Chương 35: Săn thú.

Mọi thứ hoàn tất thì ngày đi săn cũng đã tới, ngày hôm nay Lý Dương thức dậy tương đối sớm. Sau khi tự thưởng cho mình một bữa sáng thịnh soạn, Lý Dương tạm biệt đám tiểu đệ rồi mang theo trang bị của mình đi đến nơi ở của Lý Chiến. Thực ra, theo như bối phận thì Lý Chiến ngang hàng với gia gia của Lý Dương. Theo như chi mạch này của bọn hắn, ông ấy đứng hàng thứ mười tám, vậy nên đám Lý Dương phải gọi Lý Chiến là thập bát gia.

Nơi ở của Lý Chiến cũng không gần với nơi ở của Lý Dương, mà còn cách một đoạn, càng gần về phía cửa hang phía đông hơn.

Bước vào nơi ở của Lý Chiến, Lý Dương thấy nơi này cũng khá rộng rãi. Vì là mọi người đều ở quanh đây, lại sớm hẹn trước ngày hôm nay đi săn, nên mọi người đã tụ tập đông đủ.

Cùng một dòng họ nên cho dù không thân thiết thì mọi người cũng đều nhận biết, cho dù Lý Dương mới gia nhập, cũng không cần phải giới thiệu một lần.

Đội săn này tổng cộng có mười bảy người, trong đó Lý Chiến cũng là người có bối phận cao nhất, thực lực cũng là người đứng đầu. Tu vi của Lý Chiến chính là tôi thể lục trọng.

Ngoài ra còn có hai người có tu vi gần sát với Lý Chiến đó là Lý Tĩnh cùng với Lý Húc. Trong đó Lý Tĩnh có cùng bối phận với Lý Chiến, Lý Dương phải gọi ông ta là nhị thập tứ gia. Còn Lý Húc thì cùng bối phận với cha Lý Dương, Lý Dương phải gọi người này là nhị bá.

Hai bọn họ mặc dù bối phận khác nhau, nhưng tuổi tác cách biệt không lớn, thực lực cũng tương đương, đều là tôi thể ngũ trọng.

Những người còn lại thì ngoại trừ có một người là cùng bối phận với Lý Dương ra, thì còn lại đều là bối phận thúc bá của hắn. Trong đó có năm người tu vi là tôi thể tứ trọng, sáu người là tôi thể tam trọng. Còn lại đều là tôi thể nhị trọng, trong đó có người huynh đệ cùng bối phận với Lý Dương kia. Người này tên là Lý Chính, cũng là con trai của nhị bá Lý Húc. Lý Chính lớn hơn Lý Dương chín tuổi, theo như bối phận, Lý Dương phải gọi hắn là đại ca.

Ngày hôm nay, đội săn cũng chỉ có mười sáu người ra ngoài đi săn, thiếu mất nhị thúc của Lý Dương. Vốn dĩ là nhị thúc cũng muốn đi cùng để tiện chiếu cố một chút Lý Dương, nhưng Lý Chiến không cho, vẫn bắt hắn ở lại trông coi cửa hang.

Trước khi xuất phát, Lý Chiến hỏi thăm Lý Dương xem đã chuẩn bị đầy đủ chưa, bởi vì đây là lần đầu tiên Lý Dương ra ngoài đi săn, có thể còn không có kinh nghiệm nên mang không đầy đủ.

Thấy vậy Lý Dương cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ mình đã sẵn sàng, cũng không quên thứ gì.

Mà những người khác thấy Lý Dương cũng không mang theo đoản mâu làm vũ khí ném xa, thay vì đó lại vác theo cung tên thì khá là thắc mắc. Một người trong số họ nửa là tò mò, nửa là trêu đùa hỏi.

" Nhóc con, ngươi mang theo thứ đồ chơi kia của ngươi đi là muốn dùng để săn thứ gì?"

Lý Dương nghe vậy cũng không trả lời, chỉ lấy ra cung, lắp một mũi tên vào. Lý Dương nhắm thẳng vào vách đá, dùng sức kéo cung rồi bắn.

