ, cùng lắm thì mang con mồi trở về rồi lại đi ra lần nữa. Nhanh thu dọn con mồi rồi vận chuyển trở về."

Nghe vậy thì mọi người cũng không xoắn xuýt, nhanh chóng thu dọn con mồi. Chỉ là, đang thu dọn thì Lý Chiến đột nhiên ra hiệu cho mọi người im lặng.

Lý Chiến làm ra vẻ lắng nghe, sau đó đột ngột hô:

" Chạy mau, có man thú đột kích!!!"

Mọi người không do dự liền bỏ chạy, cũng chỉ có Lý Dương hơi ngơ ngác mất một giây, nhưng cũng không chậm trễ bỏ chạy theo mọi người.

Chỉ là Lý Dương dù sao cũng vừa mới thức tỉnh đồ đằng, thực lực đều so với những người khác đều yếu hơn. Cho dù không có một giây chậm trễ đó, thì hắn cũng chạy chậm nhất, đừng nói còn bắt đầu chạy sau người khác.

Thế là, chỉ không lâu sau khi bỏ chạy, Lý Dương liền nghe thấy động tĩnh phía sau, đó là âm thanh của vật nặng trượt qua cây cỏ, nghe "xoạt xoạt" .

Lý Dương ngoảnh đầu lại nhìn thì phát hiện đó là một đầu cự mãng đang nhánh chóng đuổi theo hắn ở phía sau, nó bò qua đám con mồi của bọn hắn, nhưng ngay cả một chút cũng không dừng lại. Có lẽ trong mắt nó, chỉ có chứa đựng năng lượng như đồ đằng chiến sĩ mới thực sự được nó coi là đồ ăn. Lý Dương đoán là động tĩnh lúc bọn hắn đi săn đàn thú đã thu hút nó tới.

Con cự mãng này có chiều dài khoảng hai mươi mét, thân thể to lớn được bao phủ bởi lớp vảy màu xanh, nó tỏa ra khí tức mạnh mẽ.

Theo như tin tức trong truyền thừa, thì có lẽ nó là một đầu thanh lân mãng. Đây là một loại bình thường hung thú, trưởng thành sẽ đạt tới man thú cấp bậc.

Lý Dương nhìn thấy con vật phía sau thì rất là sợ hãi, vội vàng cắm đầu bỏ chạy. Chỉ là tốc độ chênh lệch khá rõ, vậy nên khoảng cách giữa Lý Dương và đầu cự mãng không ngừng bị thu hẹp. Những người khác cũng không ai dám ngoảnh đầu lại, chỉ biết mệnh ai người ấy chạy.

Thực ra Lý Dương cũng hiểu được vì sau bọn họ làm như vậy, đó là do tổ huấn truyền xuống, khi gặp nguy hiểm không thể địch lại, vậy thì thân ai người đó chạy, quyết không được vì tình cảm mà quay lại cứu người khác.

Trước đây, từng có nhiều đoàn đội, vì là không muốn bỏ xuống người thân mà toàn quân bị diệt, khiến cho bộ lạc nhanh chóng suy yếu xuống, vậy nên tổ tiên mới đặt ra quy định này.

Biết rằng, sẽ không ai có thể cứu giúp mình, Lý Dương cũng chỉ có thể tự tìm cách cứu mình, hắn vừa chạy vừa suy nghĩ tìm cách tự cứu.

Bây giờ, chạy là chạy không thoát, nó rõ ràng tốc độ càng nhanh hơn mình. Nếu như cứ cắm đầu chạy, chờ khi nó đuổi kịp chỉ sợ sức lực chống trả cũng không còn.

Theo như hắn biết, loại cự mãng như thế này mặc dù thân thể mạnh mẽ, nhưng thủ đoạn công kích của chúng hết sức có hạn. Thường thì chúng cũng chỉ có thể ngoạm cắn hoặc là dùng thân thể mạnh mẽ của chúng để quấn chặt lấy con mồi. Cùng lắm cũng chỉ có thể dùng thêm chiêu quất đuôi mà thôi.

Mà gặp phải con mồi có kích thước nhỏ như nhân loại, chỉ sợ bọn cự mãng này sẽ trực tiếp há miệng ra nuốt chửng.

Bên ngoài cự mãng có lớp vảy cứng rắn, Lý Dương hay là những đồ đằng chiến sĩ khác cũng vậy, căn bản không thể làm nó tổn thương. Nhưng nếu nó há miệng ra muốn nuốt lấy hắn, lúc đó Lý Dương cảm thấy mình sẽ có cơ hội làm tổn thương tới nó. Chỉ cần có thể chớp lấy thời cơ, Lý Dương cảm thấy mình có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.

Đã tính toán như vậy, Lý Dương cũng không do dự dừng lại, chạy tiếp cũng chỉ làm cho lực lượng của hắn tiêu hao càng nhiều.

