Chương 37: Trở về.

Đội thợ săn nhanh chóng tụ tập lại chỗ Lý Dương, ai cũng sợ hãi cả kinh khi nhìn thấy con cự mãng gần đó. Nhưng chờ khi biết được đầu cự mãng đó đang giãy chết thì tất cả đều vui mừng.

Thấy nó mãi vẫn không chết thì có người đề nghị, mọi người tiến lên kết liễu nó.

Thấy thế Lý Dương liền ngăn cản, bây giờ tiến lên rõ ràng là tự tìm đường chết. Chẳng may bị đuôi của con cự mãng đập trúng, ở đây làm gì có ai chịu nổi.

" Đừng dại mà đi lên, tốt nhất là đứng đây chờ, chỉ là tốn một chút thời gian, tiến lên mà không may một cái thì có thể uổng phí tính mạng."

Lý Chiến cũng cảm thấy như vậy, thế là nói với mọi người.

" A Dương nói không sai, mọi người ở im đây chờ đợi.

A Húc, ngươi dẫn theo người trở lại thu lấy con mồi trước đó chúng ta bỏ lại, cũng không thể lãng phí được.

A Tĩnh, ngươi dẫn theo hai người đi cảnh giới, mặc dù có khí tức của đầu man thú này, có lẽ sẽ không có con vật gì dám lại gần, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút."

Đội trưởng đã lên tiếng, mọi người cũng nhanh chóng làm theo, không ai còn có ý kiến khác.

Ở khu vực cánh đồng cỏ này, gặp phải một đầu man thú đã là khó khăn. Vậy nên, chờ tới khi đầu cự mãng chết hẳn, bọn người Lý Dương cũng không gặp phải nguy hiểm nào khác.

Thấy đầu cự mãng đã chết, đám người bọn họ ai cũng vui vẻ, tất cả đều thi nhau lại gần sờ thử lên người con cự mãng. Kể cả Lý Chiến cũng chưa từng một lần được chạm tay vào một đầu man thú như thế này. Lần trước tộc trưởng cũng săn được một đầu man thú, nhưng lúc đó ông ta cũng không có ở trong bộ lạc, nên cũng không có cơ hội nhìn thấy đầu man thú đó. Nhưng nghe nói là một đầu tương đối nhỏ man thú, lại còn bị trọng thương, thú huyết đã chảy mất rất nhiều, không có được như đầu này cự mãng.

Mặc dù đầu này man thú bọn họ cũng không ra một chút sức lực nào, nhưng nó chính là do Lý Dương, người trong đội săn của bọn họ giết chết, vì vậy bọn họ đều cảm giác cùng có vinh yên. Ai cũng nhìn Lý Dương với ánh mắt đầy nể phục.

Lý Dương thấy thế thì cười đầy tự hào, hắn cũng không cần phải khiêm tốn, bởi vì hắn cũng cảm thấy rất khâm phục chính mình.

Lý Dương định tiến lên rút ra mũi tên của mình, nhưng lại bị Lý Chiến ngăn cản.

" A Dương, tạm thời đừng rút mũi tên ra, bằng không máu của nó sẽ theo vết thương chảy ra. Đây cũng không phải mãnh thú huyết, mà chính là man thú huyết, càng thêm quý giá, không thể lãng phí.

Bình thường đi săn, nếu như con mồi bị thương quá nặng, chúng ta phải lập tức thu thập thú huyết. Nhưng như đầu này cự mãng, vết thương rất nhỏ thì chúng ta có thể vận chuyển trở về rồi mới thu thập."

Lý Dương nghe thấy thế thì cũng hiểu được, vậy nên hắn cũng không vội mà rút mũi tên ra.

Thấy thế Lý Chiến chuyển qua nói với mọi người.

" Nhanh! Chúng ta lập tức vận chuyển con mồi trở về, tránh đêm dài lắm mộng."

Mọi người nghe thế thì vội vàng hợp lực vận chuyển hết con mồi trở về, nhưng ai cũng muốn được tham gia vận chuyển đầu man thú, mặc dù vận chuyển man thú càng thêm nặng nhọc.

Một đường thông thuận, chờ trở lại trong hang thì tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ rất lo lắng sẽ xảy ra chuyện trên đường, khiến cho họ không thể mang đầu man thú này trở về bộ lạc.

Vừa về tới bộ lạc thì đội đi săn đã bị người phát hiện. Khi tộc nhân nhìn thấy đầu cự mãng to lớn thì ai cũng kinh ngạc, đặc biệt là đồ đằng chiến sĩ. Người thường còn không biết, chứ đồ đằng chiến sĩ đương nhiên là nhận ra con cự mãng đó, rõ ràng là thanh lân mãng, một đầu mạnh mẽ man thú.

Bọn họ liền theo sau đội đi săn của Lý Dương, ánh mắt nhìn người của đội đi săn đều là hâm mộ cùng kính phục.

Mà người của đội đi săn thấy thế thì đều rất tự hào, trên mặt tỏa ra một nụ cười đắc ý.