" Oanh", một tiếng vang lên, mũi tên đã cắm thẳng vào sâu trong vách đá, mặt bên ngoài của vách đá đã bị nổ ra một hố không nhỏ, điều này cho thấy sức mạnh to lớn của mũi tên.

Điều này đã khiến đám người trong đội đi săn phải trợn mắt há mồm, ngay cả Lý Chiến cũng là như vậy, không ai nghĩ cái đồ vật tưởng chừng như đồ chơi kia, lại có uy lực mạnh như vậy.

Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Lý Dương chỉ bình tĩnh đi tới vách đá, dùng sức rút mũi tên ra. Hắn mặc dù mang theo không ít mũi tên, nhưng cũng không thể dùng lãng phí được.

Có người thông minh, nhanh chóng nhận thấy lợi ích của cung tên, nên khi Lý Dương quay trở lại liền lân la lại gần, ngỏ ý muốn Lý Dương cũng giúp làm một bộ cung tên. Thấy thế hầu hết mọi người cũng bắt chước, muốn nhờ Lý Dương cũng làm cho mình.

Thấy thế, Lý Dương cũng chỉ hứa hẹn, chờ đi săn trở về sẽ dạy mọi người cách làm, cùng cách dùng cung tên.

Không còn ai có ý kiến gì khác, Lý Chiến bắt đầu dẫn dắt đội người đi tới chỗ săn.

Sau khi đi ra khỏi hang đá, bọn hắn đi theo đường mòn vượt qua đằng lâm. Con đường này tưởng chừng như đơn giản, nhưng phải trả giá rất lớn mới có thể xây dựng được.

Chờ ra khỏi đằng lâm, trước mặt bọn hắn chính là một cánh đồng cỏ mênh mông, nhưng theo Lý Dương được biết, chỗ này cũng chỉ là một góc của phương Bắc thảo nguyên kéo dài đi xuống.

Đi đến đây thì Lý Chiến liền dừng lại và lên tiếng nói với mọi người, nhưng thực ra chủ yếu là nói với Lý Dương.

" Hôm nay có thành viên mới, vì vậy chúng ta chỉ săn bắt quanh khu vực đồng cỏ này thôi, chủ yếu là để cho Lý Dương hắn làm quen với việc đi săn."

Nói rồi, Lý Chiến để cho Lý Tĩnh đi lên trước dò đường, tìm kiếm con mồi. Lý Tĩnh chính là người có kinh nghiệm trong việc này. Còn những người khác thì đi theo sau.

Cũng không ai nói gì, chỉ có Lý Chính có vẻ khá hòa đồng nên giải thích cho Lý Dương.

" Nơi này chủ yếu hoạt động là bình thường dã thú, mãnh thú hoạt động ở đây không nhiều, mà cho dù có gặp phải mạnh mẽ mãnh thú, không địch lại thì chúng ta cũng có thể nhanh chóng rút về đằng lâm."

Lý Dương nghe vậy cũng chỉ gật đầu, hắn cũng hiểu được, Lý Chiến làm vậy là lo cho hắn chưa quen thuộc, lỡ gặp phải nguy hiểm thì không ứng phó nổi.

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng Lý Tĩnh cũng lần theo dấu vết tìm được một bầy thú. Lý Dương nhìn thấy đó là một bầy thú giống như con hươu, có chừng khoảng hai mươi con.

Lý Chiến ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, giữ im lặng, sau đó cẩn thận di chuyển về phía bầy hươu.

Chờ tiến lên một khoảng cách nhất định, Lý Chiến ra hiệu cho mọi người dừng lại chuẩn bị. Mọi người ai cũng sẵn sàng tư thế ném mâu.

Lý Dương cũng chuẩn bị sẵn cung tên, nhưng hắn cũng không định bắn. Chủ yếu vẫn là hắn muốn nhìn xem bọn họ định làm như thế nào.