Lý Dương nhanh chóng lấy ra cung tên, hắn chọn lấy mũi tên có uy lực lớn nhất của mình. Mũi tên này là mũi tên có kích thước lớn nhất, đầu mũi tên rất là sắc nhọn, hắn chế tạo để chuyên đối phó với con mồi lớn và mạnh mẽ. Mặc dù kích thước như vậy sẽ ảnh hưởng tới tầm bắn, nhưng đổi lại ở khoảng cách gần, nó sẽ tạo ra uy lực vượt xa các mũi tên thông thường.

Lý Dương nhìn con quái vật nhanh chóng tiến lại gần, hắn cũng từ từ giương cung lên, đồng thời dơ cây cung lên đỉnh đầu.

Đầu thanh lân mãng thấy con mồi không tiếp tục bỏ chạy, mà đứng im ở đó thì không do dự lao tới. Nó ưa thích nhất chính là loại con mồi không biết phản kháng như này. Không có phản kháng sẽ khiến cho nó có thể dễ dàng hơn nuốt chửng con mồi vào bụng.

Tiến tới gần Lý Dương, con mãng xà không trực tiếp công kích Lý Dương, mà dừng lại một chút. Nó dựng đứng nửa người trước lên, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống Lý Dương.

Việc tiếp theo con mãng xà làm đó là há to cái miệng dữ tợn của nó, lao xuống định cứ thế nuốt chửng Lý Dương đi vào.

Lý Dương thấy thế, biết mình đã cược đúng, lập tức bắn tên. Không đợi xem kết quả, cùng lúc với bắn tên, Lý Dương cũng đồng thời lao người qua một bên, sau đó chạy ra xa.

Con mãng xà vì là từ trên cao lao xuống, lại há rộng miệng, nên tầm nhìn bị ảnh hưởng, căn bản cũng không nhìn thấy mũi tên Lý Dương bắn ra. Mà cho dù có nhìn thấy cũng vô dụng, khoảng cách gần, cộng với tốc độ của mũi tên và đầu mãng xà đều rất nhanh, cho dù nó có muốn né tránh cũng không kịp.

Kết quả cũng không phải nói, mũi tên trực tiếp chui thẳng vào trong miệng của đầu thanh lân mãng này.

Con mãng xà mặc dù trúng tên, nhưng nó còn chưa kịp làm ra cái gì phản ứng, thì đầu nó đã theo quán tính đâm thẳng xuống vị trí trước đó Lý Dương đứng. Cú va chạm khiến cho mặt đất chỗ đó nổ ra một cái hố, bụi đất cùng với cây cỏ bay tung tóe.

Lý Dương nhìn thấy thế, không khỏi cảm thấy may mắn vì quyết định đúng đắn của mình. Nếu như chậm một chút, cho dù không có bị đầu cự mãng nuốt vào, thì cũng bị cú va chạm đâm cho thịt nát xương tan.

Mũi tên này của Lý Dương kích cỡ không chỉ lớn mà còn tương đối dài, sau khi đâm vào trong miệng của con mãng xà thì vẫn còn thừa ra bên ngoài một đoạn. Cũng không biết nó cắm vào bao sâu, nhưng sau cú va chạm của con mãng xà với mặt đất, Lý Dương nhìn thấy phía sau gáy của con mãng xà nhô lên một cục, này rõ ràng là đầu mũi tên đã đâm ra, nhưng không biết là lớp da của nó quá chắc chắn, còn là lực lượng không đủ mà mũi tên không thể xuyên ra ngoài.

Chợt con mãng xà ngửa đầu lên, rống lên thảm thiết. Hành động này làm cho máu từ trong miệng nó văng ra xung quanh.

Có lẽ, mũi tên đã đâm vào điểm yếu của đầu mãng xà này khiến nó trở nên điên cuồng, nhưng cũng không còn chút lý trí nào. Nó chỉ không ngừng gào thét, đồng thời vùng vẫy. Nó dùng cái đuôi của nó quất đánh xung quanh, khiến cho cả một khu vực đó bị đánh cho tan nát, bụi đất bay mù mịt.

Cũng may Lý Dương đã sớm chạy ra xa, không có chịu chút ảnh hưởng nào. Hắn cảm thấy con cự mãng đây là đang giãy chết, chứ hắn không nghĩ sau khi bị mũi tên đâm thành như vậy, nó còn có thể sống bằng cách nào.

Chỉ là mãng xà sinh mệnh lực mạnh mẽ nổi tiếng, cho dù chặt đầu xuống, thì cũng cần rất lâu chúng mới có thể chết đi. Đầu thanh lân mãng này còn là đầu man thú, sinh mệnh lực càng mạnh. Lý Dương cũng chỉ có thể đứng xa xa nhìn xem, hắn cũng không dám lại gần, chẳng may một cái thì hắn lại chết oan.

Đám người trong đội đi săn đang bỏ chạy, chợt nghe thấy tiếng gào thét của đầu cự mãng thì rất là ngạc nhiên. Đây rõ ràng cũng không phải tiếng gào thét bình thường, nghe rất là thảm thiết, cùng tiếng lợn bị chọc tiết cũng không khác gì.