Tục lệ của bộ lạc là sau khi săn được hung thú trở về, sẽ mang tới trước tổ linh tiến hành cúng tế, tế phẩm thường là một phần thú huyết.

Vậy nên đội săn trực tiếp mang con mồi đi thẳng tới chỗ tổ linh. Mà một đường di chuyển, tộc nhân đi theo càng nhiều, cuối cùng khi đi tới chỗ tổ linh thì hầu hết tộc nhân đều đã vây tới.

Điều này cũng đã kinh động đến tế sư, khi tế sư đi ra thì cũng phát hiện được đầu man thú đội thợ săn mang về. Tế sư kinh ngạc hỏi:

" Đây là man thú thanh lân mãng?"

Tế sư đương nhiên là nhận ra thanh lân mãng, chỉ là không tin vào mắt mình nên mới hỏi thế.

Những người trong đội săn nghe tế sư hỏi như vậy thì thi nhau trả lời, có người còn nói cho tế sư biết, đầu này man thú là do Lý Dương săn được.

Tế sư vốn dĩ còn đang rất tò mò, không biết đội săn của Lý Chiến là dùng cách nào để săn được đầu man thú này. Bình thường nếu không may gặp phải man thú, không bị tổn thất mất ít người đã là vạn hạnh, nói gì đến việc không những không bị thiệt hại người nào, lại còn săn được man thú trở về như này.

Nghe thấy có người nói, đầu này man thú lại là do Lý Dương săn giết thì lão càng ngạc nhiên. Tế sư vội vàng hỏi xem chuyện gì xảy ra.

Lý Chiến thấy tế sư hỏi thì sắc mặt xấu hổ, ấp a ấp úng không nói nên lời. Những người khác thấy thế cũng như nhớ ra điều gì, sắc mặt cũng trở nên mất tự nhiên.

Tế sư phát hiện điều này thì như đã hiểu chuyện gì xảy ra, thế là sắc mặt trầm xuống, gọi Lý Chiến đi theo mình trở về chỗ ở của lão.

Tế sư nghĩ cũng chỉ có một khả năng đã xảy ra. Đám người bọn họ gặp được man thú, thế là giống như tổ huấn, thân ai nấy chạy. Mà A Dương đứa trẻ kia thực lực thấp nhất nên bị bỏ lại phía sau, cuối cùng dựa vào bản lĩnh của mình mới có thể giết chết được đầu man thú đó, bình an trở về.

Tế sư rất là hối hận, trước đó lão quên không nhắc nhở Lý Chiến, ông ta vốn nghĩ nên để Lý Dương tự nhiên phát triển, không cần bản thân can thiệp. Nhưng lại xuýt chút nữa thì ủ thành đại hoạ.

Chờ Lý Chiến kể lại sự tình đã xảy ra thì quả nhiên không sai, cùng suy nghĩ của lão giống như đúc.

Tế sư mặc dù tức giận, nhưng cũng không trách móc Lý Chiến, bởi vì đây một phần cũng có lỗi của lão, bọn người Lý Chiến cũng chỉ là làm theo tổ huấn mà thôi. Tế sư chỉ mở miệng hỏi Lý Chiến:

" A Chiến, ngươi có biết tình hình bộ lạc bây giờ như thế nào không?"

Lý Chiến biết tế sư tức giận, vậy nên cũng không dám nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng nôm na đáp lại.

" Ta cũng hiểu được một chút, không quá lạc quan."

Tế sư nghe thấy thế thì tiếp tục nói:

" Không phải chỉ không quá lạc quan đơn giản như vậy, mà là hỏng bét. Bây giờ bộ lạc cách diệt vong cũng không xa. Cứ tiếp tục như bây giờ, không bao lâu nữa thì bộ lạc cũng sẽ bị chôn vùi ở trong núi này.

Mà chỉ có A Dương đứa trẻ kia mới có thể giúp bộ lạc thay đổi được tình thế hiện tại. Không chỉ chúng ta, ngay cả tổ linh cũng đặt niềm tin vào nó.

Nhớ kỹ lời ta nói, kể từ bây giờ, ngươi phải đảm bảo an toàn cho A Dương đứa trẻ kia, cho dù người của đội săn chết hết, A Dương cũng không được xảy ra chuyện gì.

Nếu như ngươi không thể làm được, vậy thì ta sẽ để A Dương qua đội săn của A Sơn."

Lý Chiến nghe thấy những lời của tế sư thì rung động trong lòng, ông ta biết mình xuýt chút nữa thì gây ra đại hoạ. Vậy nên vội vàng hứa hẹn.

" Tế sư ngài yên tâm, ta nhất định làm được, cho dù chết, ta cũng sẽ chết trước!!!"

Tế sư nghe vậy thì hài lòng, hai người quay lại chỗ tổ linh để tiến hành nghi lễ cúng tế.

Lý Dương cũng không rõ ràng lắm tế sư gọi Lý Chiến vào chỗ ở của lão nói những gì, hắn cũng không để ý. Hắn càng để ý hơn việc tiếp theo bây giờ.

Hắn cũng xem qua nhiều lần đội đi săn cúng tế tổ linh, nhưng đây là lần đầu tiên hắn chính mình tham dự, con mồi còn là tự tay hắn săn được.