Chờ mọi người đã sẵn sàng, Lý Chiến ra hiệu cho mọi người tấn công. Thế là mọi người đồng loạt đứng dậy, vừa nhanh chóng lao lên, vừa cầm đoản mâu ném về phía đám thú.

Đám thú này tính cảnh giác rất mạnh, vừa có một chút động tĩnh chúng liền cực nhanh bỏ chạy. Đây có lẽ là bản năng của chúng, bằng không chúng cũng không thể tồn tại được ở thế giới này.

Kết quả cũng không quá lạc quan, cũng chỉ có hai con hươu nằm lại, đó là còn may một con bị thương ở chân, không thể chạy được. Mà không chỉ thu hoạch không tốt, bọn họ còn thiệt hại mất một cây mâu, do đâm vào phần mông một con hươu, nhưng nó không có ngã xuống, mà mang theo cây mâu đó bỏ chạy.

Lý Dương không khỏi lắc đầu, cách thức đi săn quá thô ráp, không hiệu quả. Thế là trong lúc mọi người đang thu thập lại vũ khí cùng con mồi, thì Lý Dương ở đằng sau lên tiếng hỏi.

" Các ngươi trước giờ đều là dùng cách này để đi săn?"

Nghe thấy Lý Dương chất vấn về cách đi săn của mình, có người thì tỏ ra không vui, cũng có người thì tò mò xem Lý Dương định nói gì.

Mà Lý Chiến chính là đội trưởng, có ý kiến với cách thức đi săn của bọn họ, cũng chính là trực tiếp có ý kiến với ông ta. Nhưng Lý Chiến cũng không có chút nào tức giận, ông ta biết, Lý Dương chính là đứa trẻ thông minh, luôn có sáng kiến. Vậy nên ông ta muốn xem Lý Dương có ý kiến gì hay, thế là liền hỏi.

" A Dương, như thế nào, chẳng lẽ ngươi có ý kiến gì hay hơn?

Ngươi có lẽ không biết, đám dã thú này mặc dù chưa chắc đã mạnh bằng chúng ta, nhưng chúng rất cảnh giác, tốc độ cũng rất nhanh, cho dù chúng ta có là đồ đằng chiến sĩ, cũng không thể đuổi kịp chúng. Chỉ cần để chúng phát hiện, chúng sẽ chạy không còn tăm tích."

Lý Dương nghe vậy cũng không trực tiếp nói ra ý định của mình, mà chỉ nói với Lý Chiến.

" Thập bát gia, nếu như tin tưởng, vậy lần tiếp theo hãy nghe theo ta, nhất định sẽ hiệu quả hơn cách các ngươi làm."

Lý Chiến nghe vậy thì tỏ ra suy tư, sau một hồi, ông ta cảm thấy Lý Dương đứa trẻ này còn thật sự đáng tin, vậy nên gật đầu đồng ý.

Mà ngay cả Lý Chiến cũng đồng ý, người khác cũng không có Lý do gì phản đối cả, dù sao danh tiếng của Lý Dương ai mà không biết.

Thế là bọn họ tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Ở đây dã thú cũng không ít, không mất quá nhiều thời gian thì Lý Tĩnh lại tìm được một bầy thú mới, cũng vẫn là một bầy con hươu, số lượng còn nhiều hơn bầy trước đó một chút.

Lý Chiến cũng không tiếp tục chỉ huy, mà quay ra nhìn Lý Dương, ý muốn hỏi hắn bây giờ làm thế nào.

Lý Dương thấy thế thì quan sát bầy thú một chút rồi nói với Lý Chiến.

" Ta cần ba người theo ta, còn lại thì ngồi im tại chỗ. Chúng ta bốn người sẽ vòng qua phía đối diện tiến hành lùa bầy thú, các ngươi chỉ cần ngồi im ở đây. Chờ bầy thú chạy tới thì đồng loạt công kích. Nhớ là phải đợi chúng tới thật gần mới được công kích."