Không lẽ đầu mãnh thú kia đã xảy ra chuyện gì. Lý Chiến cảm giác một chút, cũng không phát hiện có thứ gì đuổi theo mình.

Đám người thấy vậy thì dừng lại, tụ tập lại một chỗ. Bọn họ bàn nhau xem có nên trở lại thăm dò một chút không, bởi vì bọn họ cũng phát hiện đội ngũ thiếu một người, đó chính là Lý Dương.

Sau một hồi trao đổi, bọn họ quyết định để hai người trở lại xem xét tình huống, dẫn đầu chính là Lý Chiến. Ông ta đầu tàu gương mẫu, xông pha nguy hiểm, thế nên mọi người trong đội cũng luôn rất kính phục vị đội trưởng này.

Chỉ là hai người Lý Chiến còn chưa đi đến nơi thì đã bị cảnh tượng phía trước mặt gây kinh ngạc. Dù sao con mãng xà kích thước to lớn, mặt đất xung quanh lại bị nó san phẳng, khói bụi mù mịt, rất dễ để nhìn thấy.

Lý Chiến rất nhanh thì phát hiện ra tình huống của con mãng xà, mặc dù ông ta không biết chuyện gì đã xảy ra với nó, nhưng cũng đã nhận ra việc con mãng xà xảy ra vấn đề, không còn tỉnh táo.

Bởi vì ông ta cũng phát hiện Lý Dương đang đứng cách đó một khoảng cách, nhưng con mãng xà này cũng không hề để ý tới hắn.

Thế là Lý Chiến để cho người còn lại trở về gọi hết đội thợ săn tới, còn mình thì chạy tới chỗ Lý Dương, ông ta rất muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Vừa chạy tới nơi, Lý Chiến liền hướng về phía Lý Dương quan tâm hỏi.

" A Dương, ngươi không có bị tổn thương gì chứ?"

Lý Dương nghe vậy thì lắc đầu:" Ta cũng không bị làm sao."

Nghe vậy thì Lý Chiến thở phào nhẹ nhõm, lúc phát hiện không thấy Lý Dương, Lý Chiến đã rất lo lắng và tự trách. Một phần là vì đây là lần đầu tiên Lý Dương theo ông ta đi săn, còn một phần là vì cha của Lý Dương cũng là chết khi ra ngoài đi săn cùng ông ta.

Nếu Lý Dương xảy ra chuyện, trở về ông ta cũng không biết phải ăn nói thế nào. Cũng may, Lý Dương không có chuyện gì xảy ra.

Mặc dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lý Chiến vẫn hướng Lý Dương giải thích.

" A Dương a, ngươi cũng đừng trách chúng ta, đây chính là tổ huấn, chúng ta cũng không thể vi phạm."

Lý Dương nhìn vẻ mặt áy náy của Lý Chiến, hắn mỉm cười đáp lại.

" Thập bát gia, ngươi yên tâm, ta đều hiểu được, cũng không hề trách các ngươi.

Nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ thay đổi cái tổ huấn này, sẽ không để tộc nhân chúng ta phải uổng mạng nữa."

Vừa nói, Lý Dương vừa nở một nụ cười tự tin.

Lý Chiến nhìn thấy nụ cười tự tin của Lý Dương thì không khỏi rung động trong lòng. Không hiểu tại sao, ông ta lại cảm thấy tin tưởng lời nói của Lý Dương, có lẽ là vì vẻ tự tin của hắn đi.

Cảm thấy Lý Dương thực sự không oán trách bọn họ, Lý Chiến mới mở miệng hỏi Lý Dương tình huống ở nơi này.

" A Dương a, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đầu cự mãng kia vì sao lại như vậy."

Lý Dương nghe Lý Chiến hỏi vậy thì cười cười tự hào.

" Ha ha ha!!! Nó bị ta thưởng cho một mũi tên thì thành ra như vậy!!!!!'

Lý Chiến nghe thấy câu trả lời của Lý Dương thì ngạc nhiên ngơ ngác, ông ta cũng không thấy có mũi tên nào thì vô ý thức hỏi.

" Đâu? Mũi tên ở đâu?"

Lý Dương cũng không trả lời mà chỉ tay về phía đầu của con cự mãng.

Lý Chiến thấy thế thì chăm chú nhìn vào phần đầu con cự mãng, cuối cùng hắn cũng phát hiện một chút mũi tên hở ra trước miệng con mãng xà. Thẳng ra phía sau đầu còn nhô ra một chút, đó rõ ràng là do đầu mũi tên gây ra.

Bây giờ Lý Chiến cũng hiểu được vì sao con cự mãng lại thành ra như vậy. Với tình trạng như vậy, đầu cự mãng này chắc chắn là đang giãy chết, nó là sống không nổi.

...

Cách chương.