Mọi buổi tế lễ đều là do tế sư chủ trì, nghi thức cũng chủ yếu là do tế sư thực hiện.

Tế sư đến gần xem xét đầu cự mãng, trước đó lão còn chưa nhìn kỹ, bây giờ nhìn kỹ lão mới thấy được, đầu man thú này cũng không có cái gì vết thương, chỉ có duy nhất một vết thương, cũng là vết thương chí mạng, do một mũi tên xuyên từ miệng ra sau đầu của nó. Đây chắc chắn là mũi tên do A Dương đứa trẻ kia bắn ra, cả bộ lạc cũng chỉ có mấy huynh đệ bọn hắn mới có sử dụng thứ đồ này.

Lão không khỏi thán phục, thật là lợi hại, cũng thật bản lĩnh, chắc chắn đứa trẻ kia đã phải trực diện với sinh tử, mới có thể làm được điều này. Người khác vào tình huống đó chắc chắn đã bị sợ hãi thôn phệ, làm sao còn đủ tỉnh táo để thực hiện hành động lật ngược tình thế như vậy được.

Tế sư cũng phát hiện cung tên thứ này cũng không hề tầm thường, trước đó lão chỉ cảm thấy nó giống như đồ chơi trẻ con, đám huynh đệ Lý Dương chỉ chế tạo nó để chơi mà thôi.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy Lý Dương dùng cung tên để giết một đầu man thú, thì mới hiểu được mình đã sai lầm. Có lẽ lão phải nói với A Dương, để nó dạy cho mọi người cách chế tạo cung tên thứ này mới được.

Chuyện đó vẫn là để sau, bây giờ vẫn là phải thực hiện nghi lễ cúng tế trước đã.

Tế sư để đám thợ săn di chuyển đầu man thú đến trước tế đàn, nơi này có một cái ao đá, chuyên để chứa thú huyết.

Tế sư dùng tay rút mũi tên cắm trong miệng cự mãng ra, sau đó tiến hành lấy máu.

Lý Dương nhìn thấy cảnh tế sư rút mũi tên ra thì không khỏi thán phục, mũi tên này không chỉ cắm rất chặt, đầu mũi tên còn có ngạnh, muốn rút ra cũng không dễ dàng. Chứng tỏ thực lực của tế sư hẳn là không hề yếu, không biết được lão là tu vi gì.

Đầu cự mãng này có thân hình to lớn, lượng máu huyết thất thoát lại rất ít, gần như không có thất thoát. Thế nên sau khi lấy máu thì lượng máu thu được rất nhiều.

Thấy vậy thì tế sư tỏ ra đăm chiêu, bình thường tiến hành nghi lễ tế tổ linh sau mỗi chuyến đi săn, đều là dùng một nửa thú huyết, một nửa còn lại thì tiến hành phân phối cho mọi người.

Nhưng lần này cùng bình thường không giống, một phần là do tổ linh lần trước giúp đám thiếu niên thức tỉnh, đặc biệt là Lý Dương đã tiêu hao rất lớn, rất cần thiết được bổ sung.

Một phần là do lần này thú huyết kể cả về chất lẫn về lượng đều vượt xa bình thường. Đã thế lại là do một mình Lý Dương săn giết, theo lý mà nói thì tất cả đều về Lý Dương tất cả. Số lượng nhiều, lại chất lượng cao, chú định nếu như để một nửa lại cho Lý Dương, hắn sẽ không thể dùng hết.

Hung thú huyết cũng không giống hung thú thịt, căn bản không thể để lâu được, để lâu năng lượng trong thú huyết sẽ tiêu tán hết, dẫn đến lãng phí.

Tế sư cảm thấy cần phải hỏi ý kiến của Lý Dương, dù sao con mồi là của hắn, hắn có quyền quyết định. Đồng thời, tế sư cũng đề nghị Lý Dương chỉ giữ lấy một phần thú huyết đủ dùng, còn lại thì đều hiến tế cho tổ linh.

Lý Dương sau khi hiểu được tình huống, cảm thấy mình đã nhận được chỗ tốt từ tổ linh, không có lý gì không phụng dưỡng lại tổ linh cả. Thế nên hắn đồng ý với đề nghị của tế sư.

Tế sư thấy thế thì rất là vui vẻ, ánh mắt lão đầy tán thưởng nhìn Lý Dương.

Lý Dương cũng không chậm trễ, tiến lên thu lấy phần thú huyết của mình, mặc dù nói là lấy một phần, nhưng vì là số lượng thú huyết rất nhiều, vậy nên hắn phải dùng mấy bình lớn mới đựng hết.

Theo lý thì phần này thú huyết đều thuộc về Lý Dương, nhưng hắn biết, tục lệ của bộ lạc là sau khi tiến hành nghi thức tế lễ, thì cần đưa cho tế sư một bình nhỏ thú huyết và một phần thú thịt.

Lý Dương cũng định đưa người một ít, vậy nên Lý Dương cũng không lo dùng không xong thú huyết.

...

Cách chương.