Lý Dương để ý, trước đó đàn hươu kia trực tiếp bỏ chạy theo hướng ngược lại với bọn hắn, cũng chỉ có hướng đó mới là hướng nhanh nhất thoát khỏi sự truy đuổi của bọn hắn.

Nghe thấy Lý Dương nói, Lý Chiến để ba người theo hắn rời đi, trong đó có Lý Húc.

Lý Dương dẫn ba người này nhẹ nhàng vòng qua phía bên kia của bầy thú. Vì là khoảng cách còn tương đối xa, nên bầy hươu vẫn không hề hay biết, mà còn đứng đó ăn cỏ.

Chờ đến nơi, Lý Dương nói với ba người kia:

" Bây giờ chúng ta sẽ cố gắng lại gần thêm chút nữa, ta không có kinh nghiệm, nhị bá ngươi có kinh nghiệm thì nhắc nhở ta khoảng cách, tránh bị chúng phát hiện."

Nghe vậy, Lý Húc cũng chỉ gật đầu. Thế là bọn họ từ từ lủi lại gần đàn hươu.

Chờ tới khi Lý Húc ra hiệu dừng lại, Lý Dương nhẹ nhàng thò đầu lên quan sát một chút, cảm thấy khoảng cách này hắn có thể thoải mái bắn hạ lũ hươu đó rồi.

Thế là Lý Dương ngồi xuống, giương cung, đồng thời nói nhỏ với ba người kia.

" Chờ khi nào ta ra hiệu tấn công mới có thể tấn công. Nhưng tấn công chỉ là phụ, mục đích chính là xua đuổi bọn chúng về phía đội ngũ ẩn nấp."

Ba người họ đều gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Thấy thế, Lý Dương hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng nhô lên, nhắm vào một con hươu bắn một mũi tên, rồi thụt xuống một chút, chỉ để lộ nửa đầu quan sát.

Mũi tên nhẹ nhàng thì đã xuyên qua ngực của con hươu, khiến nó ngã khuỵu xuống. Còn đám hươu xung quanh thì ngơ ngác không hiểu tại sao. Một số con hươu thì cảnh giác, tìm kiếm vị trí nguy hiểm phát ra để còn tìm đường bỏ chạy.

Thấy thế, Lý Dương nhanh chóng lấy ra một mũi tên nữa lắp vào cung. Hắn ra lệnh cho ba người khác công kích, đồng thời hắn cũng giương cung lên nhắm vào một con hươu khác bắn. Mũi tên không lệch chút nào, lại hạ gục một con mồi.

Trong khi đó, ba người kia cũng không chậm trễ lao ra. Bọn họ cũng không quên mục đích chính, vì vậy ngoại trừ phóng một lần đoản mâu, thì họ cũng chỉ cầm theo đoản mâu đuổi theo đàn thú mà thôi.

Đám dã thú này quả nhiên tốc độ rất nhanh, Lý Dương tự nhận là không đuổi kịp, nên hắn chủ động thu thập con mồi, sau đó bám theo sau.

Đàn hươu này đúng như Lý Dương dự đoán, bỏ chạy theo hướng ngược lại với bọn hắn, mà cho dù có lệch một chút thì mấy người Lý Húc cũng chủ động lùa bọn chúng chạy đúng hướng.

Đội ngũ phục kích mặc dù không thò đầu lên nhìn, nhưng âm thanh lao nhanh của đàn thú cũng đủ để họ có thể xác định vị trí của chúng. Thế là, chờ đến khi đàn thú chạy sát lại gần thì họ nhào lên công kích, khiến cho đàn thú trở tay không kịp. Đằng sau có truy binh, đằng trước gặp tập kích khiến cho đám thú không biết chạy hướng nào, đâm cả vào nhau.

Khoảng cách gần như vậy, đội ngũ đi săn không thể nào còn công kích trượt được. Đến cuối cùng cũng chỉ có một vài con hươu là có thể trốn thoát, Lý Dương bọn hắn thu hoạch hơn hai mươi con mồi.

...

Cách chương.